Chương 476: Không có gì thì cậu thả cậu ta ra ngoài làm gì?
-
Tên Anh Là Thời Gian
- Ân Tầm
- 1087 chữ
- 2022-02-07 11:58:01
Mặc dù La Chiếm không hùa theo nhưng trong khoảng thời gian này anh vẫn luôn quan sát cô. Anh cảm thấy Thịnh Đường có chú8t gì đó khang khác nhưng lại không chỉ rõ ra được là khác ở đâu.
Cuối cùng, anh chỉ hỏi một câu:
Vết thương của3 em không sao thật chứ?
Giang Chấp.
Nếu không đoán sai, ban nãy Trình Tần định nói là Giang Chấp nhưng chợt nhớ đến tình huống hiện nay nên không nói nữa.
Ngoại trừ Giáo sư Hồ, người hiểu rõ hang số 0 chỉ có thể là Giang Chấp. Nói không chừng anh cũng chú ý đến quá khứ của hang số 0.
Nhưng vấn đề này không có lời giải đáp.
Tiêu Dã nghẹn họng, chép miệng:
Đương nhiên là ngắm bình minh.
Không phải anh có bạn gái à?
Kỳ Dư đặt câu hỏi.
Hôm ấy có hiện tượng mặt trời và mặt trăng cùng xuất hiện, nhưng lạ ở chỗ nó xuất hiện sớm hơn trước đây rất nhiều. Anh và Trình Tần nhìn thấy một hiện tượng rất kỳ lạ…
Sau đó anh đinh ninh mình không mờ mắt, trông thấy một con hồ ly sau khi anh đã chứng kiến ngọn nguồn.
Thật ra trong lòng ai cũng biết hang số 0 chính là khúc mắc giữa mọi người, lại thêm cả chuyện Giang Chấp khiến cơ hội sau này gặp nhau nói đủ chuyện trên trời dưới đất mà không hề kiêng dè điều gì đã ít lại càng ít ỏi hơn.
Mọi người vốn là đường ai nấy đi, cứ như vậy thì dần dần, tình cảm cũng phai nhạt.
Sau đó, Tiêu Dã đột dưng hỏi cô:
Đường Đường, em không bloc6k WeChat của anh đó chứ?
Thịnh Đường vùi mình vào ghế sô pha, cười nói:
Anh kiểm tra thử xem.
Kỳ Dư chợt nảy ra sáng kiến:
Mọi người nói xem, nếu hang số 0 thật sự bị trộm thì thứ gì sẽ bị mất cắp? Hồi chúng ta ở hang Từ Tu đã gặp phải biết bao khó khăn, có phải cũng có liên quan đến món đồ bị đánh cắp không?
Không ai trả lời được điều này.
Sau đó, Thẩm Dao nhắc đến chuyện hang số 0 đã từng bị trộm.
Ban đầu, đám Kỳ Dư chỉ đưa ra ý kiến sơ bộ trong group chat, bây giờ có bàn luận thì những người còn lại cũng không có manh mối gì.
Trình Tần chau mày nhìn Tiêu Dã.
Tiêu Dã không giận, còn bật cười:
Đương nhiên rồi, không phải cô gái bình thường nào cũng có thể so với em gái Trình nhà chúng ta đâu nhé, sao có thể dễ dàng để cho người khác theo đuổi chứ? Chỉ có sư muội mới xứng đôi với em Trình thôi đúng không Kẹo Cao Su nhỏ?
Không chừng là nghe nhầm lời đồn tầm bậy thôi. Nói đi cũng phải nói lại, cho dù hang số 0 từng bị trộm thì chúng ta cũng bất lực thôi đúng không?
Thẩm Dao thở dài.
Xem như chuyện trà dư tửu hậu đi, dù sao…
Kỳ Dư thoáng chốc lại tụt hứng,
Bây giờ chúng ta đều đã rời khỏi Đôn Hoàng.
Tiêu Dã miêu tả câu chuyện xảy ra vào ngày hôm ấy với tông giọng rất thấp. Tuy anh cố làm ra vẻ bí ẩn nhưng anh vẫn thành công khiến cho cả bọn trong màn hình đều phải rùng mình, nhất là trong đêm hôm khuya khoắt thế này.
Mọi người nghe anh kể xong đều lạnh hết sống lưng.
Tiêu Dã à à, nói với Kỳ Dư:
Đừng chen miệng vào nữa, bàn chuyện chính đi.
Kỳ Dư bật cười.
Đương nhiên. Mọi người yên tâm đi, em có đi tái khám định kỳ mà.
Thịnh Đường lên tiến9g.
Mọi người nghe thế thì quăng gánh lo đi.
Thịnh Đường bày tỏ mình chưa từng nghe Giáo sư Hồ nhắc tới.
Thẩm Dao thẳng thắn:
Tôi đã gọi điện cho Giáo sư Hồ nhưng hình như ông ấy không biết chuyện này.
Trình Tần sáng rỡ hai mắt khi cô kêu thành tiếng nhưng Tiêu Dã hỏi cô thì cô vội che giấu ánh sáng ấy, khoát tay nói không có gì, không có gì.
Không có gì thì em kêu cái gì?
Tiêu Dã làu bàu.
Đột dưng Kỳ Dư la lên:
Tôi biết rồi!
Ai nấy đều im lặng, chờ nghe đáp án của anh ấy.
Lúc mới quen biết Tiêu Dã, anh ấy cũng gọi cô như vậy.
Có thể nói chuyện chính được không.
Thịnh Đường nhắc nhở.
Anh hỏi Thịnh Đường.
Thịnh Đường rất cảm động.
Mặc dù hai người nói qua nói lại vẫn không nói rõ nhưng mọi người đều hiểu ít nhiều. Hiểu rõ nhưng không nói toạc ra là một quy tắc trò chơi của người trưởng thành.
Cả bọn nói chuyện, quẩy tưng bừng.
Nhắc đến chuyện lạ, anh chợt nhớ ra một chuyện.
Tiêu Dã quay xe đổi chủ đề:
Lần mà hiện tượng mặt trăng và mặt trời cùng xuất hiện, ngày đó vừa khéo anh với Trình Tần đang ở đỉnh núi…
Bình minh ló dạng rất sớm, sớm như vậy anh dẫn con gái nhà người ta lên núi làm gì?
Kỳ Dư tò mò.
Khi cả bọn đang suy ngẫm, Trình Tần chợt á, giống như đã nghĩ ra điều gì đó.
Tiêu Dã hỏi cô sao vậy.
Chủ đề này quá nặng nề.
Mọi người im lặng cả buổi trời, nhưng không muốn kết thúc cuộc trò chuyện.
Tiêu Dã5 thật sự lấy điện thoại ra kiểm tra, thấy mọi thứ vẫn bình thường mới yên tâm vỗ ngực:
Còn may còn may, em vẫn yêu người anh này.
Thịnh Đường mím môi mỉm cười:
Anh không đắc tội với em thì em block anh làm gì.
Tiêu Dã chau mày:
Khi đó chưa có.
Kỳ Dư ồ một tiếng rất dài:
Tôi hiểu rồi, anh định theo đuổi Trình nhưng không theo đuổi được đúng không? Không còn cách nào khác nên phải lùi một bước để tiến một bước mà đúng không?
Trình Tần lườm anh, không nói gì nữa.
Nhưng Thịnh Đường lại đoán được suy nghĩ vừa rồi của Trình Tần.
Cũng có khả năng bị trộm trước thời điểm xây dựng đất nước, khi ấy đừng nói đến hang số 0, ngay cả bảo vệ hang Đôn Hoàng còn không có ai làm.
Tiêu Dã nói.
Trong thời chiến loạn lạc, con người còn khó bảo vệ bản thân nên tín ngưỡng chẳng để lại chút dấu vết gì trong lòng họ cả.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.