Chương 540: BỌN HỌ CÒN RẤT NHIỀU THỜI GIAN
-
Tên Anh Là Thời Gian
- Ân Tầm
- 1231 chữ
- 2022-02-07 12:18:48
Là một thanh niên thời đại mới lớn lên trong ánh nắng giữa non sông gấm vóc và là một người phụ nữ hiện đại, Thịnh Đường chẳng bao giờ muốn suốt ng8ày tức cảnh sinh tình. Có một vài thứ tình cảm giống như sợi gân nối liền với xương tủy nhưng cũng không cần thiết phải treo bên miệng mỗi ngày. 3
Năm ấy cô chỉ nghĩ nếu đã có duyên không phận với Giang Chấp thì nên buông tay thôi. Tuy rằng một đời một kiếp một đôi là viễn cảnh tốt đẹ9p, nhưng hiện thực vốn không phải phim ảnh, cô chưa chắc đã có may mắn cầm được kịch bản của nữ chính.
Anh đã nói rõ với cô ấy và cô ấy cũng hiểu rõ suy nghĩ của anh. Hơn nữa lần này anh về nước, cô ấy không đi theo mà ở lại chăm sóc sư phụ, ông ấy đã lớn tuổi rồi.
Nói đến đây, anh thấy Thịnh Đường hơi cau mày bèn sửa lời ngay lập tức.
Tất nhiên là chuyện này không liên quan gì tới việc cô ấy có về nước hay không, dù cô ấy có lượn lờ trước mặt anh mỗi ngày thì anh cũng không có hứng thú. Vả lại, cô ấy cũng biết xấu hổ mà.
Anh vô cùng vui sướng vì hôm nay cô đã đến đây.
Thậm chí, anh còn sợ Đường Tiểu Bát nghịch ngợm chọc cô trở quẻ hay thay lòng nên anh cố tình ghé cửa hàng thú cưng mua rất nhiều đồ chơi để Tia Sét Xanh chơi với nó, chỉ xin một điều: Làm ơn đừng ra ngoài quấy rầy.
Cô bèn dứt khoát hỏi thẳng Giang Chấp.
Anh trả lời thật cho em, hai năm qua anh có qua lại với Trình Gia Hủy không?
Thật là một câu nói khiến Giang Chấp nghẹn họng.
Sau đó anh lại nói:
Cho dù em không hỏi, anh vẫn phải giải thích những chuyện cần giải thích, nhất là những chuyện về quan hệ nam nữ.
Giang Chấp không sợ cô hỏi đầu đuôi ngọn ngành hay thậm chí là cố tình gây sự, anh chỉ sợ mình đã kể hết mọi thứ nhưng cô lại chẳng mảy may động lòng. Anh vẫn luôn tự an ủi bản thân rằng may mà cái tên Tư Thiệu kia không làm nên cơm cháo gì, chứ nếu có hy vọng thì anh ta đã thành công từ lâu rồi.
Nhưng tự an ủi bản thân là một chuyện, hiện thực lại là chuyện khác. Hai người ở bên nhau lâu ngày không chừng lại có thể mưa dầm thấm đất. Nếu Tư Thiệu đủ thông minh để lấy lòng cô thì không phải hoàn toàn không có hi vọng.
Đến khi gặp lại Giang Chấp, thật r6a cô có thể mơ hồ cảm nhận được gì đó. Có lẽ do duyên tình chưa cạn, nói chung có vẻ như chắc chắn kiểu gì cũng sẽ tiếp tục dây dưa với nhau.
5
Thịnh Đường trốn anh bao nhiêu ngày thì cũng suy nghĩ bấy nhiêu lâu.
Cô có thể hiểu cho nỗi khổ tâm trong lòng Giang Chấp, không muốn níu kéo anh không buông khi anh không thể làm chủ được hoàn cảnh. Tuy trong lòng có khó chịu, có tủi thân nhưng cô nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy không thể cứ mập mờ như thế này mãi được.
Thấy tới công chuyện, Giang Chấp bèn tập trung tinh thần trả lời dứt khoát và tiêu diệt vĩnh viễn mối hoạ về sau.
Chưa từng có quan hệ về thể xác hay tinh thần.
Cô tin những lời này của anh.
Người đàn ông này kiêu ngạo bẩm sinh, lại không có tính kiên nhẫn. Muốn anh lãng phí thời gian đi cắm sừng cô thì đúng là khó đấy. Tiêu Dã cũng từng kể cho cô nghe về vài chuyện trước đây của Giang Chấp, anh ấy bảo có rất nhiều cô gái thích anh nên tất nhiên sẽ có người chủ động cưa cẩm, nhưng đúng là chưa thấy anh chủ động theo đuổi ai bao giờ.
Giang Chấp gật đầu.
Thật sự thì có rất nhiều đàn ông theo đuổi em trong hai năm qua, bao gồm cả đàn anh hiện tại, nhưng em không nhận lời ai cả. Anh biết tại sao không?
Thịnh Đường nhìn anh, đặt câu hỏi.
Thịnh Đường giương mắt nhìn anh.
Một vài tia nắng chiều còn sót lại hắt vào mắt Thịnh Đường, rực rỡ đến mức mơ hồ khiến đôi mắt cô trông như đang lấp lánh, hớp hồn Giang Chấp. Đừng tưởng chỉ mới hai năm, đôi khi những trải nghiệm đặc sắc của cuộc sống cũng khiến một người tỏa sáng, huống chi cô còn là gương mặt vàng trong làng sáng tạo văn hóa.
Giang Chấp hơi ngẩn ra, im lặng một thoáng rồi trả lời:
Em đi đâu thì anh theo đó.
Thịnh Đường nhìn anh một hồi lâu rồi đột nhiên bật cười.
Có một dạo Tiêu Dã cảm thấy con người này như bị thiếu hụt khả năng sinh lý.
Thịnh Đường lên tiếng, tay cô vẫn lặp đi lặp lại động tác đâm vào vỏ dưa:
Em chỉ tiện thể hỏi chuyện của anh với Trình Gia Hủy thôi, anh đừng căng thẳng.
Nụ cười này khiến Giang Chấp không yên lòng, nhất thời không đoán được suy nghĩ của cô.
Thế này đi Giang Chấp, em nói một chút về suy nghĩ trong lòng em nhé.
Thịnh Đường cong khóe môi, trông có vẻ như tâm trạng khá vui nhưng lại khiến người ta cảm nhận được sự xa cách.
Trừ nét lém lỉnh đã từng hiện hữu thì ánh mắt cô còn có thêm đôi phần lắng đọng, trông có vẻ rất trí thức.
Đương nhiên còn có cả cốt cách kiêu ngạo và cả lòng tự tin từ trong xương tủy, bẩm sinh đã có sẵn, không thể nào thay đổi được.
Giang Chấp suýt thì không nhịn được cười nhưng kịp thời nuốt trở vào, anh nghĩ bụng bảo anh phải trả lời vấn đề này thế nào đây? Trình Gia Hủy là một người trưởng thành, anh quản được bản thân nhưng sao mà quản được người khác?
Nhưng Giang Chấp tuyệt nhiên không thể nói vậy được, anh bèn hắng giọng rồi thẳng thắn trả lời Thịnh Đường bằng góc độ khác.
Thịnh Đường rủ mắt, chọt cây tăm xuống vỏ dưa tạo thành một lỗ thủng bé xíu.
Giang Chấp thấy thế thì sán lại gần, nói bằng thái độ thành khẩn:
Tiểu Thất, chắc hẳn em hiểu anh không phải là một người thích trêu hoa ghẹo bướm đúng không. Thực tế, anh nào có hơi sức đâu mà đi thả thính những cô gái khác, phiền chết được.
Anh nói bằng giọng điệu cực kỳ kiên quyết, sau đó suy nghĩ một chốc lại bổ sung thêm:
Trước đây không có, bây giờ không có, sau này càng không có.
Vậy…
Thịnh Đường suy nghĩ một lát:
Cô ấy đối với anh thì sao?
Tiểu Thất.
Anh khẽ khàng gọi tên cô, nói ra suy nghĩ của lòng mình.
Đừng giận anh nữa mà được không em? Anh rất muốn hòa hợp với em.
Ở Đôn Hoàng sao?
Thịnh Đường hỏi lại.
Bởi vì chờ anh, bởi vì trong lòng em chỉ có mỗi anh…
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.