Chương 495: Cũng tốt mà
-
Tên Anh Là Thời Gian
- Ân Tầm
- 1467 chữ
- 2022-02-07 12:02:59
Suốt hai năm qua, tuy Thịnh Đường làm những công việc có liên quan đến Đôn Hoàng nhưng trên thực tế, đúng như Tiêu Dã đã nói, cô chưa một lần quay về 8Đôn Hoàng.
Lần nào đội muốn đến Đôn Hoàng, cô cũng có lý do để từ chối. Cứ như thế trong thời gian dài, ngay cả Tư Thiệu cũng hiểu cô đang tr3ốn tránh.
Anh cũng bất đắc dĩ lắm:
Không phải tôi lười, do Đường Đường không đăng bài mà.
Giang Chấp không tin câu này.
Tôi cảm giác con bé này thay đổi nhiều lắm.
Tiêu Dã bổ sung thêm.
Giang Chấp chưa từng cắt đứt liên lạc với Thịnh Đường, dù giọng cô nghe có vẻ không nhiệt tình gì lắm.
Cô trả lời:
Giang Chấp, anh đừng quá ích kỷ.
Đứng núi này trông núi nọ, chẳng phải anh đã có Trình Gia Hủy bên cạnh sao?
Giống như thành viên của Sáu Viên Thịt Bằm.
Cô vùi đầu vào công việc thiết kế, như5 thể có khoảng cách rất xa với hang đá và những bức bích họa. Hơn nữa, bây giờ mọi người đều đường ai nấy đi. Trừ lần mọi người gặp mặt sau khi cô nằm viện vào hai năm trước, còn lại chỉ là thỉnh thoảng mới tâm sự, sau đó nhóm chat rất im ắng.
Giang Chấp không nhiều lời, đi thẳng vào vấn đề:
Hai thằng cha kia là ai?
Tiêu Dã đăng bài với trạng thái đầu óc quay cuồng trong mơ hồ lẫn bộc phát thái độ. Kết quả, bị Giang Chấp chất vấn như vậy, anh mới lấy lại tinh thần.
Thịnh Đường đứng mệt rồi, nhưng lười vào phòng nên quay lại, tiện thể ngồi xuống, lưng dựa vào sân thượng. Cô hạ giọng nói:
Cho dù trả giá như thế nào, trong chuyện tình yêu không cần cân nhắc đáng hay không đáng. Duyên đến duyên đi, chỉ đơn giản như vậy thôi.
…
Thịnh Đường cười, nhìn thành phố dưới chân:
Không liên quan đến anh, chẳng qua em cảm thấy duyên phận đã hết rồi.
Anh thấy không đáng cho hai người.
Cô hít thật sâu một sâu, khói bụi của thành thành phố len lỏi vào trong khí quản. Thật ra cô không thích mùi của thành phố, không thích chút nào.
Tiêu Dã nghe vậy thì không nói nữa.
Đầu bên kia im lặng rất lâu, cô có thể nghe được hơi thở nặng nề và sự kiềm chế của anh. Mãi một lúc sau, anh mới lên tiếng:
Cái gì?
Chia tay đi.
Các thành viên của Sáu Viên Thịt Bằm vẫn chú ý đến nhau nhưng lại không liên lạc với nhau, đây chính là hiện trạng của bọn họ.
Việc liên lạc với Tiêu Dã cũng có thể tạm coi là ổn, so với những người khác thì anh còn liên lạc với cô nhiều chán. Dẫu sao giữa hai người vẫn còn Trình Tần làm trung gian, hai năm nay cô ấy vẫn luôn ở Hàng Châu, gần Tiêu Dã nhất.
Lễ tình nhân hai năm trước, đêm đó Giang Chấp gọi điện đến đúng lúc.
Đó là một lần Thịnh Đường kịp thời nghe máy.
Hôm đó sau khi Thịnh Đường quyết định, mọi người cũng nốc kha khá.
Trình Tần đùa với cô:
Cậu nhìn kìa cậu nhìn kìa, hai người đàn ông suýt thì đánh nhau vì cậu đó. Cậu nói xem mình có phải là nữ chính toàn năng không hả?
Giang Chấp đang định nói gì đó nhưng bị lời nói tiếp theo của Thịnh Đường chặn họng.
Cô nói:
Em mệt rồi, muốn buông bỏ rồi.
Mặc dù anh đã bị Thịnh Đường block rồi.
Đêm đó, Giang Chấp gọi điện cho Tiêu Dã. Khi ấy, anh vừa đặt chân vào phòng khách sạn, đang định nằm xuống giường thì nhận được cuộc gọi đòi mạng.
Thịnh Đường gác một tay lên thành của ban công, tay còn lại cầm ly rượu, thì thầm:
Anh cũng vậy nữa, rõ ràng là biết đầu đuôi ngọn ngành thì tại sao em lại muốn biết tin tức của anh ấy chứ?
Tiêu Dã thở dài:
Em chia tay với cậu ấy như vậy làm anh cảm thấy rất tội lỗi.
Rốt cuộc có một hôm, Giang Chấp nói với Thịnh Đường qua điện thoại:
Anh biết em hận anh, giận anh nhưng Tiểu Thất à, em đừng gần gũi với đàn ông khác được không?
Nhờ vậy, Thịnh Đường mới biết anh vẫn luôn nắm tình hình của mình thông qua Tiêu Dã.
Kèm bức ảnh chụp chung.
… Giang Chấp có thể tường cá nhân của Tiêu Dã!
Lúc này, Tiêu Dã không biết nên thương hại hay cười trên nỗi đau của người khác.
Nhưng từ đó về sau, Tiêu Dã cũng chụp gửi anh mấy lần, đôi khi Giang Chấp sẽ chủ động hỏi anh.
Không muốn tiếp tục giày vò thế này nữa, cũng không muốn tỏ ra bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra, trong khi rõ ràng giữa hai người đã xuất hiện vết nứt.
Cô không làm được.
Đăng trạng thái.
Con đường thênh thang, Thịnh Đường Phi Thiên cứ thế mà đi.
Khi ấy, cô đang phác thảo thiết kế, sau khi nghe máy thì bèn đi ra khỏi phòng làm việc. Cô bước vô định trên đường, bên tai là giọng nói trầm thấp của Giang Chấp.
Khi một đôi tình nhân lướt ngang qua cô, cô dừng bước và nói:
Giang Chấp, chúng ta chia tay đi?
Thịnh Đường là người chủ động nói lời chia tay.
Nhắc đến chuyện này, phải quay ngược về ngày mười lăm tháng Giêng của hai năm trước, Tư Thiệu và Viên Húc quyết định tụ tập lại vào hôm ấy.
Khỏi phải nói anh hối hận thế nào, hiển nhiên là muốn xóa bài cũng không kịp rồi.
Anh đã tỉnh rượu hơn nửa nhưng cũng không tỏ ra quá tỉnh táo như cố tình. Anh làm ra vẻ mập mờ:
Hai thằng cha nào cơ?
Thịnh Đường bật cười, hỏi cô ấy:
Cho cậu làm nữ chính nhưng bị đá thì chịu làm không?
Đương nhiên là không, Trình Tần xua tay liên tục.
Cô đang trốn tránh thật sao?
Thịnh Đường không muốn thừa nhận điều này. Cô cho rằng tất cả mọi thứ ở Đôn Hoàng đều đã khắc 9ghi vào đầu mình, dù là phong cảnh tuyệt đẹp hay nền văn hóa, cô đều có thể múa bút thành văn. Hà cớ gì phải phí thời gian dầm mưa dãi nắng chứ?
6
Sau một khoảng thời gian, tình cảm sẽ nhạt đi.
Thịnh Đường nhấn mạnh.
Rõ ràng là nghĩ thì dễ dàng, đến khi lời ra khỏi miệng mới cảm thấy trái tim đau đớn không thôi.
Giang Chấp im lặng rất lâu, sau đó mới lên tiếng, nghe vừa khô khốc lại nặng nề…
Tiêu Dã, sau này Tiểu Thất đăng bài gì, cậu… có thể chụp gửi tôi xem được không?
Tiêu Dã giải thích với anh:
Trước đây, con bé đúng là hận không thể ngày nào cũng đăng bài, nhưng bây giờ không biết có phải do công việc bận rộn không, mười ngày nửa tháng mới đăng một bài…
Mà cô cũng không đăng ảnh của mình.
Kết quả là bị Giang Chấp quát thẳng vào màng nhĩ:
Cậu đừng giả ngu với tôi!
Tiêu Dã cũng nổi điên, không vờ vịt gì nữa, nói thẳng huỵch toẹt:
Cậu đã ra nước ngoài rồi, còn quan tâm có đàn ông hay có chó bên cạnh em ấy nữa hả? Một người là Viên Húc, một người là Tư Thiệu, cả hai đều muốn có Đường Đường, sao nào? Cậu ganh tị ghét bỏ hay gì? Có giỏi thì về đây đi, la làng với tôi làm gì? Còn nữa, cậu không quen Tư Thiệu hả? Có phải trước đây chưa gặp bao giờ đâu! Giang Chấp, không phải tôi nói cậu chứ cậu còn quên cả tình địch của mình, có phải cậu chẳng lo sợ gì trong mối quan hệ này không?
Tiêu Dã bất ngờ, sau đó lại hiểu ngay:
Em ấy…
Ừ.
Cuối cùng, cô ngẫm lại và nói:
Đường Đường, nói ra thì cậu đáng thương ghê.
Tiêu Dã không cho rằng như vậy. Anh vừa khoác tay lên vai Thịnh Đường an ủi cô, vừa chụp ảnh cô uống rượu với Tư Thiệu và Viên Húc rồi đăng lên tường cá nhân.
Gọi điện, gửi tin nhắn.
Ban đầu, nhận cuộc gọi hay trả lời tin nhắn hơi chậm nhưng ít ra vẫn liên lạc bình thường. Sau này, gọi điện thường xuyên không nhận, gửi tin nhắn thường xuyên không trả lời trở thành trạng thái bình thường.
Thịnh Đường uống thêm nửa ngụm rượu.
Khi men rượu bốc lên, cô cảm thấy mình hơi say rồi.
Suốt hai năm nay, Giang Chấp vẫn chưa hề đồng ý chuyện chia tay này.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.