Chương 460: KHÔNG CÓ CHUYỆN GÌ


Cảnh tượng tiếp theo sau đó là cảnh hai anh chàng đẹp trai dựa tường, ngồi kế cạnh nhau. Cả hai đều không ai nói gì, cũng không ai xem đ8iện thoại, cũng chẳng biết từng người đang suy nghĩ gì trong đầu.

Khương Tấn chưa bao giờ có cảm giác khó chịu như lúc này.
Cho dù lúc trước phải xử lý những người bị thương, cho dù là lúc Thịnh Đường vẫn còn đang nằm trong phòng ICU, anh ấy cũng không c9ảm thấy khó chịu như vậy.

Anh ấy chẳng biết nên nói câu gì.
Anh ấy hồ nghi quan sát người ở trước mắt mình… Ăn mặc cực kỳ lồng lộn, anh ta nói mình làm kinh doanh, thật sự là học trò của Hồ Tường Thanh ư? Có nhầm lẫn không vậy?
Nếu là học trò cuối cùng thì sẽ là chi chính đấy.
Chi chính mà còn làm thêm việc khác ư?
Giang Chấp bực dọc, không quan tâm tới Khương Tấn.
Ngược lại ở bên kia, Tiêu Dã bất ngờ hỏi một câu:
Từ đó có nghĩa là gì?

Khương Tấn không ngờ Tiêu Dã lại nói chuyện, giật thót mình, quay đầu lại nhìn, thấy ánh mắt Tiêu Dã cũng khá chân thành, nhìn thái độ này thì có vẻ cực kỳ muốn học hỏi thêm.
Đầu bên này Khương Tấn vẫn đang bịt loa điện thoại, hạ thấp giọng nói:
Các thầy cũng chỉ quan tâm tới anh thôi.

Giang Chấp nhíu mày, hoàn toàn không có ý định bắt máy. Anh nhìn về phía phòng ICU, từ đó không thể dời mắt đi được nữa. Khương Tấn sốt ruột suýt chút nữa giậm chân giậm tay, nghiến răng, còn không dám lớn tiếng…

Anh nói xem, sao con người anh khó chịu thế nhỉ? Có người quan tâm tới anh, anh còn làm kiêu?

Tiêu Dã không nói nhiều lời thừa thãi, giật luôn lấy chiếc di động trong tay Khương Tấn,
a lô
với đầu bên kia một tiếng. Khương Tấn đứng lên đi qua một bên, xem xem Tiêu Dã sẽ giúp Khương Tấn xử lý tốt những mối quan hệ này như thế nào, vì dẫu gì cũng là những người khác ngành…
Tiếp theo đó thì anh ấy…
Nghe thấy Tiêu Dã khách sáo nói:
Thầy Vương ạ, chào thầy, chào thầy, em Tiêu Dã đây. Dạ vâng vâng, Giang Chấp không có chuyện gì quá nghiêm trọng, Đường Đường bị thương rồi ạ… Dạ vâng vâng, thầy Thịnh và mọi người đã có mặt ở đây hết rồi, thầy cứ yên tâm ạ…

Tiêu Dã rất đường hoàng,

lên một tiếng:
Tôi biết rồi.

Khương Tấn: …
Giang Chấp quay mặt lại, nhìn thẳng vào mặt anh ấy, hừ một tiếng.
Hàn huyên thêm đôi ba câu.
Nhìn dáng vẻ này thì Tiêu Dã chẳng xa lạ gì với các thầy ở Cố Cung cả.
Khương Tấn ở bên cạnh cảm thấy khó hiểu mãi, một người làm kinh doanh sao lại quen với các thầy ở Cố Cung nhỉ? Còn nữa, sao Giang Chấp có thể hoàn toàn yên tâm để Tiêu Dã nhận cuộc gọi này? Còn nhắc tới cả thầy Thịnh? Gọi quen miệng và thân thuộc đến vậy sao…

Tôi giết bố mẹ cậu hay phá tan tiền đồ của cậu hả? Tôi ép cậu ra đi à?
Giang Chấp không khách khí.
Một câu nói khiến Tiêu Dã nổi sửng cồ lên, một lúc lâu sau mới nói:
Giang Chấp, con người cậu thật là… mẹ kiếp, thật khiến người ta muốn đá một cú cho cậu tàn phế luôn!

Giang Chấp cười khẩy:
Cậu nghĩ thì nghĩ, có bản lĩnh đó không?

Còn có người nói:
Đúng, đúng, Hồ Tường Thanh có hai cậu học trò, đều rất lợi hại.

Người đầu tiên lại tiếp lời:
Nghe nói, thật ra Hồ Tường Thanh thật ra có hai học trò cuối cùng và một đồ đệ. Tiêu Dã là một trong số học trò ấy, người còn lại hình như là con trai của Giáo sư Tiết Phạn, nhưng về sau cũng chẳng nhận thành công, bèn nhận một học trò tên là Kỳ Dư, học chuyên ngành, cũng rất lợi hại.

Sau đó trong nhóm rầm rầm rộ rộ nói thêm những gì nữa, Khương Tấn chẳng còn tâm tư để đọc.
Đang mải nghĩ thì Tiêu Dã bất thình lình nói:
Anh trai à, mặt tôi dính cái gì sao?

Bấy giờ Khương Tấn mới chợt nhận ra mình đã nhìn người ta một lúc rất lâu, nhất thời có phần ngượng ngập, chẳng biết phải trả lời ra sao nhưng miệng thì trơn tuồn tuột:
Thấy anh đẹp trai quá.

Nói xong, tự anh ấy cũng tủm tỉm cười.
Người ta nói anh em đồng môn tương thân tương ái, nhưng nhìn hai người này lại giống tàn sát lẫn nhau hơn. Nhưng cũng khó trách, nghe ý tứ trong đoạn hội thoại thì hình như việc Tiêu Dã rời khỏi Đôn Hoàng để theo nghiệp kinh doanh, đây gọi là gì?
Phản bội sư môn.
Thật đúng là nghiệt đồ.
Tiêu Dã hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Khương Tấn ở bên cạnh lắng nghe mà tim đập chân run, mọi nghi vấn đều tan thành mây khói.
Là học trò của Hồ Tường Thanh thật à.
Ựa…

Đó là một từ tiếng Đông Bắc, ý muốn nói con người anh ấy khó chiều, không hòa đồng, tóm lại là tính cách khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
Nếu nói về ý nghĩa cụ thể thì Khương Tấn cũng cảm thấy hơi khó giải thích.
Nhưng Tiêu Dã cũng nghe hiểu,

lên một tiếng rất dài, rồi vươn tay ra:
Để tôi nhận cho.

Anh lần lượt giải thích với từng người.
Về sau anh cuộn người lại vì mệt mỏi, cũng chẳng buồn nghe máy nữa.
Thế nên khi Khương Tấn đưa di động tới, anh không bắt máy, chỉ hờ hững nói một câu:
Tình hình như thế nào, anh còn chưa nắm rõ hay sao?

Tên của người này… Là hai chữ nào nhỉ? Lúc trước khi anh ta giới thiệu, Khương Tấn cũng không suy nghĩ gì nhiều, bây giờ nghe cả họ lẫn tên, bỗng dưng có cảm giác hơi quen tai. Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, được cầm lại di động, Khương Tấn bèn gửi cái tên đó vào nhóm.
Trong nhóm có không ít người hỏi han về chuyện mộ chính bị sập, Khương Tấn cũng chỉ trả lời đại khái, không nói quá chi tiết.
Rất nhanh, có người nói:
Có lẽ là hai chữ ‘Tiêu Dã’ chăng. Nếu như đúng là người này thì lai lịch không hề tầm thường đâu. Có biết Hồ Tường Thanh ở Đôn Hoàng không, Tiêu Dã là học trò cuối cùng của Hồ Tường Thanh đấy.

Khương Tấn đứng đó chép miệng thở dài mãi. Bên này Tiêu Dã cũng đã nguôi giận, liếc nhìn vào tay Giang Chấp, lạnh nhạt lên tiếng:
Vết thương thì phải xử lý kịp thời, cậu dựa vào đôi tay để kiếm ăn đấy! Đừng có quên, cậu đã rơi khỏi thần đàn rồi, tay phế là cậu cũng đi đời nhà ma!

Giang Chấp nhíu mày:
Được rồi, tôi biết rồi!


Cậu biết gì hả? Còn đang chảy máu kìa, cậu mù à?

Không, hai cậu học trò cuối cùng trong truyền thuyết của Hồ Tường Thanh đều đang… ngồi bệt trước mặt anh ấy ư?
Anh ấy nuốt nước bọt cái ực.
Cứ thế vô tình gặp nhân vật truyền kỳ mà không hay biết.
Đến tận khi bên Cung gọi điện thoại tới, chỉ đích danh muốn Giang Chấp nghe điện thoại, Khương Tấn mới lon ton đưa di động cho anh.
Liên quan đến chuyện mộ chính bị sập, sau khi Khương Tấn giải quyết xong các thành viên bị thương tích cũng đã yêu cầu người trong tổ viết báo cáo rồi, đồng thời anh ấy cũng lập tức gọi điện thông báo rõ tình hình.
Người ta có câu
tiếng lành đồn gần, tiếng dữ đồn xa
quả không sai. Trong thời gian ngắn, chẳng hiểu tại sao chuyện các thành viên bị thương đã bị tam sao thất bản thành chuyện Giang Chấp bị thương nặng. Trong khoảng thời gian Thịnh Đường được cấp cứu, Giang Chấp đã nhận không ít cuộc gọi, thậm chí cũng có những cuộc gọi từ các thầy ở Cố Cung.
Quan trọng là, quan hệ giữa hai người này trông rất kỳ lạ. 6
Ngẫm nghĩ một lúc lâu, anh ấy vẫn quyết định sẽ thận trọng lên tiếng. Anh ấy chắp tay sau lưng, đi qua đi lại trên hành lang, t5hi thoảng lại nhận một cuộc điện thoại. Cứ đi loăng quăng như vậy khoảng mười phút. Trong mười phút ấy, dù là Giang Chấp hay Tiêu Dã cũng chẳng ai đoái hoài tới Khương Tấn cả.
Anh ấy bị tảng lờ một cách triệt để.

Tôi không gọi.

Giang Chấp quay đầu nhìn Tiêu Dã, sau đó cười khẩy lạnh lùng:
Đúng rồi, đã quay về làm thiếu gia nhà giàu rồi mà.

Tiêu Dã bực dọc:
Vì sao tôi phải rời khỏi Đôn Hoàng, cậu không biết hay sao!

Cũng coi như đã đoái hoài một chút tới Tiêu Dã.
Tiêu Dã tìm được một cái cớ, lập tức theo đà lên tiếng:
Có lẽ sư phụ lại vào hang rồi, cậu vẫn chưa biết chuyện này đúng không, cậu không gọi cho ông ấy một cuộc sao?

Giang Chấp nhìn thẳng về phía trước, nhìn xuống đầu ngón tay sưng tấy, nói nhỏ một câu:
Muốn gọi thì cậu gọi đi.


Hả?

Tiêu Dã đánh mắt liếc Giang Chấp một cái rồi nói:
Với cái tính cách của cậu ta, khó chiều như vậy, nhận cũng đắc tội với người ta, thôi thì để tôi nhận máy hộ.

Khương Tấn có chút ngập ngừng.
Giang Chấp bực dọc:
Tiêu Dã, cậu không thấy mình phiền à?



Cậu coi như tôi thích vậy đi…


Di động đổ chuông, ngắt ngang câu nói của Tiêu Dã.

Giang Chấp rút di động ra, sau khi nhìn thấy số máy gọi tới thì sắc mặt có phần nặng nề, đứng lên đi ra ngoài bắt máy. Tiêu Dã cảm thấy tò mò, có chuyện gì mà phải giấu mình mới nghe được? Tiêu Dã ngó đầu ra nhìn, Giang Chấp đi ra tận đầu hành lang, chỉ loáng thoáng nghe được anh nói:
Vâng, em nghe Phan Việt nói rồi…


Phan Việt…

Là ai nhỉ?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.