Chương 423: NHỚ ĐÔN HOÀNG RỒI CHỨ GÌ?


Sau khi Thẩm Dao họp xong trở về chỗ ở thì đã rất muộn rồi, nhưng đây đã là trạng thái làm việc bình thường của cô rồi.
Sau khi tới Quảng Nguyên, cô có thói quen sắp xếp lịch trình làm việc dày đặc, có lúc thậm chí sẽ ở lại nơi làm việ3c đến tận khi trời sáng, sau đó chợp mắt một chút qua loa, tỉnh dậy lại tiếp tục làm việc.

Lúc còn ở Đôn Hoàng, c9ô không như vậy, làm việc tuy vẫn rất hết mình nhưng cũng biết rõ công việc khôi phục bích là loại công việc cần thời gia6n và sự chậm rãi. Đầu tiên, tinh thần của nhà khôi phục phải tốt mới có thể bảo đảm cho chất lượng khôi phục.

Cô 5không hiểu rõ tâm lý hiện tại của mình.
[Mau, cho tôi một địa chỉ có thể nhận bưu kiện.]
Thẩm Dao rụt người lại sô pha, rất tò mò: [Cô định gửi cái gì?]
Thịnh Đường đáp lại một cái mặt quỷ: Đồ ăn ngon đó, haha~~
Đa số nền nhiệt trên cả nước đều giảm, ai ai cũng nói mùa đông năm nay sẽ rất lạnh, rất lạnh.
Thẩm Dao đã cảm nhận được cái rét mướt của thời gian này.
Quảng Nguyên suốt ba ngày qua cứ lúc mưa lúc tạnh, thi thoảng còn xen lẫn chút đá băng, nghe nói ở vùng núi xa xôi đã có tuyết rồi.
Điều hòa và máy sưởi đã được bật lên một lúc rồi.
Trong phòng chỉ có thể coi như ấm lên một chút, không bằng máy sưởi điện hay hệ thống sưởi tổng. Khí nóng điều hòa phả ra đụng chạm với khí lạnh trong phòng, ngồi bên trong có một sự khó chịu khó nói thành lời.
Thẩm Dao lười nhúc nhích.
Cũng không thể cứ nằm lì mãi trên sô pha được, cần thay quần áo vẫn phải thay quần áo, tuy rằng trong phòng vẫn có không khí lạnh đang lưu thông.
Đang định đứng lên thì màn hình di động chợt sáng.
Cô cầm lên xem thì đó là tin nhắn của Thịnh Đường…
Cô cảm thấy mình đáng lẽ nên thấy mãn nguyện, bất luận là bây giờ hay lúc còn ở Đôn Hoàng thì điều kiện sống của các nhà khôi phục cũng đã tương đối tốt rồi.
Giống như Giáo sư Hồ nói: Các bậc tiền bối của mấy đứa phải sống trong điều kiện hoàn cảnh như thế nào, rồi nhìn lại điều kiện bây giờ của mấy đứa đi. Phải, không thể so sánh với những biệt thự hào hoa sang trọng, nhưng so với những người đi trước, nơi ở của mấy đứa đã được coi là biệt thự rồi.
Cô từng nhìn thấy điều kiện và hoàn cảnh sống của các nhà khôi phục đời trước, có người lấy hang đá làm nhà, thật sự đến cả chỗ đặt chân cũng không có. Vì đường đi đường về tương đối xa nên chỉ cần có điều kiện ổn một chút, họ sẽ dựng một căn nhà đơn giản ở ngay gần hang đá, hoang vu không người, điều kiện cực kỳ khắc nghiệt.
Sao cô lại chỉ nhớ mỗi Thịnh Đường nhỉ?
Còn rất nhớ cô ấy nữa.
Có lẽ vì ban đêm thật sự có thể ảnh hưởng tới tâm trạng của con người, Thẩm Dao bèn rút di động ra như bị ma xui quỷ khiến, gửi cho Thịnh Đường, người cô chưa bao giờ nhắn tin riêng, một tin nhắn WeChat…
Mùa này người dân phía Nam rất khổ sở, bình thường đã lạnh hơn thấy rõ rồi, mưa xuống lại càng lạnh thấu xương. Mùa đông ở Đôn Hoàng cũng lạnh nhưng trong nhà có máy sưởi. Làm việc mệt mỏi suốt một ngày trời trở về nơi ở, nếu vẫn còn dư dả thời gian có thể ngâm mình trong nước nóng, sau đó thay vào một đồ ngủ nhẹ nhàng, thoải mái, nằm ườn lười biếng trên sô pha, hoặc là đọc một cuốn sách, hoặc là nghe vài bản nhạc, hoặc là đung đưa nhấp một ly rượu vang ngồi xem phim.
Tóm lại sẽ không giống như bây giờ, đi tới đâu cũng co ro lại thành một đống.
Cửa phòng đóng lại, trong nhà vẫn cứ âm u và lạnh lẽo.
Thẩm Dao nằm ở đó là ngà chực thiếp đi, trong mơ màng tư duy như bay lên rất cao, sau đó bay đi rất xa, rơi xuống một vùng đất bình yên.
Cuối cùng quay trở về với căn chung cư nơi mình ở.
Chung cư rất cũ kỹ, nhưng hành lang được quét dọn sạch sẽ.
Là muốn khẩn trương hoàn thành nhiệm vụ để trở về Đôn Hoàng, hay chỉ đơn thuần muốn dùng công việc để giết thời gian?
Thẩm Dao không không rõ nữa, lại cảm thấy bản thân thật lắm chuyện. Trước kia đâu phải cô chưa từng làm hỗ trợ kỹ thuật ở bên ngoài, vì sao có mỗi lần này là cảm xúc không ổn định?
Khoảng thời gian này nhiệt độ của Quảng Nguyên đã giảm bớt.
… Thẩm Dao mở mắt ra.
Trong không gian u tối, cô cố gắng quan sát bốn phía xung quanh.
Cô đã từng thích sự yên tĩnh đến như thế, khao khát có một mảnh đất yên bình, bây giờ cô có rồi thì bỗng dưng lại rất nhớ cái náo nhiệt ngày xưa ấy.
[Đông Bắc rất lạnh phải không, nhớ giữ ấm nhé.]
Rồi nhìn giờ xong, cô lại bổ sung thêm một câu: [Muộn lắm rồi, nghỉ ngơi đi, không cần trả lời đâu.]
Gửi xong, cô ném di động sang bên một.
Gió ấm của điều hòa là như vậy đấy, trên đầu thì nóng khô khốc, dưới chân vẫn rì rì gió lạnh.
Trong phòng cực kỳ yên ắng, khiến tiếng điều hòa càng trở nên nổi bật.
Cô không bật đèn.
Trước kia Thẩm Dao chê cô ấy ồn ào, cứ ríu ra ríu rít, dường như không bao giờ thấy cô ấy biết mệt, ngủ thì muộn mà vẫn dậy rất sớm. Có một dạo Thẩm Dao nghi ngờ phải chăng cô bé ấy không cần ngủ cũng được, sao lại không thích ngủ nướng chứ?
Nhưng bây giờ nghĩ lại…
Thật ra giọng nói của Thịnh Đường rất dễ nghe, lúc hưng phấn cũng không phải là kiểu cao vút chói tai, ngược lại có thể khiến người ta bất giác tủm tỉm cười, như tiếng mèo kêu vậy, chòng ghẹo khiến trái tim ngứa ngáy.
Người yên tĩnh nhất có thể nói là Giang Chấp. Anh gần như không có động tĩnh gì, bởi vì đa số thời gian anh đều ở trong hang, không mấy khi quay trở về chung cư, có quay về dường như cũng vùi đầu vào công việc.
Người có giọng lanh lảnh nhất chắc chắn là Thịnh Đường.
Chỉ cần cô ấy quay về, chung cư lại náo nhiệt.
Vì sợ ồn thế nên cô sống ở tầng áp mái, nhưng thật ra, vẫn khá ồn.
Cho dù cô có bật nhạc cũng không sao đàn áp được tiếng động của đám Kỳ Dư ở tầng dưới. Mấy người đàn ông đó giọng trầm và nặng, cho dù không cố tình hét to thì vẫn có những tiếng nặng nề theo đường sàn nhà vọng lên trên.
Còn cả Tiêu Dã, có lẽ chê trời nóng nên suốt ngày chạy lên tầng thượng, nửa đêm nửa hôm không ngủ còn lên đó kéo người tới nói chuyện. Có lúc là La Chiếm, có lúc là Giang Chấp.
Thẩm Dao vội vàng mở điều hòa, chỉnh nhiệt độ lên cao nhất, đồng thời bật cả chiếc máy sưởi mấy hôm trước vừa mua, tóm lại thiết bị sưởi ấm nào có thể sử dụng được đều dùng cả.
Cô ngồi co người trên ghế sô pha không muốn nhúc nhích, đến quần áo cũng lười cởi.
Khi kéo chiếc gối tựa qua kê sau lưng, cô cười khổ. Nghĩ lại, bình thường cô là một người cực kỳ chú trọng hình tượng, vậy mà sau khi tới Quảng Nguyên, mỗi lần trở về nhà đều bị khí lạnh tấn công đến mức mặt mũi bụi bặm bết bát.
Rất tự nhiên, không có nhiều những lời hỏi han khách sáo, cũng không có nhiều những nhung nhớ giả tạo, chỉ một vài câu trò chuyện bâng quơ.

Vậy mà lại khiến đáy lòng Thẩm Dao lan tỏa một dòng nước ấm áp, cứ thể chảy trôi.

Khi Trình Tần nhìn thấy Thịnh Đường nhắc tên cô trong nhóm, Tiêu Dã đang trên đường lái xe đưa cô trở lại, trời tối mù mịt, lúc ngang qua phòng ăn, Tiêu Dã liên tục kêu đói. Không còn cách nào khác, Trình Tần chỉ có thể kéo lê thân xác mỏi mệt cùng anh ăn cơm.

Thế nên không có thời gian rảnh xàm xí với Thịnh Đường.

Lúc ăn cơm, cô nhắc tới chuyện Thịnh Đường ra hố băng bắt cá, nét mặt hối tiếc, nói với Tiêu Dã: Sớm biết năm nay mở hồ sớm như vậy, chi bằng đến Đông Bắc chơi.

Kỳ nghỉ này trải qua thật sự chẳng ra làm sao. Tiêu Dã như bị ma ám, kiên quyết đòi đợi hiện tượng mặt trăng và mặt trời cùng mọc. Kết quả lần nào cũng trở về trắng tay, ngoài lần sửng sốt duy nhất đó ra, những thời gian khác đều là lãng phí.

Đừng nói là hồ ly hoang dã, sau đó trên đỉnh núi đến cả người đẹp cũng không còn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.