Chương 542: NGAY TẠI HANG SỐ 0


Không biết Tia Sét Xanh dẫn Đường Tiểu Bát lẻn vào phòng sách từ khi nào, có thể còn một khả năng khác chính là Đường Tiểu Bát tự 8chạy vào trước, Tia Sét Xanh chầm chậm đi theo sau.

Tóm lại, khi Giang Chấp đặt chân vào phòng sách thì đã thấy Tia Sét X3anh nằm ngửa bụng lên trời, giơ bốn chân chổng vó dính thuốc màu, trên đầu còn dính cả nhựa cao su. Tài liệu để trên bàn thì bị v9ăng tứ tung.
Thịnh Đường nhướng mày:
Nói cứ như hai chúng ta ly hôn không bằng.

Câu này chọc Giang Chấp bật cười:
Vậy thì cũng phải kết hôn mới được chứ.
Anh nghiêng mặt nhìn cô, như rất nghiêm túc:
Chi bằng chúng ta đi đăng ký trước, quãng đời về sau em hãy từ từ quan sát anh.

Giang Chấp cười nói:
Có phải hố bom đâu.

Thịnh Đường không để ý đến lời nói đùa của anh, nhìn đồ án trên giấy chằm chằm thì ngạc nhiên:
Cái này…

Thịnh Đường và Giang Chấp đi sau lưng, vừa thò đầu vào thì đúng lúc nhìn thấy cảnh này, vội vàng hét lên:
Đường Tiểu Bát! Em dừng lại cho chị!

Móng vuốt của Đường Tiểu Bát khựng lại giữa không trung, ly nước đã vượt mép bàn một nửa. Nó nhìn Thịnh Đường, giơ móng xuống khẩy một cái, ly nước rơi xuống đất, vỡ tan nát.
Giang Chấp dọn mảnh vỡ trước, sợ Thịnh Đường bất cẩn đạp phải. Anh nhặt một mảnh vỡ, vừa nói với cô:
Em còn phải theo anh đến thị trường cổ vật văn hóa nữa đấy, chọn ngày không bằng gặp ngày, ăn tối xong thì đi thôi.

Thịnh Đường chẳng buồn nhấc mí mắt, dùng chất giọng dịu dàng nhất nói ra lời cà khịa nhất:
Không rảnh nhé, em không rảnh rỗi vậy đâu.

Đường Tiểu Bát nhảy lên lưng nó, Tia Sét Xanh bò rất nhanh, cấp tốc chạy khỏi phòng sách dưới ánh mắt của bọn họ.
Thịnh Đường nhìn mà thở dài.
Thịnh Đường nhìn nó từ xa, kiểu dáng hoa văn trên mảnh vỡ đúng là quen thật, bèn bước tới:
Ơ đúng rồi, sao trước đó em không nhận ra nhỉ. Hoa văn bên trên vẫn còn nguyên, có giá trị tham khảo đấy.

Giang Chấp không thể không nhắc nhở cô:
Nó là đồ cổ đấy.

Giang Chấp mím môi mỉm cười, tuy anh cười rất đẹp nhưng lời nói ra thì sặc mùi cà khịa.

Trước đây, Tia Sét Xanh chưa bao giờ dám vào phòng sách của anh, lần đầu dám vào là do Đường Tiểu Bát dắt đi đấy.
Nói rồi, anh khẽ nghiêng người về trước và khẽ cười:
Đứa mưu mô nhất là Đường Tiểu Bát cơ.

Thịnh Đường không trả lời anh, dời tầm mắt nhìn vào sau lưng anh, sau đó cúi người nhích về phía trước từng chút từng chút một như sợ đánh rắn động cỏ…
Giang Chấp tiện thể xoay đầu lại.
Giang Chấp nhịn cười.
Cô nhóc chết tiệt này, bây giờ cà khịa người ta mà không tục tĩu một chút nào.
Chẳng những có giá trị tham khảo mà còn rất có giá trị tiền tệ nữa được không?

Anh lấy đồ cổ đi uống nước hả? Phá của ghê.
Thịnh Đường trách anh.
Đường Tiểu Bát tao nhã nằm dài trên bàn làm việc, nghe có tiếng động bèn ngoảnh sang nhìn cửa. Nhìn rồi, nó 6lại bình tĩnh quay đầu lại, đưa chân chọc ngoáy cây bút trên bàn, thọc thọc chọt chọt một hồi thì cây bút rơi xuống đất. Hai ngườ5i nhìn những thứ bị nó làm rơi xuống đất, đa số đều là dụng cụ trùng tu mà Giang Chấp để trên bàn…
Ngay sau đó, nó lại bắt đầu sờ mó đến ly nước…
Nhưng chưa kịp thừa cơ làm trò mèo, anh đã nghe Thịnh Đường lên tiếng:
Đừng nhúc nhích.

Giang Chấp khựng lại, không biết cô muốn làm gì, bèn hỏi:
Em định chủ động lao vào lòng anh à?

Giang Chấp khoanh tay, dựa vào cạnh cửa, hất cằm chỉ vào trong:
Rèn luyện ra đấy, em tưởng đây là lần đầu xảy ra chuyện này sao?


Anh đừng nói như Đường Tiểu Bát nhà em làm hư Tia Sét Xanh ấy, Tiểu Bát trước đây không có như thế đâu.
Thịnh Đường cứ cảm thấy ánh mắt của Giang Chấp có vẻ muốn tính sổ, bèn ra tay đổ tội trước.

Nhìn quen không?
Giang Chấp thả thính cô mấy lần đều bị coi như không khí nên nhất thời cũng uể oải. Anh lười đứng dậy, nên tựa người vào chân bàn.
Thịnh Đường quan sát rất tỉ mỉ, do dự:
Trông rất giống bức Thần tộc do anh phục chế, nhưng mà… cũng không giống lắm, có nhiều nội dung hơn…
Cô nhìn thấy lạc khoản trong bản thảo, hít vào một hơi:
Đây là… bảo thảo của Giáo sư Tiết Phạn?

Thịnh Đường không thở nổi, suýt thì té xỉu.
Đường Tiểu Bát không ngốc, đã gây họa thì sẽ không ngồi yên chịu chết. Nó nhảy một cái vèo từ trên bàn xuống đất, Tia Sét Xanh thì ngẩng đầu nhìn nó rồi lưu loát xoay người, gần như rẽ ngang để bắt kịp Đường Tiểu Bát.
Có chết cũng không thể nhận rằng Tiểu Bát của cô dạy hư Tia Sét Xanh, giữ khoảng cách là được.
Giang Chấp nhặt những dụng cụ phục chế dưới đất, thở dài:
Em phải thừa nhận đi, Tiểu Bát thích ở với anh, em bắt nó đi không được đâu. Vả lại, chúng nó còn nhỏ, nghịch ngợm là chuyện bình thường.

Anh nhắc nhở cô:
Sao mà giống nhau được? Không nhớ cái ly này à, hai năm trước khi đào được cái ly này, em đã trả tiền cho nó đó.

Không biết ngượng hay sao mà còn nhắc lại nữa.
Cô không nhịn được, bèn lên tiếng:
Tia Sét Xanh nhanh nhẹn ghê, mạnh hơn hai năm trước nhiều!

Nếu không phải cô đã quen với Tia Sét Xanh, cô còn không biết hóa ra rùa có thể bò nhanh như vậy. Gì mà rùa thi chạy với thỏ thì thỏ tự phụ lười biếng nên thua chứ? Có khi nó gặp phải con rùa chạy nhanh đấy!
Thịnh Đường nghe thế thì bật cười ha ha, ung dung trả lời:
Người trẻ thì đừng mơ mộng được một bước lên mây, không dầm mưa thì sao thấy được cầu vồng? Em không ngại anh đặt việc cưới em thành mục tiêu của cuộc sống đâu, thật đấy.

Giang Chấp bị cô trêu chọc đến nỗi chẳng biết làm sao, sao lại không biết xấu hổ như vậy chứ. Nếu là các cô nàng khác thì đã đỏ mặt từ đời nào rồi, nhưng đây lại là Đường Tiểu Thất. Chỉ cần cô không cảm thấy xấu hổ thì lúng túng ngượng ngùng là việc của người khác.

Được.
Anh cười trả lời.
Thịnh Đường không tiếp tục chủ đề này nữa, cô khom lưng giúp anh nhặt tài liệu rơi tứ tung dưới đất.
Hai người đều ngồi xổm, mặt đối mặt ở khoảng cách rất gần. Trong hốc mũi của Giang Chấp đều là hương thơm thoang thoảng của cô, quyến rũ lòng anh phải rung động.

Tiểu Thất này.
Anh không nhịn được, bèn xích lại gần.
Hơi thở của anh phả vào làm vành tai của cô nóng lên, rồi theo đó trượt thẳng vào lòng cô. Thịnh Đường rụt cổ lại, Giang Chấp cười rồi bước tới chỗ bàn làm việc.
Thịnh Đường theo sát phía sau:
Đã thế thì trả Đường Tiểu Bát cho em đi, em mang về dạy dỗ đàng hoàng.

Cô đang nhích tới mớ tài liệu sau lưng anh, một tờ trong đó là bản vẽ của Tiết Cố Tiên đã lạc mất ở nước ngoài. Giang Chấp đoán cô muốn cầm nó.
Đúng như dự đoán, cô chỉ cầm mỗi tờ đó trong mớ tài liệu…
Giang Chấp cố tình kích thích cô:
Chẳng phải lúc nãy em đã nói sẽ không trốn tránh, không từ chối à?

Thịnh Đường ngoảnh đầu nhìn anh, bật cười khanh khách:
Sư phụ à, anh lớn tuổi rồi nên trí nhớ không tốt chứ gì. Em chỉ nói không trốn tránh không chỉ trích, quan trọng hơn là câu hiểu nhau phía sau. Em bận lắm, nhờ tác phẩm mô phỏng xuất thần của sư phụ đã gợi linh cảm cho học trò. Hơn nữa, chẳng phải chỉ là một cái ly thôi sao. Sau này em sẽ đổi ly to hơn cho anh, có thể giữ ấm nữa, tiện cho anh ngâm cẩu kỷ, nhục thung dung gì đó được không?

Cô giương mắt nhìn Giang Chấp.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.