Chương 442: CÔ ẤY LÀ NGƯỜI HIỂU CHUYỆN VÀ RỘNG LƯỢNG NHẤT RỒI


Cuối cùng Thịnh Đường vẫn xuống dưới nhà ăn cơm, nhưng là cơm tối.

Ban ngày, sau khi Giang Chấp đi khỏi, đến tận8 khi màn đêm buông xuống anh vẫn chưa quay về, không cần nghĩ cũng biết anh chắc chắn đã ở lại trông chừng lăng mộ nhà 3Hán. Con người này một khi đụng vào công việc thì chuyện không còn khái niệm thời gian là quá đỗi bình thường.

9Người dùng bữa tối trong nhà khách không quá đông. Bà chủ nhà nhìn thấy cô đi xuống bèn cười nói:
Tôi còn đang định gọ6i điện hỏi cô có cần tôi mang cơm lên tầng không đấy.


Trong phòng có mình em mà còn đeo tai nghe.
Nói rồi Giang Chấp hôn nhẹ lên môi cô.

Tai không nghe, lòng không phiền đó mà.
Thịnh Đường giơ ngón tay chọc vào người anh, đồng thời né người ra phía sau:
Quá đáng, anh vừa từ trong mộ chui ra!

Giang Chấp cười sảng khoái, đứng thẳng người dậy, bàn tay lớn xoa xoa đầu cô, mái tóc cô lập tức rối bù.
Ồ…
Thịnh Đường cảm thấy bản thân mình không có công lực lớn đến vậy, cô có cảm giác cô gái ở phòng đối diện kêu cũng khá dễ nghe.
Rất lâu sau, cô bất thình lình hỏi bà chủ nhà:
Vậy… có phải đàn ông đều thích kiểu phong trần không?
Nói tới đây, cô bổ sung thêm:
Ở trên giường ấy.

Thịnh Đường cảm thán:
Ăn vụng à…


Chắc chắn rồi.
Bà chủ nhà cũng thở dài theo:
Tôi ấy à, không chấp nhận được mấy kiểu này, nhưng mở cửa làm ăn, chẳng thể nào đuổi khách đi được.

Thịnh Đường gắp một miếng thức ăn:
Hy vọng tối nay có một giấc ngủ ngon vậy.


Nhưng hai người khác nhau.
Bà chủ nhà đổi giọng:
Cô là kêu thật, nghe là biết một cô gái sạch sẽ, trong trắng. Cô ta thì là kêu giả vờ, nghe là biết rất phong trần, lả lơi.

Thịnh Đường ngỡ ngàng:
Cái đó mà cũng nghe ra được sao?

Bà chủ nhà mím môi cười:
Phụ nữ rất thấu hiểu phụ nữ, là thoải mái thật hay chỉ hùa theo nghe là biết ngay.


Vậy phải xem phía đàn ông.
Bà chủ nhà vỗ tay cô:
Nhưng đa phần thì đàn ông thì… đúng vậy.

Lúc Giang Chấp đi vào phòng, Thịnh Đường hoàn toàn không nghe thấy. Trên đầu cô dùng một cái tai nghe rất lớn, vừa nghe nhạc vừa lật xem tài liệu. Hai chân cô cuộn lên, chân gác lên mặt ghế, đầu gối tựa vào ghế, hơi dùng sức, đôi chân trước ghế đung đưa trong không trung, lắc la lắc lư.
Đến khi được nhẹ nhàng ôm từ phía sau, cô mới phát hiện ra, giật mình kêu oai oái mấy tiếng. Cô gỡ tai nghe, quay đầu nhìn thấy Giang Chấp lập tức thoải mái cả người.
Câu nói này nếu nghe trước buổi chiều có thể cô vẫn còn 5đỏ mặt nhưng bây giờ thì thẳng thắn và đường hoàng lắm. Cô hạ thấp giọng trả lời:
Thôi bỏ đi, căn đối diện ‘vất vả cấy cày’, tôi vẫn nên tìm một nơi thanh tịnh để ăn cho xong bữa này là hơn.

Trước khi hoàng hôn buông xuống, căn phòng đó của cô đã được nhường ra. Bà chủ nhà sợ cô suy nghĩ nhiều bèn giúp cô chuyển luôn hành lý, còn nói với cô: Việc này đã được Giáo sư Giang đồng ý.
Khi ấy cô chẳng nói năng gì, ngược lại chính bà chủ còn bồi thêm một câu nghe khá mờ ám: Đôi chim cu hai người ở chung một phòng là đẹp nhất rồi, chưa nói đến chuyện tiết kiệm chi phí, còn thúc đẩy được tình cảm.
Bà ấy cũng không gõ cửa làm phiền, chỉ để đồ trước cửa rồi đi xuống nhà.
Lúc Thịnh Đường xuống dưới ăn cơm, lượt náo nhiệt thứ hai của căn phòng đối diện vang lên.
Khi khép cửa lại, đen đủi thay cô còn nghe thấy… tiếng ngâm nga của người đàn ông!
Thật ra Thịnh Đường cũng rất vui, đặc biệt là khi nghe thấy cụm từ
đôi chim cu
.
Nhưng, sau khi khách ở phòng đối diện vào nhận phòng, tâm trạng của Thịnh Đường lại không ra sao nữa.
Ở trong đó là một đôi tình nhân, không nhìn ra được họ làm nghề gì. Khi người đàn ông ra hành lang gọi điện thoại, vừa nói tiếng Trung thi thoảng lại xen lẫn vài câu tiếng Anh, có lẽ người ở đầu dây bên kia nhờ vả anh ta làm chuyện gì đó, nên cả hai cứ bàn bạc, thương lượng mãi.
Thịnh Đường rút một đôi đũa ra:
Nhẫn cưới cũng đâu thể lấy làm tiêu chuẩn đánh giá được, tôi thấy có rất nhiều người không thích đeo nhẫn sau khi cưới đâu.


Em gái, chị đây mở nhà khách, số người chị gặp còn nhiều hơn số cơm em ăn, mắt chị tinh lắm, ai như thế nào chị nhìn một cái là biết ngay.
Bà chủ nhà gõ lên chiếc nhẫn trên ngón tay mình…

Người đàn ông đó ấy mà, lúc nhận phòng tôi đã nhìn thấy rất rõ ràng. Chiếc nhẫn trên ngón tay khá cũ kỹ, vừa nhìn là biết đã đeo lâu lắm rồi. Còn cô gái kia thì trông chứng minh thư còn rất trẻ, vả lại nhìn họ là không thấy giống hai người đã kết hôn rồi.

Thế là Thịnh Đường không khách khí với bà ấy nữa. Cô ngó lên gác một chút rồi hạ thấp giọng xuống hỏi bà ấy…

Tôi và cô gái trên kia, ai kêu to hơn.

Nghe xong, bà chủ nhà không nhịn được phá lên cười.
Xì, có gì đâu, của cô còn lớn hơn của cô gái phòng đối diện!
Cô vốn chỉ hóng hớt thuần túy, nhưng lại mơ hồ có cảm giác, câu chuyện này chưa chắc đã ngon ăn với cô.
Quả không sai, nửa tiếng sau, phòng đối diện bắt đầu trở nên náo nhiệt hơn. Từng tiếng kêu la của cô gái kia cứ gọi là khiến người ta hết hồn hết vía, chỉ hận không thể vang vọng khắp hành lang, đến mức khi bà chủ nhà mang đồ ăn lên, bà ấy cũng nghe thấy.
Thịnh Đường tranh thủ cơ hội ấy ngó vào trong mắt thần của cánh cửa.
Người đàn ông ấy khá gầy và nhỏ, đeo một chiếc kính viền vàng, trông rất nho nhã, lịch thiệp. Thịnh Đường vốn dĩ chỉ định nhìn nhanh một cái rồi rút, ai ngờ cửa phòng đối diện bật mở, một cô gái đứng dựa vào cánh cửa chu môi với người đàn ông, nét mặt không vui.
Bên này người đàn ông cũng đã nghe xong điện thoại, thấy vậy bèn tiến lên ôm lấy cô ta đi vào phòng.
Cô gái ấy khá xinh đẹp, mái tóc dài bồng bềnh, chỉ mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa, quả thật không phụ những luồng khí ấm áp trong nhà. Chiếc váy ngủ ấy rất gợi cảm, đặc biệt là khoảng trước ngực.
Đừng tưởng chỉ là một con mắt thần, nó cũng đủ giúp Thịnh Đường nhìn thấy rõ ràng mọi thứ.
Cô cúi đầu xuống nhìn nhanh.

Hai người đó…
Bà chủ nhà hất cằm hướng lên tầng:
Vừa nhìn là biết mối quan hệ không bình thường, tay kia chắc chắn là đã ra ngoài ăn vụng.

Vừa nghe đến đây, Thịnh Đường liền tràn ngập hứng thú, hai mắt cô sáng rực lên:
Sao chị nhìn ra vậy?

Bà chủ nhà bĩu môi:
Tay người đàn ông đã đeo nhẫn rồi, cô gái thì không.


Anh đi tắm một chút, lát nữa chúng ta còn việc chính phải làm nữa.

Trái tim Thịnh Đường chợt chao đảo giây lát.
Còn chưa kịp nói năng gì, cô đã loáng thoáng nghe thấy phòng đối diện lại bắt đầu ư ư a a.
Thanh âm còn không nhỏ, hòa lẫn cùng tiếng kêu õng ẹo của cô gái đồng thời lấp đầy đôi tai Thịnh Đường.
Cô lườm nguýt, ngất mất… Một người đàn ông rên còn hay hơn đàn bà.
Bà chủ nhà vừa nghe Thịnh Đường nói vậy là lập tức hiểu ra ngay, mỉm cười bê bữa tối ra cho cô, tiện thể ngồi xuống đối diện cô. Tối nay không bận, bà chủ nhà cũng có thời gian rảnh để buôn chuyện.
Cuối cùng cô cũng hiểu được nỗi khổ của Trình Tần lúc trước rồi.
Ai ngờ bà chủ nhà lại cười rất mờ ám:
Có Giáo sư Giang ở đây, cô còn ngủ ngon được chắc?

Câu nói này khiến trái tim Thịnh Đường đập loạn nhịp nhưng bên ngoài cô vẫn cố cứng miệng:
Tôi đang cố gắng lo cho việc làm ăn của chị đấy, bằng không còn lâu tôi mới chịu ở chung một phòng với người khác.


Đúng đúng đúng, cô là người hiểu chuyện và rộng lượng nhất rồi.

Thịnh Đường cắn đũa…
Bà chủ nhà quả thực không nói dối, mắt bà ấy quả nhiên rất tinh tường:
Cô muốn hỏi gì cứ hỏi đi, còn khách khí với tôi à?

Ngược lại, bà ấy đã khiến Thịnh Đường ngượng ngập, cô giơ tay ra đẩy bà ấy một cái:
Đừng cười nữa, khó khăn lắm tôi mới lấy đủ dũng khí để hỏi đấy!

Bà chủ nhà mãi mới dứt được cơn cười, nói:
Chuyện này có gì đáng phải xấu hổ đâu, chị đây cũng là người từng trải mà. Cô ấy à, tiếng động thật ra cũng không nhỏ.

Hơi thở của Thịnh Đường ngắn tũn lại…
Cô lườm nguýt.

Giang Chấp sững người giây lát, sau đó thì đánh mắt nhìn Thịnh Đường.

Thịnh Đường lắc đầu thở dài, nhún vai:
Phòng đối diện, chuyện chính làm rất suôn sẻ.


Bấy giờ Giang Chấp mới hiểu ra nguyên nhân cô phải đeo tai nghe, anh cười nói:
Hiệu quả cách âm được đấy nhỉ.




Đến khi Giang Chấp tắm xong đi ra ngoài, phòng đối diện đã thu trống cất cờ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.