Chương 461: CHỖ NÀO ĐÓ KHÔNG BÌNH THƯỜNG


Khoảng thời gian này cô thiên kim tiểu thư nhà giàu GG thường xuyên chạy tới nhà Kỳ Dư, dù Kỳ Dư có mặt ở nhà hay không, đương nhiên, cô ta cũng không8 tới để tìm Kỳ Dư.

Sau khi về đến nhà, Kỳ Dư ở lì trong phòng làm việc, những việc còn tồn đọng đã xong từ lâu nhưng anh cũng không ra ngoài 3mà chọn cách ngồi xem một bộ phim tài liệu, một bộ phim liên quan đến đời trước và đời sau của Đôn Hoàng.

Xem được một nửa, Kỳ Dư với tay vỗ 9một cái lên chiếc đồng hồ báo thức cảm ứng trên mặt bàn.
Anh không thể trả lời cô được.
Thế nào là khái niệm đẹp nhỉ? Chắc chắn không phải là phong cảnh đẹp như tranh giống Giang Nam rồi. Anh bèn nói về đại mạc, nói về sa mạc Gobi, nói về bích họa trong hang đá, nói về loại đá kỳ lạ Phỉ Thúy Mực Dục… Đến khi nói xong rồi anh mới bàng hoàng nhận ra, hóa ra những tập tục văn hóa ẩn sâu bên dưới Đôn Hoàng từ lâu đã hòa vào trong cốt tủy.
Thịnh Đường nghe xong mà ngưỡng mộ mãi, nói rằng từ hồi còn rất nhỏ cô đã theo bố mẹ tới Đôn Hoàng, nhưng ấn tượng đã mơ hồ rồi.
Anh nghĩ mà xem, em phải lưu giữ lại dáng vẻ nguyên trạng của bích họa ở từng thời kỳ, nghĩ thôi cũng thấy công việc này ngầu lòi rồi. Còn nữa, không phải tất cả mọi người đều có thể vào hang xem bích họa mà phải không? Dù sao thì mỗi hang lại có một điều kiện nhất định. Em làm phục chế 1:1, vậy là có thể giúp nhiều người được nhìn thấy bích họa Đôn Hoàng hơn.
Sau đó nữa, Tiêu Dã, người sở trường trong lĩnh vực khôi phục số học cũng dâng hiến một sức mạnh ghê gớm trong bảo tàng Đôn Hoàng 3D. Anh cố tình khích Thịnh Đường: Em nhìn kìa, nhìn kìa, mọi người có thể vào bảo tàng 3D mà ngắm.
Thịnh Đường cười khẩy: Giống nhau được sao? Giống nhau được sao? 3D có thật hơn nữa cũng chỉ là đồ số hóa. Còn của em, là vật thật! Vật thật! Giá trị giống hệt như những thứ ở trong Đôn Hoàng!
Khi cùng anh bị cắt cử đi tỉnh khác, La Chiếm bực dọc nói với anh: Cậu tưởng tôi muốn đi cùng cậu chắc? Với cái gương mặt non nớt này của cậu, ra ngoài bị người ta bắt nạt cũng chẳng biết đáp trả như thế nào. Là đồng nghiệp, tôi đâu thể nhìn người khác ức hiếp cậu được.

Bây giờ nghĩ lại, sao tất cả mọi chuyện xảy ra trong quá khứ đều giống như đã xảy ra từ kiếp trước vậy nhỉ.
Kỳ Dư cảm thấy, trong số mấy người bọn họ, người sống thông suốt nhất, tỉnh táo nhất chỉ có Thịnh Đường.
Có thể thoải mái mặc sức, lại biết rất rõ bản thân mình muốn gì.
Hốc mắt Kỳ Dư chợt cay cay.
Bộ phim tài liệu nói về hang đá Đôn Hoàng, nhìn những khung cảnh quen thuộc, Kỳ Dư cảm thấy chua chát trong lòng, đặc biệt là khi ống kính lướt qua một bức bích họa bị loang lổ, còn cả những bức tranh sao chép tức thời dùng làm triển lãm.
Khi ấy anh rất không hiểu Thịnh Đường, làm công tác sao chép nguyên tác còn giày vò người ta hơn cả khôi phục. Đó là việc sao chép y nguyên không được thay đổi bất kỳ chi tiết nào so với bản gốc, phải làm được việc phục chế lại nguyên tác theo tỷ lệ 1:1. Nó yêu cầu họa sĩ không được có một chút phát huy đặc trưng cá nhân nào, cả những đường nét năm tháng lưu lại trên bích họa, cũng phải lần lượt thể hiện ra.
Cô là một họa sĩ thiên tài, bố cũng là một họa sĩ nổi tiếng, hơn nữa cô còn nhỏ tuổi như thế sao có thể chịu ngồi yên? Cô nói, Kỳ Dư, em cảm thấy anh vẫn chưa hiểu em cho lắm, trông em còn nhỏ thế này thôi, nhưng nội tâm là một bà già, em rất thích mấy công việc hoài cổ thế này.
Thời gian bên trên hiển thị: 22:39.
Anh cười khẩy một tiếng.
Muộn vậ6y rồi vẫn còn chưa đi, ý tứ gì đây.

Kỳ Dư không dám nghĩ nhiều thêm về Hồ Tường Thanh nữa, đặc biệt là giây phút anh nói ra những lời rằng sẽ rời xa Đôn Hoàng, sự tuyệt vọng trong đôi mắt Hồ Tường Thanh giống như một lưỡi dao, đâm cho anh khó chịu.
Khi ống kính lướt qua một khung cảnh, Kỳ Dư chợt sững người lại, sau đó ngồi thẳng dậy, kéo thanh tiến trình, xem lại một lần nữa. Là vị trí hang số 0, họ từng cắm rễ ở nơi đó, nay đã trở thành một Gobi bằng phẳng, không còn để lại bất kỳ dấu vết gì.
Anh vặn nhỏ tiếng phim tài liệu xuống một chút, dỏng tai lắng nghe một lúc lâu vẫn chẳng nghe thấy động t5ĩnh gì ở bên ngoài.
Hai người này…
Ngẫm nghĩ một chút, Kỳ Dư đứng lên mở cửa phòng làm việc, ngó đầu ra nhìn một cái. Cánh cửa phòng của La Chiếm vẫn đang đóng kín, muốn ngất quá đây mà…
Ánh mắt anh không dời được khỏi bộ phim tài liệu, còn có vài người thầy xuất hiện trên màn ảnh, đều là những người anh thân quen đến không thể thân quen hơn. Nhưng những bộ phim kiểu này Hồ Tường Thanh không tham gia bao giờ. Ông cảm thấy xuất hiện một lần là lỡ dở thời gian một lần, quá phiền toái, chẳng bằng chui vào hang cho thực tế.
Trong viện có lãnh đạo khuyên nhủ Hồ Tường Thanh:
Anh Hồ à, anh là người lãnh đạo cả đội ngũ, việc tuyên truyền văn hóa Đôn Hoàng cần đến anh, đặc biệt là văn hóa hang đá.

Hồ Tường Thanh cười ha ha rồi nói:
Có đám trẻ mà, họ cần nhiều cơ hội hơn để cống hiến cho văn hóa Đôn Hoàng.

Đứng một lúc cũng không nghe ra được động tĩnh gì. Cuối cùng, Kỳ Dư mở toang cánh cửa ra. Nhưng chớp mắt nghĩ lại cảm thấy hành động của mình quá lộ liễu, anh bèn thẳng thừng chuyển sang mở hé một khe nhỏ. Sau khi ngồi trở lại xuống ghế, anh tăng volume của bộ phim tài liệu lên khá lớn.
Bộ phim tài liệu được thực hiện rất tỉ mỉ, trong giây lát kéo Kỳ Dư trở về với đại mạc
cô yên trực
(), còn cả tiếng lục lạc miên man cả trăm ngàn năm. Mỗi lần vang lên, nó lại âm u vang vọng khắp đất trời, liên tục len lỏi vào từng ngóc ngách trong trái tim Kỳ Dư.
() Cô yên trực: làn khói cô đơn bay thẳng.
Về sau vào một ngày đầu hạ nào đó, Thịnh Đường theo anh trở về Đôn Hoàng một chuyến. Xuyên qua Gobi mênh mông không điểm cuối, tới hang đá Đôn Hoàng, lúc đó Giáo sư Hồ vẫn còn đang lấm lem mặt mũi khôi phục một góc bích họa.
Thịnh Đường phải thảng thốt vì bích họa, nói một câu: Màu sắc mà các họa sư thời cổ áp dụng thật là cao cấp.
Cô rất nhạy cảm và tỉ mỉ đối với màu sắc, trùng hợp thay đây lại là điều Đôn Hoàng cần.
Nhưng khi ấy ấn tượng của anh về La Chiếm vẫn khá bình thường, một người tính cách khá
húng
, ăn nói cũng chẳng khách khí chút nào…

Em phải hỗ trợ cho công việc của cậu ta? Cậu ta ư? Một tên non nớt?

Về sau, vì anh mà La Chiếm ra tay đánh nhau với người ta ở chợ đêm Đôn Hoàng, đấm cho đối phương suýt thì bán thân bất toại, bị Giáo sư Hồ phạt không hề nhẹ. Anh cảm thấy áy náy, cũng vì vậy mà dẫn đến phán đoán sai lầm khiến 1cm2 bích họa bị đổi màu.
Anh và Thịnh Đường là bạn cùng trường, lựa chọn chuyên ngành thiên nhiều về khôi phục văn vật. Giáo sư Hồ từng hỏi anh: Em có muốn quay về Đôn Hoàng cống hiến sức mạnh của mình không.
Về Đôn Hoàng là chuyện chắc chắn. Lúc đó anh chỉ nghĩ mình không thể sống xa bố mẹ, nhưng được nhận làm học trò của Hồ Tường Thanh là điều anh hoàn toàn không dám mong chờ. Bây giờ nghĩ lại, anh sinh ra ở Đôn Hoàng, sau này lại quay về Đôn Hoàng làm việc, dường như mọi việc quá đỗi tự nhiên, anh chưa từng có suy nghĩ nào khác, ví dụ như thay đổi công việc, hoặc giống như bây giờ đây, rời khỏi Đôn Hoàng.
Thịnh Đường từng hỏi anh: Đôn Hoàng có đẹp không?
Thê lương và phồn hoa song hành, hơn nữa lý giải của mỗi con người đối với Đôn Hoàng lại khác nhau.
Ví dụ như anh, Đôn Hoàng đối với anh là cố hương, là mảnh đất sinh thành, dưỡng dục anh. Quanh năm khô hạn, một khi mùa gió cát tới có chắn nhiều vải bạt hơn nữa cũng chẳng ích gì, một khí vén lên vẫn còn nguyên một tầng cát vàng dày cộp.
Về sau, bố anh sau khi giải ngũ thì mở sạp hàng bán ở chợ đêm, mùa gió cát làm tượng gỗ và tranh khắc bản cực kỳ khó khăn, cát vàng len lỏi vào những đường khắc rất nhỏ hẹp, lưỡi dao chém xuống là trượt đi, sau đó thì hỏng cả bức tranh khắc bản.
Bắt đầu từ ngày hôm đó, Thịnh Đường nói: Em cũng không hiểu vì sao, em cảm thấy sống ở Đôn Hoàng rất chân thực.
Cũng bắt đầu từ ngày hôm đó, anh quen biết với La Chiếm.
Một cao thủ chuyên nghiệp về lĩnh vực gia cố bích họa và đo lường kiến trúc, kết cấu hang đá. Bất kỳ hang đá nào rơi vào mắt cậu ta, cậu ta đều có thể nhanh chóng phục chế và tính toán ra được kết cấu của nó, chỉ số còn chuẩn chỉnh hơn cả máy vi tính. Hơn nữa bích họa mà cậu ta gia cố chưa bao giờ bị tổn hại, quan trọng hơn là những loại máy móc cậu ta tự thiết kế và cải tạo đều cực kỳ có giá trị thực tế, tỉ mỉ và dễ sử dụng.
Mũi Kỳ Dư hơi căng ra, anh sụt sịt.

Không nhiều khung hình dành cho hang số 0, bởi vì bên ngoài cũng không biết, ở lưng chừng ngọn núi ấy, đội Sáu Viên Thịt Bằm đã từng tác chiến bất kể ngày đêm. Những lúc không như ý, những khi vui vẻ, tiếng nói tiếng cười, những câu chuyện kỳ quái, tất cả đều đã được niêm phong trong đó, không còn được nhìn thấy ánh sáng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.