Chương 593: Mau đến mà xem bọn trộm
-
Tên Anh Là Thời Gian
- Ân Tầm
- 998 chữ
- 2022-02-14 03:26:59
Trình Tần cố nhớ lại đọc thêm vài chuỗi số, tất cả đều không đúng. Cô chẳng còn cách nào, bèn nói:
Người mắc bệnh nghề nghiệp như Khúc Phong sẽ đổ8i mật khẩu rất thường xuyên.
Sau đó lại nhắc đến chủ đề trước đấy, gặng hỏi Tiêu Dã muốn câu cá lớn gì.
Tiêu Dã không hề từ bỏ ý định mở 3máy tính. Đối với anh mà nói, việc bẻ khóa máy tính không phải là chuyện gì khó khăn, anh vừa mò mẫm vừa nói:
Đợi đến khi bắt được thì em sẽ biết9 thôi, một tên hoặc là một nhóm, đến lúc đó gom thêm cả con tép riu này rồi tống vào đồn cảnh sát luôn một thể.
Trình Tần cũng thở dồn dập
Đây đều là cảnh trong phòng tắm. Chả có gì đẹp hết. Tất nhiên em thấy chỉ cần căn cứ vào thời gian là có thể tìm được tất cả những video khác chứ không cần thiết phải xem đâu.
Tiêu Dã ậm ừ, gật đầu liên tục:
Phải phải phải, căn cứ theo thời gian là tìm được…
Trình Tần giật mình kinh 6ngạc.
Họ đang định làm gì vậy?
Cái gì nên xóa đều đã được xóa sạch, sau khi chắc chắn không còn gì uy hiếp đến Trình Tần thì anh mới chú ý đến hai thứ tìm được đầu tiên là USB và đĩa CD. Tạm thời không có đầu đọc CD nên hai người chỉ xem được USB bằng máy tính, sau đó Trình Tần kinh hãi.
Tiêu Dã cười lạnh:
Nói gã này bỉ ổi là còn đề cao gã đấy, mục tiêu không chỉ có mình em đâu.
Trong USB có cả video lẫn hình ảnh, tất cả đều là quay lén. Có khuôn mặt xa lạ, cũng có người mà Trình Tần trông khá quen mắt như tên mặt trắng kia. Hình như là một
tiểu thịt tươi
nào đó, cảnh tượng trông rất nóng mắt.
Trình Tần quả thực phải rửa mắt mà thay đổi cách nhìn về Khúc Phong, hóa ra sau khi ra tù gã đã tạo nghiệp khắp nơi như vậy, thật sự khiến người ta phải rùng mình khiếp sợ.
Chỉ một lát sau nội dung các tệp trong máy đều đã được bẻ khóa, anh vừa mở một cái thì Trình Tần gân cổ hét lên:
Tắt tắt!
Nhưng chậm mất rồi, cảnh tượng trần truồng đã lọt cả vào mắt Tiêu Dã. Anh cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ, vội vàng tắt đi nhưng có lẽ do quá căng thẳng nên tay run rẩy nên phải nhấp nhiều lần mới nhấp trúng vị trí màu đỏ trên cùng.
Trình Tần bĩu môi, đó là cái quái gì chứ.
Máy tính vừa mở khóa, trên màn hình chi chít tệp, chỉ nhìn thôi đã thấy váng đầu. Tiêu Dã chậc lưỡi:
May mà thằng oắt này không phải là cấp dưới của Giang Chấp, chứ mà để cậu ta nhìn thấy thế này, chắc chắn sẽ bị mắng cho máu chó xối đầy đầu.
Gã tống tiền bao nhiêu người thì có bấy nhiêu người hận gã, thằng oắt này đúng là không lật thuyền thì thôi chứ đã lật rồi thì lật đến rùm beng khắp nơi. Chỉ cần giao USB này cho cảnh sát thì đã đủ đề bóp chết gã rồi.
Tiêu Dã lắc lắc đĩa CD:
Chắc chắn nội dung trong này cũng rất đặc sắc.
Trình Tần quả quyết:
Báo cảnh sát đi.
Trình Tần đang mải suy nghĩ thì máy tính đã mở được, cô ngạc nhiên:
Ngón nghề này của anh được đấy5.
Cũng tàm tạm thôi.
Tiêu Dã dõng dạc nói:
Anh đây là một trong những người nắm trùm mảng dữ liệu số, là trùm cuối đấy.
Hai người đều rất ngượng ngùng.
Quả thật hai người đã lục tìm hết được tất cả video căn theo thời gian. Tiêu Dã cẩn thận tìm kiếm, sau khi tìm được hết tất cả thì mắng:
Thằng oắt này thật sự dốc hết vốn liếng ra để mua camera rồi.
Cũng đúng, tệp có đặt tên nhìn một cái là thấy ngay, vấn đề là, loại người như Khúc Phong chắc chắn luôn cài mật khẩu cho từng tệp. Quả nhiên, toàn bộ video của Trình Tần mà Tiêu Dã tìm được đều cài thêm mật mã, bao gồm cả thư mục lưu trữ dữ liệu xuất từ camera.
Tính cảnh giác của Khúc Phong rất cao, chỉ cần là chứng cứ quan trọng thì gã sẽ giữ khư khư trong tay, thậm chí là mang theo bên mình. Vậy nên lần này đúng là gã tự bê đá tự đập chân mình.
Trình Tần nói.
Nhưng cho dù có mã hóa rườm rà như thế nào thì vào tay Tiêu Dã rồi cũng sẽ thành thùng rỗng kêu to. Trình Tần cảm thán, tên này mà làm chuyên gia phục chế thôi thì thật lãng phí tài năng…
Anh mà mở một cửa hàng sửa chữa máy vi tính thì chắc chắn sẽ bùng nổ lắm, xem máy vi tính của ai còn giữ được bí mật.
Tiêu Dã im lặng.
Anh vừa định chép lại, Trình Tần đã nhìn chằm chằm, phản xạ có điều kiện:
Anh lưu lại làm gì?
Tiêu Dã cũng chán nản, vội vàng giải thích:
Quen tay, quen tay.
Chỉ cần là tài liệu trong máy tính. anh vẫn luôn lưu lại một bản theo bản năng.
Lần trước màn hình máy tính của anh có hai tấm hình chưa chuyển vào trong thư mục, Giang Chấp rất chân thành hỏi một câu:
Tiêu Dã, cậu không có khả năng tự gánh vác sinh hoạt hả? Tệp phải bỏ vào trong thư mục, nguyên tắc đơn giản như vậy cũng không hiểu à?
Trình Tần khinh thường chỉ vào màn hình máy tính:
Nhìn nhiều như vậy liếc qua là thấy ngay.
Đừng vội, cứ chờ đến tối đã.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.