Chương 493: Thịnh đại thần
-
Tên Anh Là Thời Gian
- Ân Tầm
- 1156 chữ
- 2022-02-07 12:03:02
Hai năm sau.
Nào, chúng ta hãy ăn mừng cho Thịnh đại thần lại tàn sát thêm lần nữa!
Nói xong thì không nhịn được cười ha hả, làm gì có phong thái chuyên nghiệp của một thích khách kia chứ?
Hội Phong Thần
là một trong những sự kiện thi đua được chú ý nhất trong giới sáng tạo văn hóa, hằng năm quán quân sẽ được phong thần, năm tiếp theo tự nhiên sẽ có đánh lôi đài, đài chủ đã được phong thần có giữ dược đài của mình hay không thì phải xem bản lĩnh.
Sau khi cô ấy gia nhập nhóm, sản phẩm đầu tiên là một cây bút, với lối suy nghĩ độc đáo lấy yếu tố từ Đôn Hoàng cùng cảm hứng từ dây lụa tung bay, hình ảnh trực quan tương phản, ngay lập tức nổi bật hơn nhiều sản phẩm sáng tạo văn hóa.
Mà cây bút đó chỉ bán giới hạn có 20.000 cây.
Với sự tham gia của Thịnh Đường, đội sáng tạo văn hóa Đôn Hoàng như hổ thêm cánh. Giống như đánh giá trước đây của Tư Thiệu, có ai trong đội hiểu rõ về Đôn Hoàng hơn Thịnh Đường? Văn hóa Đôn Hoàng đã khắc sâu vào tận xương tủy cô, thậm chí có thể nói cô biết rõ mọi thứ về Đôn Hoàng.
Hơn nữa, cô rất nhạy cảm về màu sắc lại có năng khiếu mỹ thuật, vì thế những sản phẩm sáng tạo văn hóa do cô thiết kế đều cách tân, táo bạo từ hình thức tới cách phối màu, vượt xa tưởng tượng trong quá khứ.
Một nh9óm người đang vui vẻ trong quán thịt nướng nổi nhất con phố này, cũng may chung quanh đều là người rất nhiệt tình, chẳng6 ai chê ồn cả.
Người yên tĩnh nhất lúc này là Thịnh Đường, trước mặt chỉ có nửa ly bia lạnh, có giọt nước đọng t5rên ly. Cô mỉm cười nhìn người đối diện đứng dậy nâng ly mời cô, nhưng bản thân cô lại không nâng ly đáp lại.
Người đứng lên muốn mời rượu chính là Chân Gà Chua Cay, đêm nay vui quá nên cô ấy cũng uống nhiều hơn, giọng cũng lớn hơn.
Thịnh Đường chưa kịp phản ứng thì Thích Khách đã lên tiếng, vỗ vào tay Chân Gà Chua Cay:
Chuyện giành được chức vô địch chẳng là gì với Thịnh đại thần cả, ăn mừng gì chứ, quan trọng là chúng ta lại đạp lên bọn Viên Húc thêm lần nữa rồi!
Chân Gà Chua Cay: Bạch Phiên Phiên, nữ, tính tình khác hẳn tên cô, không phải kiểu người dịu dàng, rất nóng nảy nhưng lại hợp với biệt danh của cô. Sở thích lớn nhất chính là ăn chân gà chua cay, gần như ba ngày một bữa lớn, hai ngày một bữa nhỏ, tự làm đồ ăn vặt, chỉ cần nhìn thấy đốt xương chân của gà chất đống trên bàn thì chắc chắn cô ấy đang nấu chân gà.
Thích Khách: Lôi Hạ, cực thích game Vương Giả, nghề nghiệp trong game là thích khách, tin rằng bản thân cũng có thể đến và đi không chút dấu vết, có thể tóm sinh vật của kẻ địch trong chớp mắt. Thường giả vờ cool ngầu, nhưng cũng thích giả vờ bí ẩn. Lúc không bận thiết kế thì chỉ ngủ hoặc chơi game.
Sau đó, Viên Húc được phong thần một lần.
Sau lần đấy, anh không còn cơ hội với tới thần đàn.
Một Làn Gió Mát: Vệ Nhiên, thích đọc sách nhưng chỉ thích đọc sách giấy, cho rằng mấy thứ sách điện tử phổ biến trong xã hội ngày nay không phải là đọc sách. Đọc sách phải lật từng tờ mới có hồn. Tính tình điềm đạm, không tranh giành, trò chuyện với anh ấy như được tắm trong làn gió xuân, với điều kiện người trò chuyện với anh phải có trình độ văn hóa!
Tuy bề ngoài thấy ba người có vẻ kỳ quặc, sở thích khiến người ta giận sôi lên, nhưng đều là linh hồn của đội, đầu óc đều rất linh hoạt, giàu sức tưởng tượng.
Dựa vào thành tích này, Thịnh Đường chẳng những đạt được cúp nhà thiết kế dành cho người mới, mà còn giành luôn thần đàn vốn thuộc về Viên Húc. Năm nay, dựa vào thiết kế mới lại tiếp tục đạp Viên Húc xuống dưới chân.
Nhóm sáng tạo văn hóa Đôn Hoàng nở mày nở mặt, không nói tới lúc Thịnh Đường lên sân khấu nhận giải, bên dưới có rất nhiều người hô lên: Thịnh đại thần, Thịnh đại thần...
Tiêu chí đánh giá là sự sáng tạo cộng thêm thành tích trên thị trường, nói cách khác, tư duy và cách thực hiện đều xem trọng như nhau. Đầu tiên, các sản phẩm sáng tạo văn hóa không thể thô tục, thứ hai, sản phẩm phải được chào đón nồng nhiệt.
Trước đây, phong thần là phong cho cả đội, và đội do Viên Húc dẫn dắt luôn là nhân tuyển cho vị trí đài chủ, gần đây đã thay đổi quy tắc, chỉ phong thần cho cá nhân.
Ban đầu quyết định bán ra 20000 cây, Chân Gà Chua Cay phụ trách mảng thị trường còn lo không bán được, sẽ biến thành hàng tồn kho. Nhưng Tư Thiệu lại bảo, tuyệt đối không có chuyện đó.
Kết quả lời này chưa được vào lâu, ngay hôm ra mắt, chưa tới 12h tối đã bán sạch 20.000 cây!
Vang vọng khắp hội trường.
Sau buổi lễ chính là tiệc tối, nhưng Thịnh Đường không tham gia mà về khách sạn nghỉ sớm. Tư Thiệu đành tiếp chuyện xã giao với vài người thay cô, kế đến dẫn cô và mấy người trong đội đi ăn hàng rong.
Nhân viên cốt cán của đội sáng tạo văn hóa Đôn Hoàng ở trên bàn này, tính thêm Thịnh Đường, tổng cộng có năm người.
Trừ Tư Thiệu ra, ba người còn lại lần lượt là Chân Gà Chua Cay, Thích Khách và Một Làn Gió Mát.
Ở một góc thành phố8, nơi đèn neon sáng lấp lánh, hương thơm tỏa khắp nơi. Phố ẩm thực nổi tiếng nhất, giờ đã hơn mười một giờ đêm nhưng tại3 đây, cuộc sống về đêm mới bắt đầu.
Mà thịt nướng với bia là linh hồn cuộc sống của những đêm hè.
Theo cách nói của Chân Gà Chua Cay chính là kiểu tiệc tùng ăn không đủ no.
Thích Khách cũng đồng ý, anh ấy bảo chắc chỉ có Một Làn Gió Mát mới chịu được thôi.
Một Làn Gió Mát nói với vẻ mặt điềm tĩnh, ta từng ở trên đỉnh cao, cũng có thể sống một cách bình phàm.
Tư Thiệu hắng giọng bảo:
Mấy người bớt bớt lại đi, chúng ta phải tập làm quen thôi.
Quen cái gì?
Thích Khách hỏi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.