Chương 477: Đàn anh
-
Tên Anh Là Thời Gian
- Ân Tầm
- 1512 chữ
- 2022-02-07 11:58:00
Cả đám người ở chung với nhau vốn là như thế, trừ khi ở trong hang động, lỡ đùa quá trớn sẽ ảnh hưởng đến công việc, hơn nữa nếu 8đùa giỡn trong hang động, nhất định sẽ bị Giang Chấp mắng một trận cho xem.
Thật ra tính tình cả đám đều rất thoải mái, 3cởi mở. Lúc Sáu Viên Thịt Bằm vừa thành lập, vì có chung chủ đề, lại ở chung với nhau cho nên sau khi hiểu tính nhau, cả đám thí9ch nói đùa, lúc làm việc cũng thế.
Ngoại trừ Giang Chấp.
Trình Tần ngây người một hồi rồi biện hộ.
Vậy... thi biến? Hoặc là yêu ma quỷ quái gì đấy, ôi tóm lại, ý của tôi chính là một ngôi mộ cổ xưa đến thế, hơn nữa có thể chủ nhân ngôi mộ đó có sở thích gì đấy, làm mấy trò để sau khi chết bớt cô đơn. Nghĩ như vậy thì thấy cũng bình thường thôi.
Có logic lắm, tuy không ăn nhập với nhau nhưng mọi người đều hiểu ý của cô ấy, thật ra chẳng qua không muốn Thịnh Đường nhớ tới người kia mà thôi. Không hổ là Tiêu Dã đã sống chung nhà một khoảng thời gian, cũng xem như ăn ý.
Anh vội hỏi,
Đúng thế, thật ra trong cuộc sống hiện thực, mặt trăng mặt trời cùng bay lên cũng chẳng gì hay ho.
Anh hất tay La Chiếm ra, khó chịu nói :
La Chiếm!
Cậu bị đần à?
La Chiếm hỏi.
Kỳ Dư bĩu môi đáp:
Tôi ghét người khác nhấn đầu tôi nhất đấy!
Trầm Dao mỉm cười nói tiếp:
Tưởng mấy năm nay tôi sửa bích họa chơi thôi à, sửa tới sửa lui nên thuộc mấy câu chuyện của nó thôi.
Trình Tần nói:
Tôi có nghe qua chuyện long mạch ở núi Trường Bạch rồi, nhưng chẳng phải đại tiên ở Đông Bắc đều không qua được ải Sơn Hải à.
Do Bắc Long đã bị phá rồi.
Thẩm Dao giảng tiếp.
Ba long mạch lớn của Trung Quốc bao gồm, Cấn Long Phát Mạch ở bắc Hoàng Hà; Chấn Long Phát Mạch ở nam Hoàng Hà, bắc Trường Giang; Tốn Long Phát Mạch ở nam Trường Giang, ba long mạch này đều bắt nguồn lần lượt từ bắc can, trung can và nam can của núi Côn Lôn. Nhưng theo dã sử chép lại, Tần Thủy Hoàng đã phá hủy hai nhánh long mạch để thống nhất thiên hạ, một trong số đó chính là Bắc Long.
Vì thế trước đây cô hay bị mắng suốt.
Giờ gọi điện nói chuyện cũng xem như cãi nhau đấy, nhưng dường như lại có chút gì khang khác trong mắt Thịnh Đường.
Vẫn là cô kéo chủ đề nói chuyện lại, nhưng cũng tiếp nối chủ đề của Kỳ Dư.
Lúc Thịnh Đường nhắc tới tên anh, giọng trầm xuống, giữa chân mày toát vẻ ảm đảm.
Trình Tần thấy thế bèn thở dài một tiếng.
Mình thấy trong ngôi mộ đó có gì thì cũng bình thường thôi, đó là mộ cổ thời Hán mà, đừng nói tới mặt trăng mặt trời cùng bay lên, biết đâu chừng vừa mở quan tài thì có một con cương thi nhào ra liền.
Thẩm Dao sửa lời.
Cương thi bắt nguồn từ thời nhà Minh, nhà Thanh.
Kỳ Dư lại không hiểu tình hình, nghe thấy thế thì lầm bầm:
Tôi cũng muốn xem nữa, tôi chưa thấy bao giờ cả...
Ngay lập tức bị La Chiếm ấn một cái vào đầu.
Cô nói tiếp:
Đúng là ở Đông Bắc có lời đồn đại tiên không qua ải Sơn Hải, do đám đại tiên này đều sống dựa vào long khí ở núi Trường Bạch, nếu qua ải sẽ hao tổn tiên khí.
Kỳ Dư bảo:
Vậy biết đâu chừng cái Can Phạn Bồn mà mọi người vừa nói có tiên thật thì sao, người phàm vào cốc quấy rầy tới sự thanh tịnh của chúng tiên, phải nhận trừng phạt.
Về điều này, dù Thịnh Đường hay Trình Tần đều không trả lời chắc chắn được, hai người họ cũng chỉ nghe nói thôi chứ không có đi vào.
Trước khi Thịnh Đường theo Giang Chấp tới lăng mộ nhà Hán, trong lòng mọi người vẫn còn tức giận, đến mức không hỏi han nói chuyện với nhau, cho nên rốt cuộc chẳng ai biết tình hình trong đó như thế nào.
Tính tò mò của Kỳ Dư tăng vọt, vội hỏi Thịnh Đường.
Làm sao trong lăng mộ nhà Hán lại xuất hiện hiện tượng đó? Không thể tin nổi, em kể nhanh lên.
Em chưa thấy mặt trăng mặt trời cùng bay lên, tài liệu trên mạng cũng hiếm hoi, chắc trong lăng mộ nhà Hán, em cũng không chắc có phải hay không nữa. Lúc đó người khẳng định mặt trăng mặt trời cùng bay lên chính là Giang Chấp..
Tính tình Giang Chấp rất kỳ quặc, lắm tật xấu, hơn nữa 6anh là người lập nhóm, hồi nhóm mới thành lập thì nói chuyện rất mất lòng, do đó lúc các thành viên trong nhóm chơi đùa với nhau5 không bao giờ rủ anh cả.
Sau khi bị anh mắng cho, Tiêu Dã giảng hòa bảo mọi người nghiêm túc làm việc, hang động là chỗ thần thánh, không thể đùa giỡn cợt nhả được. Giáo sư Giang yêu cầu nghiêm khắc như thế cũng vì muốn tốt cho mọi người thôi.
Tiêu Dã vốn có ý tốt, cộng thêm anh ấy là người thân với Giang Chấp nhất trong nhóm, nói như thế vì muốn giữ thể diện cho Giang Chấp, nhưng trong mắt người khác lại thành kẻ giả dối, khó sống chung.
Cuối cùng, Thịnh Đường dựa người sang một bên khẽ nói:
Dù sao, cái Can Phạn Bồn kia có liên quan tới lăng mộ thời nhà Hán là được rồi, đúng là lời đồn nhảm nhí, truyền thuyết gì đấy trong mắt em gượng gạo sao ấy. Chuyện mặt trăng mặt trời cùng bay lên mà Tiêu Dã vừa nói..
Cô ngập ngừng.
Tiêu Dã tò mò hỏi:
Em cũng thấy rồi à?
Thế mà cũng không khiến cậu thông minh ra.
La Chiếm cười.
Kỳ Dư chẳng buồn quan tâm.
Thịnh Đường thấy thế liền hiểu rõ, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, lấp đầy trái tim cô.
Kết quả, Giang Chấp cũng không nhận ý tốt của Tiêu Dã, đồng thời khiến cho quan hệ giữa anh với các thành viên trong nhóm càng tệ hơn.
Anh nói:
Mọi người đều là người lớn cả rồi, tốt hay xấu chẳng liền quan gì tới tôi, tôi chỉ ghét ồn ào thôi. Nếu lần sau còn đùa giỡn ồn ào như thế thì ra ngoài hang động đi.
Bốn chữ
đùa giỡn ồn ào
này, người cống hiến lớn nhất chính là Thịnh Đường.
Nhắc tới hồ tiên lại khiến tôi nghĩ tới lúc còn ở Đông Bắc, nghe dân địa phương bảo chỗ Can Phạn Bồn gì đấy có tiên gia, nghe tà lắm.
Mấy người khác nghe không hiểu.
Chỉ có Trình Tần bỗng a lên một tiếng :
Can Phạn Bồn à, mình có nghe qua, chỗ này tà lắm. Đó là một khe núi, người ngoài lỡ bước vào đấy thì không ra nữa. Nghe những cụ già bảo trong đó có rất nhiều đại tiên.
Kỳ Dư mở miệng nói :
Tôi cảm thấy vùng Đông Bắc cực kỳ tin điều này nhé, cái ngũ tiên gì đấy.
Có nguyên nhân đấy.
Thẩm Dao rành lịch sử chuyện dân gian bèn phổ cập cho cả bọn.
Trước đây, thật ra ở Hoa Hạ chúng ta có tổng cộng ba long mạch. Trong đó, Bắc Long chính là từ phía tây Côn Lôn, trải dài qua núi Kỳ Liên, núi Hạ Lan tới Âm Sơn, hướng thẳng tới núi Trường Bạch. Đặc điểm của Bắc Long chính là dãy núi nhấp nhô chập chùng, hùng vĩ rộng lớn, muôn đời không đổi.
Được đấy Thẩm Dao, một khóa phổ cập kiến thức ngầu đấy.
Tiêu Dã khen ngợi.
Không thể nào, chưa từng nghe qua Đông Bắc lại có hiện tượng này.
Thịnh Đường lắc đầu đáp.
Ở trong lăng mộ nhà Hán...
Cả bọn kinh ngạc.
Thôi được rồi, không nói nữa, đã tới giờ này rồi, mai tôi còn phải làm cho kịp.
Thẩm Dao nói:
Đường Đường, cô nhất định phải chú ý tới bản thân nhé, trời trở lạnh rồi, cô vẫn chưa khỏi hẳn đâu, đừng để bị cảm đấy.
Mấy người khác thấy thế cũng bảo giải tán giải tán thôi.
Sau cùng, Trình Tần nói với cô.
Cậu muốn làm gì phải nghĩ cho kỹ, đừng làm khó bản thân, quan trọng là vui vẻ.
Kết thúc cuộc gọi, Thịnh Đường cảm thấy trong lòng trống rỗng.
Tựa như lúc sôi nổi, náo nhiệt thì cô mới vui vẻ được chút.
Nhưng mà...
Cho dù là nhóm Tiêu Dã, hay Trình Tần, tất cả đều từng quen biết với Giang Chấp, nhìn thấy bọn họ cũng giống như nhìn thấy anh vậy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.