Chương 496: Nghề của chúng ta không có học trò ruột


Sáng sớm hôm sau, đội PF lên máy bay đến Đôn Hoàng.

Sân bay Đôn Hoàng không rộng, số lượng chuyến bay thẳng lại càng hiếm, mỗi ngày chỉ có mộ8t chuyến. Nhưng đội PF không muốn quá cảnh lại Tây An hoặc Lan Châu nên thà dậy sớm để đi chuyến bay thẳng, cùng lắm thì lên máy bay rồi ngủ bù cũng 3được.
Mọi người đều cảm thấy hai năm là một khoảng thời gian không lâu. Quả thực đúng là không lâu nhưng Thịnh Đường lại cảm thấy như mình đã trải qua hai đời, hết thảy sức sống và linh hồn đều đã nằm lại ở đời trước.
Đậu Chương biết Thịnh Đường, một người nổi tiếng trên mạng và là đàn chị cùng trường trong truyền thuyết. Bất cứ ai biết cô đều sẽ nhớ mãi.
Giang Chấp nói, tên của em khó nhớ quá, gọi là Đường Tiểu Thất cho dễ.
Một cái nghệ danh ngớ ngẩn, cô vừa nghe đã thấy khó chịu thế mà anh lại gọi trơn tru, lâu dần cũng thấy quen. Sau khi yêu nhau thì anh gọi cô là Tiểu Thất.
Cho nên khi nghe rằng mình sẽ được Thịnh Đường hướng dẫn thì cậu ta đã rất mừng rỡ, trong ba ngày đã hỏi cô đến hai lần:
Vậy bây giờ em là học trò của cô rồi phải không? Là kiểu học trò ruột ấy ạ?

Học trò sao?
Lần này Đậu Chương suy nghĩ rồi mới trả lời:
Em không nói được cụ thể là gì, chỉ là vẫn luôn cảm thấy không chân thật.


Không chân thật?
Thịnh Đường không hiểu.
Chỉ là có một chuyện mà cô cảm thấy rất khó hiểu bèn hỏi cậu ta:
Đậu Chương là tên thật của cậu à?

Đậu Chương gật đầu như giã tỏi:
Đó là tên thật của em! Bố em họ Đậu, mẹ em họ Chương.

Giang Chấp nói với cô: Tiểu Thất, đôi mắt của em rất đẹp, như cất giấu những vì sao.
Thịnh Đường khẽ thở dài một tiếng, mỉm cười mà không nói gì.
Thịnh Đường hiểu ra.
Đúng là có duyên thật, đứng kế bên trong Bách gia tính().
Đậu Chương gật đầu liên tục mà chẳng cần nghĩ suy.
Thịnh Đường lại hỏi tiếp:
Vì sao lại thích Đôn Hoàng?

Tối hôm qua Thịnh Đường ngủ không ngon. Rượu khiến cô thao thức rất lâu, cố gắng lắm mới chợp mắt được một chút nhưng không sâu, chỉ cầ9n một tiếng động nhỏ đã thức giấc.
Lúc Đậu Chương chạy tới, thấy cô đang nhắm mắt thì giọng nói lại càng dè dặt…
Thịnh Đường ngẫm nghĩ rất lâu sau đó nói với Đậu Chương:
Nghề của chúng ta không có kiểu học trò ruột, tôi chỉ là người hướng dẫn cậu, để cậu có thể nhanh chóng thích nghi với môi trường và cường độ làm việc thôi.

Nhưng Đậu Chương vẫn nhìn cô chằm chằm, vội vàng nói:
Vậy… em sẽ gọi cô là cô giáo nhé.

() Bách gia tính: (chữ Hán: 百家姓, nghĩa là họ của trăm nhà) là một văn bản ghi lại các họ phổ biến của người Trung Quốc.
Đậu Chương thấy cô hỏi như vậy thì lấy làm tò mò, hỏi lại:
Có phải cô thấy tên em khó nhớ quá không, hay là cô đặt biệt danh cho em cũng được.
Thịnh Đường không trả lời cậu ta là thích hay không thích.
Cô nhắm mắt lại, dựa lưng vào ghế, lẩm bẩm:
Tôi mệt rồi, đừng làm phiền tôi nữa.

Biệt danh…
Tự nhiên Thịnh Đường nhớ đến nghệ danh mà Giang Chấp đã đặt mình: Đường Tiểu Thất.
Không cần biệt danh, mà cô cũng không đặt biệt danh cho bất cứ ai.
Có điều, đôi khi cô vẫn gọi cậu ta là Đậu Tiểu Chương.
Câu này quả thật không hề sai.
Từ lúc Đậu Chương
đi theo
Thịnh Đường thì thật sự đã coi cô là cô giáo của mình, mặc dù cô không cho cậu ta gọi mình là cô giáo.
Trong mắt cậu ta lấp lánh ánh sáng, là lý tưởng, là tìm kiếm, là chờ mong về tương lai tốt đẹp sắp tới.
Đôi mắt của cô cũng đã từng tỏa sáng như vậy.
Cô quay đầu nhìn làn sương mù lững lờ ở bên ngoài, nghĩ về lần đầu tiên mình bay tới Đôn Hoàng. Cả hành trình đều có cảm giác rất hồi hộp, phấn khởi và mong đợi
Chỉ chớp mắt mà đã nhiều năm trôi qua.
Một năm trước, công ty tuyển một số thực tập sinh, trong đó có Đậu Chương. Cậu ta thích văn hóa truyền thống, rất hứng thú với sáng tạo văn hóa Đôn Hoàng nên được phân vào đội PF, cuối cùng Thịnh Đường lại trở thành người hướng dẫn cho cậu ta.
Thịnh Đường dùng hai năm để nhảy từ vị trí Đường Đường lên đến đại thần rồi trở thành cô giáo như Đậu Chương đang gọi.

Cô… cô Thịnh?

Thịnh Đường chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi chứ không ngủ, có nghe thấy nhưng vẫn không mở mắt ra, chỉ thờ ơ ừ một tiếng.
Đậu Chương nói khẽ:
An5h Tư nói tối hôm qua cô uống rượu nên sợ cô lại bị đau dạ dày, em đã nhờ tiếp viên lấy nước ấm, cô uống chút nhé.

Đậu Chương thấy cô ngơ ngẩn hồi lâu thì thắc mắc, nhẹ nhàng gọi một tiếng: Cô giáo?
Lúc này Thịnh Đường mới thoát ra khỏi hồi tưởng, nghĩ ngợi song không trả lời mà hỏi cậu ta:
Cậu thích Đôn Hoàng à?

Mọi người đều nói, chỉ mới hai năm trôi qua mà cô như đang ngồi tên lửa để bay vọt lên.
Mới à?
Cô cũng thật sự cho là vậy, cả đời này cô chỉ thuộc về anh.
Thịnh Đường nói với Đậu Chương:
Tên của cậu rất dễ nhớ.

Hai năm nay, Thịnh Đường không có thói quen ăn sáng, lên máy bay rồi lại càng không muốn ăn nữa. Cô nhịn đến giờ, chưa động vào bữa sáng của Tư Thiệu đưa cho.
Cô mở mắt nhìn vẻ lo lắng của Đậu Chương, cảm ơn rồi giơ tay nhận ly nước uống hai hớp.
Được thôi…
Đậu Chương im lặng.
Anh gọi Tiểu Thất, Tiểu Thất nghe êm tai lạ thường. Khi ấy cô không nghĩ Đường Tiểu Thất là nghệ danh mà là biệt danh.
Đêm đó ở trong khách sạn, anh nằm đè lên người cô mặc sức làm bậy, thì thầm bên tai cô: Tiểu Thất… em là của anh, chỉ riêng mình anh…
Thịnh Đường nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại rằng cô không nhận học trò.
Tư Thiệu cười khẽ:
Nhưng thằng nhóc Đậu Chương kia thật sự coi em là cô giáo đấy.

Đậu Chương không thể thấu tỏ suy nghĩ của cô, cậu ta nghĩ mãi, cẩn thận dè dặt hỏi:
Cô giáo, có phải cô… không thích Đôn Hoàng lắm không?

Hỏi xong lại nghĩ ngợi một hồi, không đúng, nếu không thích thì tại sao lại tham gia vào sáng tạo văn hóa Đôn Hoàng chứ?
Nhưng mà cứ hễ ra ngoài gặp người khác thì cậu ta sẽ nói:
Cô giáo của tôi là Thịnh Đường, người có tiếng tăm lừng lẫy, nổi tiếng khắp nơi.

Vì thế Thịnh Đường cũng lười uốn nắn, cứ để mặc cậu ta.
Thật ra Thịnh Đường không hề có ý định nhận học trò hay dạy dỗ ai cả, nhưng thấy Đậu Chương rất chân thành nên cũng ngấm ngầm cho phép, để kệ cậu ta gọi mình là cô giáo.
Tư Thiệu rất vui mừng, kiêu ngạo như thể nhà có con gái mới lớn, nói với cô:
Được lắm, Đường Đường nhà ta đã nhận học trò rồi cơ đấy!

Đậu Chương là người phương Bắc, khi nói chuyện thích uốn lưỡi cuối âm, cho nên cậu ta thường đọc tên mình thành Đậu Tiểu Chương.
Dần dà, lúc gọi cậu ta Thịnh Đường cũng quen uốn lưỡi cuối vần.

Đúng vậy.
Hai mắt của Đậu Chương sáng lấp lánh như hai cái đèn pha, kèm theo vẻ mặt khát khao:
Bởi vì rõ ràng nó thật sự có tồn tại nhưng mà vẫn hệt như tồn tại trong truyền thuyết. Cảm giác của em về Đôn Hoàng là như vậy.

Thịnh Đường nhìn cậu ta.
Đúng là dạ dày của cô không dễ chịu thật, hễ uống rượu vào là sẽ như vậy nhưng vẫn cứ muốn uống. Mấy ngụm nước vừa vào bụng không làm dạ dày bớt khó chịu hơn nhưng ít ra không buồn nôn nữa.

Cô ơi…
Đậu Chương cười hi hi hỏi cô:
Đây là lần đầu tiên em được tới Đôn Hoàng, ở đấy có vui không ạ?

Trước giờ cô giáo vẫn sợ ồn ào, sau khi đi theo cô thì cậu ta mới biết chuyện này, cho nên không dám hỏi tiếp.

Cậu ta cảm thấy… ừm, chắc là cô giáo không thích Đôn Hoàng thật.

Có lẽ trong mắt cô, tham gia vào sáng tạo văn hóa Đôn Hoàng cũng chỉ là công việc mà thôi…
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.