Chương 424: ĐỪNG CÓ LẠI GẦN TÔI, TÔI CHÊ BẨN


Bấy giờ Tiêu Dã mới ý thức được mình đã nói gì, ho khẽ hai tiếng, sắc mặt có phần ngượng ngập.

Khi lên tiếng lần nữa, anh tuyệt 8nhiên không nhắc lại chủ đề Đôn Hoàng mà cùng Trình Tần thảo luận về chuyện tới hố băng bắt cá.


Trời lạnh thế này, chạy lên bă3ng bắt cá. Hơn nữa, em ở ngay Đại Đông Bắc, muốn xem bắt cá chẳng phải chuyện dễ như trở bàn tay hay sao?

Hành lý của cô lại được Tiêu Dã sắp xếp ra hết, quần áo được gấp gọn ghẽ để lên sô pha.
Quả thật khiến cô rảnh hơn rất nhiều, có điều!
Ngay trên đầu xấp quần áo là nội y của cô…
Trước khi đóng hẳn cửa lại, anh ấy còn thò đầu ra nói với Trình Tần:
Thật ra nên để anh tắm trước.

Trình Tần đang khát bèn rót một cốc nước, nghe thấy vậy khó hiểu nhìn anh.
Anh cười sảng khoái:
Em tắm xong rồi, phòng tắm toàn là mùi thơm của em, không sợ anh suy nghĩ xa xôi à?

Sau khi đưa Trình Tần về tới nhà, Tiêu Dã cũng xuống xe theo, mỗi tay một vali hành lý, một trong số đó là của chính anh.
Trình Tần thảng thốt:
Anh làm gì vậy?

Tiêu Dã cũng cực kỳ tự nhiên:
Tối nay anh ở lại chỗ em.

Trình Tần có chút hối hận.
Nói người ta ngứa tay mà mình cũng táy máy kém gì.
Cô cũng không nên tử tế thu nhận anh, bây giờ đã nhìn thấy thứ không nên thấy, lỡ tối nay mộng xuân thì phải làm sao? Nghĩ tới chuyện cô là người phóng khoáng như thế nào trước mặt Thịnh Đường, nhưng thật ra chỉ có mình cô biết, cô kỳ thực là một đứa hèn nhát.
Thấy anh không dám n9hắc đến Đôn Hoàng, Trình Tần cũng không miễn cưỡng nữa, cười nói:
Anh nói đi, từ lúc anh sinh ra trên đất Hàng Châu, anh tới tháp Lôi 6Phong mấy lần rồi?

Tiêu Dã ngẫm nghĩ:
Anh thật sự chưa làm một chuyến tới đó lần nào, chỉ là thi thoảng lái xe thì có rẽ ngan5g qua khu vực quanh đó.


Đúng vậy, con người ai cũng vậy cả, phong cảnh ngay trước cửa nhà mình ngược lại chẳng bao giờ ra ngắm.


Anh biến đi!

Sau khi Tiêu Dã đóng cửa phòng tắm lại, Trình Tần càng nghĩ càng cảm thấy, ừm… thật ra nên để Tiêu Dã tắm trước thật. Cô độc lập đã quen, chưa bao giờ rơi vào tình cảnh ngượng ngập thế này
Nhưng phần ngượng ngập hơn còn ở phía sau.
Tiêu Dã ngẫm thấy cũng phải.
Từ lúc đi học tới lúc đi làm, rồi đến khi chuyển qua Đôn Hoàng, mấy năm nay anh đi qua rất nhiều nơi, cũng từng ngắm nhìn không ít phong cảnh, vậy mà thật sự duy chỉ có phong cảnh trước cửa nhà là anh bỏ qua. Giống như lần này anh trở về, mỗi lần ngang qua Tây Hồ, nhìn thấy có một vài cô gái mặc những bộ đồ trắng muốt đóng vai Bạch Tố Trân đứng trên Đoạn Kiều, chụp đủ các tư thế, dáng vẻ, anh lại cảm thấy cực kỳ khó hiểu về hành động này.
Anh là người làm nghề bảo vệ văn vật, cũng thấu hiểu cảm xúc của du khách. Thứ anh không chấp nhận được cũng không phải là đủ loại cosplay, chỉ là không chấp nhận được những sự không văn minh gắn mác cosplay, đồng thời mượn lợi ích từ việc này mang tới cho du khách những phiền phức.
Sau khi cất gọn quần áo, lúc quay trở lại phòng khách, Trình Tần quả thực bỗng tò mò về hành lý của
lưu manh
.
Lúc trước khi ở khách sạn, vali hành lý của anh cũng được ném đại ở đó rồi mở hé, bên trong thật ra cũng chẳng có gì, quần áo gì gì đó đều được cất hết vào tủ. Bây giờ Trình Tần mở nó ra mới có thể nhìn thấy quần áo của anh.
Anh phân loại đàng hoàng, cũng là một người đàn ông khá sạch sẽ và gọn gàng.
Đang mải nghĩ thì có người gõ cửa.
Trình Tần giật mình, nhìn đồng hồ, giờ này rồi vẫn có người đến tìm ư? Bên cạnh cô cũng không có bạn bè hay đồng nghiệp nào có sở thích này thì phải.
Cô nghĩ bụng có khi nào là hàng xóm ở tầng dưới, có thể lúc về kéo hành lý quá to tiếng nên người ta lên tìm cũng là chuyện bình thường. Cô đi ra cửa chính, nhìn qua mắt thần, rồi tiếp tục sững sờ.
Nếu là bình thường, Trình Tần sẽ đá bay anh về ngay lập tức. Hôm nay quả thực quá mệt rồi, cô lười phải phí nhiều nước bọt thêm với anh. Ở thì ở đi, đừng để cô bị nói là nhỏ mọn, trẻ con.
Vả lại, cậu chủ Tiêu nhà người ta quả thực đã bỏ tiền ra nhiều, cô cũng nên có qua có lại chứ.
Đi vào trong nhà, xương cốt khắp người Trình Tần như rời cả ra vậy. Cô đá vali hành lý sang một bên, không muốn thu dọn gì nữa. Cô đấu tranh tư tưởng đi tắm nước nóng một chút, đến lúc ra, Tiêu Dã đã lấy một bộ đồ ngủ từ trong vali hành lý ra, hút sáo ngông nghênh đi vào phòng tắm.

Sao anh ngứa tay thế hả! Hành lý của em, anh động lung tung vào làm gì?

Giọng cô rất to, đủ để Tiêu Dã nghe thấy rõ ràng.
Tiếng cười của Tiêu Dã cùng tiếng nước chảy vọng ra ngoài cùng lúc:
Em có chút lương tâm nào không? Đã giúp em thu dọn quần áo em lại còn kiếm chuyện, em cũng có thể thu dọn đồ của anh mà.

Là chiếc áo lót ren hoa văn da báo cô vừa mua gần nhất.
Mấy chiếc khác cũng được gấp gọn gàng để dưới chiếc ren.
Gương mặt Trình Tần đột ngột đỏ bừng lên, cứ thế nóng rần tới tận vành tai. Cô vội vàng ôm quần áo cất vào trong tủ. Lúc ngang qua cửa phòng tắm, cô còn nghe được tiếng người đàn ông huýt sáo dưới vòi sen, càng nghĩ càng thấy tức, cô đứng ngay ngoài cửa gào to một tiếng…
Trình Tần chẳng hơi đâu cãi vã với anh. Cô ôm quần áo đang định bỏ đi thì nghe thấy anh trêu chọc thêm một câu:
Không nhìn ra đấy, của em cũng lớn phết.

Một câu nói khiến Trình Tần sững người.
Nhưng cô nhanh chóng phản ứng lại, mặt lại đỏ rần, suýt chút nữa thì gào toáng lên. Cái gì mà nhìn không ra? Mắt mù hả?
Đợi đã, đương nhiên không thể nói như vậy.
Trọng điểm rơi vào câu phía sau.
Trình Tần nghiến răng, buông một câu:
Lưu manh!

Lúc này người đứng ngoài cửa tiếp tục gõ đồng thời lên tiếng…

Tần Tần, anh nhìn thấy em rồi, mở cửa đi em.

Ngoài cửa chính bật đèn, cô vừa nhìn vào mắt thần thì ánh sáng đã bị che khuất. Người bên ngoài rắp tâm tới tìm, dĩ nhiên sẽ biết bên trong có người.
Trình Tần mắt tròn mắt dẹt:
Anh nằm mơ đấy à!

Tiêu Dã quả thực đã đưa ra một lý do rất mỹ miều, chơi bài đáng thương với Trình Tần…

Em xem, mấy hôm nay anh lao tâm lao lực, rồi lại lái xe rất lâu trở về đây. Giờ này mà anh còn về nhà, cả đêm anh sẽ khỏi ngủ, chắc chắn sẽ bị mẹ anh càm ràm không dứt. Em cứ coi như rủ lòng từ bi thương hại anh đi, cho anh xin một chiếc sô pha là được rồi. Mấy hôm nay chẳng phải chúng ta đều ở như vậy sao. Anh đã ở lâu đến nảy sinh tình cảm rồi, bất thình lình chia xa tâm hồn anh chịu không nổi.

Khi lật tiếp, vô tình đập vào mắt cô một chiếc quần lót, của nam, màu tím, khá đơn giản.
Vậy mà đủ khiến cô ngừng thở giây lát. Cô vội vàng nhét trở lại, khóa vali lại cẩn thận, hồi phục nguyên trạng.
Trái tim cô đập cứ gọi là như bay.
Là Khúc Phong.

Trình Tần dĩ nhiên không buồn mở cửa cho anh ta. Nếu là ban ngày, cô sẽ để mặc cho anh ta đứng gõ cửa chán thì thôi, cùng lắm thì cô báo cảnh sát, nhưng nửa đêm nửa hôm thật sự ầm ĩ lên sẽ ảnh hưởng tới hàng xóm láng giềng.

Cô mở cửa, Khúc Phong chê bên ngoài lạnh bèn chui thẳng vào nhà. Đóng cửa lại, anh ta cười hì hì:
Tần Tần…



Đừng có gọi tôi như vậy, ghê lắm.
Trình Tần chỉ cho phép anh ta đứng ngoài cửa, không để anh ta tiến thêm một bước, cô lạnh lùng nói:
Anh tìm tới kiểu gì vậy?


Từ sau khi Khúc Phong bị Tiêu Dã tẩn cho một trận, anh ta cũng im ắng một thời gian, cô còn tưởng cuối cùng anh ta cũng không bám riết lấy mình nữa. Nhưng dạo gần đây anh ta lại có dấu hiệu rục rịch trở lại. Tối nay anh ta còn xuất hiện ở Hàng Châu, xuất hiện ở nhà cô.

Khúc Phong nở nụ cười gian manh, đồng thời quan sát cô từ trên xuống dưới:
Anh có nghe ngóng từ một số bạn học của em, biết em đã tới Hàng Châu, rồi lại nghe ngóng thêm từ đồng nghiệp của em, biết em sống ở đây không khó khăn gì.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.