Chương 417: Khắc trong giấc mơ của giang chấp
-
Tên Anh Là Thời Gian
- Ân Tầm
- 1872 chữ
- 2022-02-07 11:45:55
Đến khi hoàng hôn buông xuống Thịnh Đường mới quay trở lại nhà khách, cô trở về cùng với bà chủ nhà, người còn chưa đi hẳn vào tới 8cửa, từ xa đã có thể nghe thấy tiếng quát tháo của Thịnh Đường.
Lúc này Tiểu Bảo, con của chủ nhà, sau khi tan học trở về 3đang quấn chặt lấy Giang Chấp đòi anh phụ đạo bài tập về nhà. Được biết Giang Chấp học ở nước ngoài, Tiểu Bảo liền hỏi anh với nét9 mặt đầy khó hiểu: Chú ơi, vậy chú không nhớ người thân sao?
Rau xanh, hoa quả, còn có cả dầu, muối, tương, giấm… mắt thường còn có thể nhìn thấy một cái đầu lợn to tướng và vài con gà. Bà chủ nhà ngồi ở đuôi xe hàng, Thịnh Đường thì ngồi ở đầu xe, vị trí khá gần với mông con lừa.
Trên người cô vẫn là chiếc áo bông hoa lòe loẹt ấy. Cũng giống như ông già kia, cô cũng khoanh tay, thi thoảng cũng giúp ông ta quát to mấy tiếng.
Giang Chấp vốn dĩ không muốn thảo luận chủ đề này với một cậu nhóc vắt mũi chưa sạch, nhưng nghe thằng bé nói vậy, anh bén đáp lại một câu: Không tìm thấy được nữa.
Vậy mà Tiểu Bảo lại ra sức lắc đầu: Có thể tìm được mà, chắc chắn có thể tìm thấy được.
Nhưng ngay lúc này đây Giang Chấp cảm thấy, cũng may có chiếc áo bông hoa lòe loẹt này. Nếu không một ngày trời lạnh thế này, cô theo người ta đi ra chợ phiên, không có áo bông, chắc chắn sẽ bị cảm cúm.
Thịnh Đường hân hoan vẫy tay với anh.
Chiếc xe lừa đỗ trước cửa, Giang Chấp đưa tay ra, Thịnh Đường nắm chặt tay anh, mượn sức của anh nhảy xuống khỏi xe hàng. Giang Chấp theo đà ôm lấy eo cô, siết lấy tay cô, bàn tay rất lạnh.
Anh vừa ủ tay cho cô vừa nói:
Gì thì gì cũng phải đeo găng tay vào chứ.
Giang Chấp vội nói:
Không cần thử vội, anh giúp mọi người chuyển hàng.
…
Không nóng được sao…
Em còn mua cho anh một đôi đây này!
Dứt lời, cô quay ngược trở lại lục trên xe hàng.
Bên ngoài gió lớn, thổi vào mặt có thể khiến gương mặt đau rát.
Thịnh Đường ngồi trên xe hàng, còn chưa buộc tóc lên, cứ để mái tóc bay lung tung, rối bù trong gió, khiến Giang Chấp nhìn thấy mà cảm khái: Không hổ danh là người quanh năm sao chép lại bức
Giáng ma biến
, với chiếc áo bông quái dị và mái tóc như một đám ma quỷ múa loạn thế này, quả thật là được thừa hưởng chân truyền.
Chẳng mấy chốc, Thịnh Đường đã lục được chiếc ủ tay ra, nó cùng một loại nhưng khác màu với chiếc đang được đeo trên cổ Thịnh Đường, cũng có hình hoa, cũng may là hoa chìm màu xanh lam đậm, ở giữa… cũng có sợi dây dù. Thịnh Đường đeo thẳng nó lên cổ Giang Chấp:
Đồ đôi tình yêu, không tệ chứ hả, ấm áp cực kỳ! Mau thử đi!
Ngữ khí này…
Tìm lại ư…
Mọi người cùng nhau tìm kiếm ư?
Đúng vậy. Thế nên không được gọi anh là chú nữa, bằng không…
Giang Chấp dứ dứ nắm đấm lên hù dọa thằng bé.
Tiểu Bảo còn lâu mới sợ anh, nó chu môi rồi ù té chạy ra ngoài cửa đón món kẹo hồ lô của mình.
Chị gái xinh đẹp của cháu đã đi cả ngày trời rồi, chú có nhớ chị ấy không?
Cũng lắm chuyện thật.
Mẹ không bao giờ mắng nhiếc anh, hình như cả những lúc lớn tiếng quát mắng cũng không có, không ầm ĩ tới mức gà bay chó chạy như bà chủ nhà đối với Tiểu Bảo. Cuộc sống của anh rất lặng yên, lặng yên tới mức có thể khiến người ta quên mất thế nào gọi là ngày tháng.
Khoảng thời gian sống cùng với Tiết Cố Tiên, anh lại bị ăn mắng không ít.
Giang Chấp cảm thấy hai bên thái dương giật lên từng cơn. Anh định nói với cô là không cần đâu, nhưng cũng lại ngại không dám từ chối sự nhiệt tình của cô.
Anh nghe thấy Thịnh Đường cười phá lên:
Bị con heo này đè chặt luôn.
Thấy vậy Giang Chấp bật cười: Em còn nhỏ như vậy, làm sao hiểu được chứ.
Tiểu Bão bĩu môi, tranh luận với anh: Trước đây cháu cũng từng mất một chiếc ô tô, cháu đã khóc rất đau lòng. Về sau có rất nhiều người bạn tốt đã giúp cháu tìm ra nó, kết quả là tìm thấy thật! Chú à, bố cháu đã nói, người đông sức mạnh lớn. Đồ đạc mất thì mọi người phải cùng chung tay tìm kiếm, như vậy mới có thể tìm lại được!
Lùa lừa…
Giang Chấp lâu nay vẫn không hiểu vì sao Thịnh Đường lại yêu thích chiếc áo bông hoa ấy đến như vậy? Nói gì thì nói cô cũng xuất thân từ một gia đình có truyền thống mỹ thuật, sao lại có gu thẩm mỹ… độc đáo đến thế? Thịnh Đường đã đưa cho anh một câu trả lời rất chuyên nghiệp…
Đang mải nghĩ thì anh nghe thấy động tĩnh của Thịnh Đường. Tiểu Bảo nhảy lên một cái thật cao: Mẹ cháu về rồi! Chắc chắn sẽ mang kẹo hồ lô về cho cháu! Kẹo hồ lô của cháu!
Sau đó thằng bé lại hỏi Giang Chấp…
Có điều, một cuộc sống như thế này lại thật bình dị và dân dã.
Những thứ người ta có thể dễ dàng có được, anh lại không có.
Một cái ủ tay bằng bông, loại siêu dày, loại mà ngón cái được tách riêng ra, giữa hai bên găng tay còn được nối bằng một sợi dây dù mỏng, có thể treo thẳng lên cổ, không dễ mất.
Thịnh Đường cười hì hì:
Đeo được nửa đường thì nóng quá nên em tháo ra rồi.
…
Quả thật phải thừa nhận Thịnh Đường là một cô gái có khả năng thích ứng tuyệt vời. Dù có đi tới đâu, cô cũng không cần tốn quá nhiều ngày để hòa nhập hoàn toàn vào những phong tục tập quán và thói quen thường ngày của người dân bản địa nơi đó.
Ông ta khoanh tay lại, miệng thi thoảng lại quát lên một tiếng.
Trên xe hàng được chất rất nhiều đồ ăn, toàn là bao to bao nhỏ.
Ông trời ơi.
Giang Chấp thật lòng cảm thấy thời buổi bây giờ có được một cô gái sống thoải mái, không quá câu nệ tiểu tiết như thế này quả thật hiếm có khó tìm lắm rồi.
Giang Chấp n5ói: Bởi vì họ đã mất tích, không còn nhìn thấy nữa.
Nghe xong câu này, Tiểu Bão bỗng dưng lại thở phào nhẹ nhõm, nói với Giang Chấp: Ồ, thế thì không sao, khi nào chú tìm ra thì chú sẽ có người thân rồi.
Giang Chấp cũng thỏa mãn cho sự hiếu kỳ không đâu của thằng bé:
Nhớ chứ.
Chị gái xinh đẹp là bạn gái của chú đúng không?
Giang Chấp nghĩ một lúc lâu, rồi trả lời thằng bé: Anh không 6còn gia đình nữa rồi.
Vì sao lại không còn nữa chứ? Tiểu Bảo nghe tới đây lại càng thấy khó hiểu hơn.
Em mua rồi, mua rồi.
Thịnh Đường rút từ trong túi áo bông ra một thứ cũng có hình hoa lòe loẹt.
Giang Chấp định thần nhìn kỹ lại, suýt chút nữa thì ngất xỉu.
Một con lừa nhỏ mặt mũi bụi bặm lem nhem, tai và cằm đều dính bùn đất, mặt xị ra rất dài, điển hình cho dáng vẻ chấp nhận số phận bị bóc lột của mình, phía sau còn kéo theo một chiếc xe đẩy hàng dạng ngắn, còn là kiểu bánh xe bằng gỗ rất cũ kỹ, mỗi khi lăn đi còn vang lên những tiếng cọt kẹt, ròng rọc.
Chủ nhân của xe lừa là một ông già… Theo như Giang Chấp quan sát thì là một ông già, nhưng cũng không loại trừ có khả năng người này già trước tuổi hơi nhiều. Tóm lại da dẻ thì đen sạm, đội một chiếc mũ bông, trên người mặc đồ bông rất dày, trên bộ đồ bằng bông ấy còn bám đầy bụi, cũng là bụi và bùn đất không khác gì còn lừa nhỏ bên cạnh.
Tiểu Bảo nhận được kẹo hồ lô đúng như mong muốn, bà chủ nhà đứng bên càm ràm:
Muốn ăn thì bố mày cũng làm được, cứ nhất quyết đòi mua ở ngoài bằng được. Ai biết có phải loại sơn tra tốt hay không. Còn cả đường kia nữa, nhất định không được đun sạch sẽ bằng bố mày…
Có lẽ đây là phương pháp giáo dục truyền thống nhất của người Trung Quốc, rõ ràng là rất thương đấy, mỗi lần đi ra ngoài vẫn không quên mang về những món mà con mình thích ăn nhất, nhưng đứng trước mặt thì chỉ còn lại cằn nhằn.
Đại chúng mà vẫn thanh tao.
Thôi được rồi.
Giang Chấp cùng Tiểu Bảo đi ra trước cửa lớn của nhà khách đã nhìn thấy một cảnh tượng như thế này…
Một chiếc xe… xe lừa.
Sự thỏa mãn trên gương mặt nhỏ của Tiểu Bảo lẽ nào không phải là một cảm giác an toàn từ tận đáy lòng, tới từ gia đình, tới từ hai người bố người mẹ trông có vẻ thô lỗ nhưng đầy ắp tình thân ấm áp của nó?
Có lẽ chỉ có một đứa trẻ được lớn lên trong tình yêu thương như nó mới kiên định tin rằng thứ gì mình đánh mất thì nhất định có thể tìm về được.
Anh thì sao?
Khi Giang Chấp còn rất nhỏ, có một dạo anh đã cho rằng mình là kẻ dư thừa. Mẹ dường như luôn vội vã tới những buổi biểu diễn. Mẹ thuộc về mọi người, thuộc về khán giả. Bà đứng ở một vị trí rất cao, nơi mọi người ngước lên đầy ngưỡng mộ, nơi hào quang bao bọc. Cho đến tận khi bà đổ bệnh, anh mới cảm thấy, hóa ra mẹ của mình cũng có lúc yếu đuối.
Sau khi Giang Chấp giúp mọi người chuyển hết đồ vào, Thịnh Đường tươi cười nói nhỏ với anh:
Cây kẹo hồ lô em phải giơ cao mãi đấy, sợ để vào xe lại dính mùi của những thứ khác, ngày hôm nay lạnh lắm.
Giang Chấp đứng thẳng người dậy, quan sát Tiểu Bảo đang đứng ăn kẹo hồ lô một cách say sưa, ngon lành. Bà chủ nhà có lẽ sợ thằng bé ăn nhiều đồ ngọt quá lại bị ho, bèn rót cho nó một cốc nước ấm, thúc giục nó uống nước bằng chất giọng sang sảng, hào khí.
Tiết Cố Tiên rất nghiêm khắc, đặc biệt là trong việc khôi phục bích họa. Ông không cho phép xảy ra bất kỳ sai lầm nào, dù chỉ một chút. Kể cả là những quy tắc trong hang đá cũng đều phải tuân thủ rất nghiêm ngặt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.