Chương 541: BỌN HỌ CÒN RẤT NHIỀU THỜI GIAN


Giang Chấp càng nghe càng cảm thấy bất an. Anh muốn quan sát ánh mắt của Thịnh Đường nhưng cô cứ cúi gằm mặt nãy giờ, giống như cô đan8g tập trung sự chú ý lên quả Lý Quảng Hạnh, chỉ tiện thể nói chuyện vậy thôi.


Sau này em mới biết, thật ra bản thân rất thí3ch sự tự tại này, không liên quan đến bất cứ ai hay bất kỳ thứ tình cảm nào.

() Làm sống chẳng bằng làm chín: Câu này thường được sử dụng khi lựa chọn công việc. Con người sinh ra đã có sở thích và yêu thích những thứ quen thuộc, làm những việc quen thuộc, hoặc làm việc với những người thân quen.
Giang Chấp:


Giang Chấp thở ra, rồi lại nắm tay cô. Lần này rất nhẹ nhàng, như thể cô là trân bảo, anh khẽ nói:
Được.

Dù sao, có một cơ hội vẫn tốt hơn bị xử tử ngay lập tức. Bọn họ vẫn còn nhiều thời gian.
Thịnh Đường thở phào.
Cô vẫn cảm thấy áp lực khi nói ra mấy lời này, lại sợ anh không hiểu. Nhưng anh có hiểu cảm nhận của cô không, chung quy thì anh vẫn đồng ý rồi.
Giang Chấp thót tim.
Tuy cô nói những lời tốt lành để anh nhìn thấy được ánh sáng cuối đường hầm, nhưng anh lại sợ cô nói một chữ ‘nhưng’…
Câu hỏi này khiến Thịnh Đường sững người, sau một hồi lâu mới nghiêm túc trả lời:
Em không biết…

Câu trả lời khiến Giang Chấp bật cười.

Nên em cảm thấy chúng ta của bây giờ rất tốt. Không trốn tránh hay chỉ trích nhau, hiểu nhau và hợp tác với nhau. Anh và em có thể thản nhiên đối diện với chúng ta của quá khứ, cũng có thể ung dung đối diện với chúng ta của sau này.
Cô khẽ nói,
Em yêu đã yêu rồi, hận cũng hận rồi. Anh đã vắng mặt hai năm trong cuộc đời em, bây giờ muốn lần nữa tham gia thì ít nhất anh phải cho em có giai đoạn thích nghi chứ.

Giang Chấp chân thành hỏi cô:
Em muốn thích nghi bao lâu?


Tư Thiệu không có cơ hội đúng không em?
Anh muốn hỏi để xác nhận.

Đàn anh Tư á hả…


Em sợ anh lại bỏ em đi đúng không?
Giang Chấp dịu dàng hỏi cô, sự đau lòng hiện rõ trong đôi mắt.
Anh nghe rất rõ, cho nên mới càng thêm đau lòng.

Vậy anh theo đuổi em lần nữa được không?
Anh nhịn cười, hỏi cô.
Thịnh Đường nghiêm túc suy nghĩ rồi trả lời:
Em thấy không cần đâu, em hiểu suy nghĩ của anh mà. Hơn nữa chúng ta đã từng hẹn hò, nếu yêu đương lần nữa, chắc chắn làm sống chẳng bằng làm chín(), không cần lằng nhằng tốn thời gian của nhau vậy đâu.


Anh hiểu được ý của em không, ý em là em rất thoải mái với mối quan hệ bạn bè khác giới, nhưng nếu là người yêu thì em sẽ rất căng thẳng. Giang Chấp, hai ta đã từng yêu nhau, cũng đã từng chia tay nên nói thật với anh là nếu chúng ta quay lại, em sẽ rất lo lắng và căng thẳng. Đó là cảm giác sợ hãi khi phải mất đi. Có quá nhiều yếu tố không ổn định trong tình yêu, nếu lại mất đi thì có lẽ em sẽ không vượt qua nhanh như bây giờ được nữa.

Thịnh Đường khựng lại, động tác đâm quả Lý Quảng Hạnh cũng dừng lại. Cô ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của anh:
Em nói hơi rối, nhưng đây chính là suy nghĩ trong lòng em.

Thịnh Đường cười:
Đúng vậy, dù gì anh cũng là sư phụ của em, mối quan hệ của chúng ta vốn dĩ đã rắc rối phức tạp rồi mà.

Song, anh lại thích sự rắc rối phức tạp này.
Làm sống chẳng bằng làm chín…
Anh suy nghĩ rồi đổi cách hỏi khác:
Nói cách khác, nếu em muốn yêu đương thì em vẫn sẽ cân nhắc anh, đúng không?

Anh giữ chặt cánh tay cô:
Sao lại cứ vậy được? Mấy giờ rồi, em không ăn cơm à? Công việc quan trọng, nhưng sức khỏe quan trọng hơn.

Thịnh Đường ngạc nhiên nhìn anh, anh mà nói được câu này thì cũng đỉnh thật. Nói về cuồng công việc thì ai có thể thắng anh chứ? Anh là loại người vừa chui vào hang đã không quan tâm đến bất cứ chuyện gì điển hình, đôi khi không ăn không uống suốt cả ngày.

Nhưng mà...
Anh đoán không sai chút nào.

Nói thật thì em không biết làm sao để yêu một người cả. Có thể là do tự do hai năm nay quen rồi, lại thêm công việc của em cũng khá bận…
Cô cau mày, muốn biểu đạt chính xác suy nghĩ trong lòng mình…

Tiểu Thất…


Nhưng bây giờ anh lại qua9y về, lại đột nhiên xuất hiện trước mặt em.
Thịnh Đường khẽ cắt ngang lời anh,
Em hiểu anh có nỗi khổ tâm, cũng cảm động vì những c6huyện khi trước anh đã làm vì em. Giang Chấp này, em vẫn có tình cảm với anh, dù sao thì anh vẫn là người đàn ông duy nhất khiến em đ5ộng lòng.


Nhưng anh bóp tay em đau quá.
Cô cụp mắt xuống.
Lúc này, Giang Chấp mới nhận ra mình nắm tay cô quá chặt nên vội thả lỏng tay:
Như em đã nói, không trốn tránh hay chỉ trích nhau, hiểu nhau và hợp tác với nhau.


Được, vậy… hôm nay cứ vậy đi? Em phải về văn phòng làm việc, sản phẩm thiết kế mới đang chờ em nữa.

Giang Chấp: …
Thịnh Đường há rồi lại khép miệng, nói:
Giang Chấp, chúng ta thả lỏng một chút được không anh?


Anh đang rất thả lỏng mà.

Ban đầu cứ nói chuyện không đâu vào đâu với anh, cuối cùng lại chọc anh bật cười. Thịnh Đường đã thay đổi rất nhiều trong hai năm nay, nhưng khi nói đến chuyện tình cảm thì đầu óc vẫn mơ màng như trước.
Anh hoàn toàn tin rằng lý do hôm nay cô đến đây xuất phát từ sự chân thành chứ không có ý đồ như những cô gái khác.

Chắc là vậy.
Thịnh Đường trả lời vẫn rất có tình người,
Bởi vì em chỉ từng yêu đương với mỗi mình anh, nếu hẹn hò với người khác thì em cứ thấy hơi kỳ quặc.

Trái tim của Giang Chấp rốt cuộc cũng đập bình thường, anh thầm nghĩ may mà cô nhóc này thiếu một sợi thần kinh tình cảm, nếu cô có tính cách như Lâm Đại Ngọc hay là kiểu người suốt ngày muốn tìm người yêu thì không chừng đã có người nhân cơ hội nhanh chân đến trước mất rồi.
Giang Chấp nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô, rất muốn nói với cô rằng không đâu, em là người anh đã mất đi rồi mới tìm lại được, sao anh có thể lại dễ dàng buông tay chứ? Anh nào có suy nghĩ muốn chia tay bao giờ.
Nhưng lời thề non hẹn biển sao có thể hóa giải được nỗi lo lắng trong lòng Thịnh Đường? Trái tim cô có một vết rách, muốn khâu lại thì phải cần thời gian.
Giang Chấp thấy cô suy nghĩ thì tự mắng mình miệng ăn mắm ăn muối, bèn đứng dậy ngồi vào bên cạnh cô, cầm quả Lý Quảng Hạnh trong tay cô đặt lên bàn, tiện thể nắm chặt tay cô.

Cứ coi như anh chưa hỏi gì. Tiểu Thất này, em đừng nghĩ về Tư Thiệu nữa.

Thịnh Đường nghiêng đầu nhìn anh.

Anh cho em thời gian, cũng không dùng chuyện tình cảm để trói buộc tự do của em.
Giang Chấp khẽ nói,
Nhưng chỉ có một điều này, không được thích người đàn ông khác nhé. Em muốn yêu đương thì tìm anh.

Cho dù trước đây anh đã bỏ cô đi vì lý do gì, đi chính là đi, tổn thương đã hằn sâu thì làm sao có thể bỏ qua như anh mong muốn được chứ?
Thịnh Đường cắn môi, suy nghĩ rồi bèn gật đầu:
Đúng.


Không cần đâu…

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.