Chương 441: CẬU GHEN À?
-
Tên Anh Là Thời Gian
- Ân Tầm
- 1790 chữ
- 2022-02-07 11:52:36
Kỳ Dư cảm thấy mọi điều xúi quẩy của mình đã ùn ùn kéo tới bắt đầu từ cái ngày anh rời khỏi Đôn Hoàng.
Ví tiền thì rủng rỉnh đấy, nhưng 8chẳng có ngày nào được vui vẻ.
Nếu không thì sao?
La Chiếm hỏi ngược lại.
Cậu đâu có nợ gì cô ta.
Chỉ là bố cảm thấy… hình như con ra ngoài làm không được vui vẻ cho lắm.
Nào có không vui ạ? Bây giờ chẳng biết con đã kiếm được nhiều hơn ngày xưa gấp bao nhiêu lần, kiếm ra tiền lẽ nào lại không vui ạ? Hơn nữa, còn có La Chiếm bầu bạn với con, rất ổn, bố đừng lo lắng linh tinh.
Lúc anh gửi tiền về cho gia đình, Kỳ sư phụ đã lập tức gọi điện thoại tới, giọng nói có sự ngập ngừng rõ3 ràng:
Sao con lại chuyển nhiều tiền vào thẻ của bố như vậy? Con ra ngoài làm việc kiếm được nhiều tiền như thế sao?
Kỳ Dư thở dài nó9i:
Cũng không phải toàn bộ đều là tiền của con, trong đó còn có tấm lòng của La Chiếm.
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, Kỳ Dư đã nghĩ, thật không hổ là những người có cùng huyết thống, bố đúng là rất hiểu anh.
Có không ít những chuyện phiền lòng, chuyện công việc tạm thời không nhắc tới, chỉ nói riêng cô thiên kim tiểu thư kia thôi, từ ngày bị từ chối cô ta bắt đầu giở thói đòi tuyệt thực. Ông chủ phía sau sợ con gái yêu xảy ra chuyện, khuyên nhủ hết nước hết cái mà vẫn phí công vô ích.
La Chiếm bỗng dưng rất nghe lời, đón lấy.
Trong hộp hoa quả không những có hoa quả, còn có một chút điểm tâm, có lẽ là mua sẵn một giỏ được gói cẩn thận, còn rất cân bằng dinh dưỡng nữa. GG thò đầu ngó một cái, nói một câu với giọng điệu lạ lùng:
Kỳ Dư, chẳng bao giờ thấy anh quan tâm người khác như vậy cả.
Nếu không phải vì La Chiếm đang ở trong bệnh viện, Kỳ Dư còn lâu mới thèm đi chuyến này, vừa mới vào phòng bệnh đã phải nhìn thấy cảnh gai mắt này. Anh phải đứng trước cửa rung cho hết da gà trên người, sau khi đi vào rất thẳng thắn…
Chẳng phải bác sĩ nói có thể xuất viện rồi sao?
Cùng với tiếng gọi ấy, cơ thể của GG còn đổ nghiêng qua, dựa sát vào người La Chiếm:
Em vẫn không thoải mái lắm, thế nên còn phải ở lại bệnh viện thêm mấy hôm. Anh La Chiếm, anh có thể ở bên em luôn không?
Kỳ Dư lườm nguýt.
La Chiếm đáp nhẹ tênh:
Được thôi.
Tranh thủ lúc đi rửa tay, Kỳ Dư nói với La Chiếm:
Cậu có bị bệnh không đấy, tôi tránh còn chẳng kịp, sao cậu còn dính vào?
Chính là kiểu không có một chút thời kỳ quá độ nào, ánh mắt nhìn La Chiếm cứ thế tràn trề tình cảm.
Còn Kỳ Dư quả thực đã được trải nghiệm cảm giác thế nào gọi là làm nũng tới mức khiến người ta nổi da gà.
Ví dụ như chuyện nửa tiếng trước, cô thiên kim tiểu thư bèn dính lấy La Chiếm, mềm mại như nước, đòi anh ấy dẫn ra bãi cỏ đi dạo loanh quanh, sau đó lại nũng nịu nói: Bác sĩ khuyên phải năng tắm nắng, năng đi lại mới tốt cho sức khỏe.
Nửa tiếng sau, cô ta được La Chiếm bế quay trở về, cánh tay níu lấy cổ La Chiếm như một động vật không xương, giọng còn nũng nịu…
La Chiếm ăn nốt vài miếng điểm tâm, rút khăn giấy ra lau miệng, không từ chối:
Được.
GG mừng rỡ ra mặt:
Anh La Chiếm, anh là tuyệt vời nhất.
La Chiếm ngồi ở bên cạnh, dùng chiếc dĩa nhỏ trong hộp hoa quả ăn đồ, nghe xong cũng chẳng nói năng gì, chỉ là khóe miệng bất chợt hơi rướn lên.
GG hết nhìn Kỳ Dư lại quay sang quan sát La Chiếm, ngẫm nghĩ rồi cười nói:
Anh thấy đấy, riêng điểm này anh đã không bằng anh La Chiếm của tôi rồi. Anh La Chiếm đàn ông hơn anh nhiều lắm. Lần này nếu không có anh La Chiếm, tôi có thể đã mất mạng rồi.
Nhưng Kỳ Dư thì không có thời gian đâu.
La Chiếm cất giọng nhạt nhòa:
Cậu ấy không ở cạnh cô được.
GG cười nũng nịu:
Anh ta có đến hay không cũng chẳng quan trọng, dù sao em cũng chỉ cần anh.
Ông ta quay đầu lại khuyên Kỳ Dư, gọi anh tới nhà nói những lời ngọt nhạt.
Kỳ Dư nghĩ bụng dù gì mình cũng đang ăn lương của người ta, không còn cách nào khác đành phải chấp nhận. Ai ngờ chân thứ hai của anh còn chưa kịp bước vào phòng, thì đã thấy người giúp việc hoang mang hớt hải từ trong chạy ra gào lên ầm ĩ: Tiểu thư tự sát rồi!
Dứt lời, anh ấy bế cô thiên kim tiểu thư ấy lên, lái xe lao thẳng tới bệnh viện.
Những chuyện tiếp theo đó, tất cả đều đi theo một hướng quái dị…
Kỳ Dư nhướng mày, gật đầu:
Kể cũng phải, nhưng mà nếu như cô không giở trò, cô cũng chẳng cần phải chạy vào bệnh viện một chuyến.
Trong phòng vẫn còn người khác, GG nghe xong bỗng cảm thấy mất hết sĩ diện, hắng giọng:
Nếu không xảy ra chuyện này, làm sao tôi biết được anh La Chiếm đáng để dựa vào như vậy.
Kỳ Dư cảm thấy hết nói nổi, cứ anh La Chiếm thế này anh La Chiếm thế kia thật tình. Anh phải nhịn lắm mới không ói bữa ăn đêm hôm trước ra.
Anh La Chiếm…
Lại một tiếng gọi nữa.
Kỳ Dư đã phiền tới mức muốn thẳng thừng chửi thề rồi, nghe ông ta nói xong câu ấy, cơn tức lại càng không biết trút vào đâu, đang định cãi lại một câu là anh đâu có ép cô ta uống, hơn nữa có thời gian thì cứu người đi được không thì La Chiếm ở bên này đã kịp thời ngăn cơn giận của anh bùng phát.
Anh ấy hờ hững nói với vị phú thương:
Yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu.
La Chiếm chỉ im lặng mỉm cười.
Còn nữa, cậu cũng ở bên cô ta lâu rồi, còn định tiếp tục ở lại à?
Kỳ Dư bày ra nét mặt không vui vẻ gì, rút một điếu thuốc từ trong bao ra, đùa nghịch qua lại trên tay nhưng không hút.
Kết quả, xe cấp cứu bị nghẽn lại trên đường.
Ông chủ tức tới nỗi từng múi cơ trên gương mặt đều rung lên bần bật, ông ta nói:
Kỳ Dư, con gái tôi mà có mệnh hệ gì thì cậu cũng phải đền mạng cho nó!
Anh La Chiếm, may mà có anh ở đây.
Cô ta ngả người trở lại giường, nhíu mày, biểu cảm e thẹn:
Làm sao đây, chân người ta đau quá.
Phòng bệnh cao cấp, diện tích không nhỏ. Không chỉ có vậy, y tá và người giúp việc đều tới chăm sóc hai bên trái phải, nhưng cô đại tiểu thư chỉ bám lấy một mình La Chiếm.
La Chiếm quay đầu lại nhìn, thấy anh bèn cười:
Tới rồi à.
Vừa nghe tới câu còn có tiền của người khác nữ6a, Kỳ sư phụ sống chết không chịu nhận. Kỳ Dư bèn khuyên nhủ:
Không sao đâu bố, đâu phải con sẽ không trả cậu ấy. Con qua bên này kiếm được kh5ông ít, chỉ là cậu ấy chuyển giúp con thôi.
Kỳ sư phụ im lặng một lúc lâu, đang định lên tiếng thì Kỳ Dư cũng nói ngay:
Bố đừng nói mấy câu rằng cảm thấy có lỗi với con nữa. Con là con trai của bố, đều là chuyện con nên làm thôi.
GG bĩu môi.
Sao cả sáng không ăn uống gì vậy, mau ăn đi.
Kỳ Dư nhíu mày, nói với La Chiếm:
Nhà cô ta thiếu một người lao động khổ sai à?
Kỳ Dư tiến lên, đưa hộp hoa quả trong tay cho anh.
Thiên kim tiểu thư GG giơ tay đón lấy, một giây sau Kỳ Dư nói:
Mang cho La Chiếm đấy, cô có người chăm sóc trước sau rồi, còn thiếu đồ ăn hay sao?
Cậu ghen đấy à?
Kỳ Dư mắng:
Ghen cái đầu cậu ấy, tôi đâu có thích cô ta, là tôi sợ cậu dính vào rồi sẽ không dứt ra được.
Bà ấy nói những tưởng cô ta chỉ định hù dọa mọi người, chủ yếu là ép Kỳ Dư phải đồng ý, không ngờ lại kịch giả làm thật, thật sự uống thuốc trừ sâu…
Kỳ Dư câm nín ngẩng đầu lên hỏi trời: Cô gái này bị ngốc hay sao, là một người có đầy đủ tư duy, suy nghĩ sẽ chẳng ai coi thuốc trừ sâu như nước mà uống cả.
Kỳ Dư đón lời một cách rất tự nhiên:
Những người khác, tôi đúng là không quan tâm cho lắm.
GG tỏ ra không vui.
La Chiếm nhìn anh chằm chằm:
Đúng là tôi không nợ cô ta, nhưng cậu nợ cô ta, con gái nhà người ta vì cậu đòi sống đòi chết, mà cậu cũng vô tâm thật.
Được, vậy để tôi ở lại.
Kỳ Dư phiền muộn:
Tóm lại cậu đừng dây vào.
La Chiếm cười khẽ:
Kỳ Dư, mẹ kiếp, cậu có lương tâm không vậy. Tôi mà không dính vào, nếu cô thiên kim tiểu thư đó thật sự có mệnh hệ gì, nửa đời sau cậu đừng hòng được sống tử tế.
Cứu người không có gì để chê trách, bây giờ cô ta lại bám riết lấy cậu rồi.
Cũng không rõ là về sau người giúp việc đã miêu tả lại hành động trượng nghĩa của La Chiếm với cô thiên kim tiểu thư này, hay vì nghe được mấy cô y tá xì xào bàn tán rằng La Chiếm
man
cỡ não, chỉ biết cô thiên kim tiểu thư này đã đột ngột chuyển mục tiêu.
Cô ta đã bắt đầu theo sát La Chiếm!
Muộn rồi.
La Chiếm cười:
Cậu muốn ở lại, người ta lại chẳng thèm cơ.
Kỳ Dư đưa điếu thuốc lên miệng, cười khẩy:
Thật vớ vẩn. Tôi cảm thấy cô ta, ha, chỉ cần là đàn ông là được.
La Chiếm phì cười:
Kỳ Dư, cậu ăn nói đáng đấm quá đấy.
Tôi không muốn cậu vì tôi mà hy sinh nhiều như vậy, hay là…
Kỳ Dư nghi hoặc nhìn La Chiếm:
Cậu thích cô gái đó thật rồi?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.