Chương 425: CẢM GIÁC ĐƯỢC Ở BÊN MỘT CẬU CHỦ NHÀ GIÀU ĐƯƠNG NHIÊN LÀ TỐT


Khúc Phong không giận dữ:
Anh biết em vẫn còn đang giận, nhưng chúng ta đã bên nhau nhiều năm như vậy rồi, sao có thể nói đứt là đứt ngay được, tìn8h cảm của hai chúng ta đã hòa vào trong máu thịt rồi. Em xem, hình như dạo này em lại gầy rồi, anh biết em cũng rất buồn.


Nói rồi, anh ta 3dồn ép về phía trước, ôm chặt lấy cô, hai mắt sáng ngời, ngữ khí cực kỳ kích động:
Tần Tần, anh đã nằm mơ thấy em nhiều lần rồi, anh quá nhớ em…
9

Ngay sau đó anh ta áp sát mặt xuống định hôn.
Trình Tần chẳng buồn nhiều lời với anh ta:
Anh đi mau đi, đừng có nói chuyện tình cảm hay không tình cảm với tôi nữa, giữa chúng ta đã không còn cần thiết phải làm vậy nữa rồi.


Tần Tần, em thật sự hiểu lầm anh rồi, sao anh lại không còn tình cảm với em chứ. Cho dù bây giờ em đang đi theo tên họ Tiêu đó anh cũng không quan tâm. Anh yêu em, anh thật sự không thể quên em được.

Dứt lời, Khúc Phong lại nhào tới, lần này rõ ràng là định làm liều cưỡng ép, ôm chặt cô định hôn.
Trình Tần lập tức đẩy anh ta ra, nhíu mày lạnh lùng quát:
Tôi cảnh cáo anh, tôi đã g6iữ thể diện cho anh, anh đừng không biết điều. Câu này ngày trước anh dùng để chửi tôi, hôm nay tôi trả lại nguyên vẹn cho anh. Nếu anh còn tiếp tụ5c ở lì đây không chịu đi, tôi không chỉ chửi mắng đơn giản như thế này nữa đâu!

Khúc Phong không cưỡng ép quá đà. Anh ta vẫn khá hiểu Trình Tần, nếu thật sự dồn ép cô quá mức, cô thật sự có thể làm bất cứ chuyện gì. Anh ta đứng dựa vào cửa chính, cười khẩy:
Em thật sự không cho anh một chút cơ hội nào chứ gì?


Cút.

Khúc Phong sợ tới mức liên tục cầu xin, giọng cũng trở nên the thé, giống như bị một sợi dây mảnh thiết chặt vậy…

Tiêu Dã, không không không, cậu chủ Tiêu, giơ cao đánh khẽ, giơ cao đánh khẽ, lần này tôi tới đây thật sự là để cầu xin Tần Tần tha thứ…


Tần Tần?
Tiêu Dã nghiêng đầu, cười nửa đùa nửa thật:
Gọi cũng thân mật quá nhỉ.

Tiêu Dã sát lại gần anh ta, cười khẩy:
Da thịt lại căng vào rồi đấy à? Hay hôm nay để tiểu gia làm cho nó nhão ra? Hay lần trước anh cảm thấy tiểu gia đấm anh không đau không ngứa?


Gãy rồi! Gãy rồi! Cánh tay sắp gãy rồi!
Khúc Phong khổ sở kêu liên tục.

Rốt cuộc đến đây để làm gì?
Tiêu Dã quát.

Rõ, nghe rõ rồi.

Sau khi Khúc Phong đi khỏi, Tiêu Dã quay đầu ngó Trình Tần, chép miệng liên hồi:
Em nói xem, nửa đêm nửa hôm đi mở cửa cho hắn ta làm cái gì? Tìm ngược à? Cũng may tối nay có anh ở đây, nếu không có anh thì sao?


Anh mà không ở đây thì chắc chắn em không mở cửa rồi, em đâu có ngốc.
Trình Tần gạt cánh tay anh ra, quay trở về phòng khách, ngồi gọn trên sô pha.
Tất cả những điều này dường như đã chứng nhận cho câu nói của Trình Tần: Những gì cần xảy ra đã xảy ra hết rồi.
Không gian tràn ngập ánh sáng trong căn phòng càng tôn lên những múi cơ bắp rắn chắc, trơn mịn của Tiêu Dã. Vóc dáng ấy có thể gọi là tỷ lệ hoàng kim, vai rộng hông thon, cơ thịt đâu ra đấy, chỉ đứng hờ hững ở đó thôi cũng toát lên cái gọi là
đội trời đạp đất
, kiểu gì cũng làm nổi bật vẻ ngoài hèn hạ của Khúc Phong.
Trình Tần không còn thời giờ để tâm tới cơ thể hút hồn của Tiêu Dã, tranh thủ lúc Khúc Phong không để ý, cô giơ chân đá một cái, khiến Khúc Phong đau đớn kêu la oai oái.
Khúc Phong tuy hận đến mức chỉ muốn nghiền nát Tiêu Dã thành tro bụi nhưng cánh tay lại đang ở trong tay người ta, anh ta buộc phải cúi đầu chịu trận, vội vàng giải thích:
Tôi thật sự không có ác ý, thật đấy, thật mà, tôi xin thề!


Thề hả?
Tiêu Dã cười lạnh lùng:
Lúc trước khi anh bò xuống đất cầu xin tiểu gia tôi, anh cũng từng thề đấy, nói chắc chắn không bao giờ tới quấy rối Trình Tần nữa. Khúc Phong, anh bảo tôi còn có thể tin tưởng anh không? Tôi nghĩ, không cho anh biết chút lợi hại thì anh không thể ghi nhớ nằm lòng được.

Dứt lời, anh dứ dứ nắm đấm, định
chăm sóc
gương mặt của anh ta.
Khúc Phong cố nhịn đau, liên tục gật đầu.
Cánh cửa vừa mở ra, Khúc Phong thảm hại định chuồn ra ngoài thì Tiêu Dã lại gọi giật anh ta lại, khiến anh ta giật nảy mình, quay đầu, run như cầy sấy.

Nhóc con.
Tiêu Dã đi tới bên cạnh Trình Tần, vươn cánh tay dài ôm chặt lấy cô, lạnh lùng nói với Khúc Phong:
Tần Tần là của tiểu gia tôi, nghe rõ chưa?

Nụ cười trên gương mặt Khúc Phong đã cứng đờ lại từ lâu. Anh ta nghiến răng nghiến lợi kèn kẹt, nhìn cô chằm chằm như chỉ hận không thể nuốt sống cô.

Đừng tưởng tôi không biết mục đích anh tới tìm tôi, nối tiếp duyên phận ư? Ha, đừng đùa nữa.
Trình Tần nhìn rất thông suốt:
Bây giờ có thể nói là anh đang tiến thoái lưỡng nan phải không. Lần trước ít nhiều gì anh vẫn còn thoi thóp được trong giới của mình, nhưng về sau Tiêu Dã đã chặn toàn bộ đường lùi của anh. Anh không còn cách nào khác, chỉ có thể quay ngược trở lại tìm tôi. Khúc Phong, đừng có nói mấy lời tình cảm chưa dứt nữa. Anh ôm theo mục đích này tới tìm tôi là đã làm vấy bẩn hai chữ ‘tình cảm’ này rồi.

Trong ánh mắt Khúc Phong có ngọn lửa giận dữ, anh ta nhìn cô trân trân.
Anh ta quay ngoắt lại, liền nhìn thấy Tiêu Dã đang đứng dựa vào tường, chăm chú quan sát cảnh tượng trước mắt, như cười như không.
Anh ăn mặc không một chút khách khí nào cả.
Vừa tắm rửa xong, tóc mới khô một nửa, bên trên không mặc áo, bên dưới chỉ có một chiếc quần ngủ màu xám nhạt.
Khúc Phong nở một nụ cười khó diễn tả cảm xúc rồi buông một câu:
Anh thấy em vì đã bước lên giường của cậu chủ nên định trở mặt coi như không biết anh thì đúng hơn.

Nếu là trước kia, nghe xong câu này Trình Tần chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, chưa biết chừng còn có thể làm vài đường quyền. Nhưng bây giờ, cô coi như đã hoàn toàn không còn cảm giác với con người tên Khúc Phong này rồi, thậm chí còn tự nghĩ sao trước kia mình lại mù mắt mà để ý tới anh ta chứ?
Cô vẫn đứng dựa ở đó cười lạnh lùng:
Đúng vậy, cảm giác ở bên một cậu chủ nhà giàu đương nhiên rất tốt rồi. Chẳng phải anh vẫn luôn điều tra tôi lâu nay sao? Vậy thì anh nên biết rõ, suốt cả kỳ nghỉ vừa rồi tôi đã ở bên cạnh anh ấy, ở chung một phòng, chuyện gì cần xảy ra đã xảy ra hết rồi.

Khúc Phong vội sửa lại ngay:
Trình Tần, Trình Tần.


Khúc Phong.
Tiêu Dã lạnh lùng gọi tên anh ta:
Lần này là ở chỗ Tần Tần, tôi không muốn máu bắn đầy nhà chuốc thêm phiền toái cho cô ấy. Lần sau còn để tôi nhìn thấy anh, tôi sẽ phế anh thật đấy. Làm thám tử tư đúng không? Thế thì anh nên biết rõ tôi có thể bóp chết anh như bóp một con kiến vậy.

Nói rồi, anh giơ tay tát Khúc Phong hai cái, nói rành mạch từng chữ:
Nhất là khi ở Hàng Châu, địa bàn của tôi.

Sau khi sực tỉnh, anh ta trở ngược tay định tóm lấy Trình Tần. Tiêu Dã nhanh tay nhanh mắt, vươn cánh tay ra, kéo Trình Tần ra sau lưng mình, một giây sau đã giữ chặt cổ tay Khúc Phong bẻ quặt ra sau lưng, rồi dùng sức đẩy anh ta áp sát vào tường.
Gương mặt Khúc Phong dính chặt lên tường, hai tay bị ép phải vòng ra sau lưng, càng giãy giụa thì Tiêu Dã lại càng mạnh tay, anh ta đau đớn chỉ biết kêu oai oái.
Tiêu Dã lại tiếp tục dồn sức, lần này đau tới mức mồ hôi lạnh của Khúc Phong đổ xuống tới nơi. Anh ta nhe răng, mặt méo xệch.
Trình Tần đang định giơ chân đá thẳng vào vị trí hiểm yếu của anh ta thì nghe thấy một tiếng ho khẽ, và một giọng nói uể oải vang lên…

Này này này, ở đây còn một người đang thở, mù à!

Khúc Phong sững sờ!
Tiêu Dã tiến tới, hai tay chống hông, nhìn cô từ trên xuống dưới, cười:
Ván bài như ý của em đã khiến anh rước thêm thù hận rồi đấy.



Đó là vì cậu chủ Tiêu trượng nghĩa đấy chứ, cái gì mà rước thêm thù hận, nói kiểu gì vậy.
Trình Tần cười, bắt chước khẩu khí của anh ban nãy:
Tần Tần là của tiểu gia tôi, câu nói này mới đường hoàng chính trực làm sao? Chỉ là…


Tiêu Dã nhướng mày nhìn cô, cảm thấy những lời tiếp theo nhất định không hay ho gì.

Quả nhiên, Trình Tần nhíu mày:
Anh gọi vậy hơi ghê người.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.