Chương 596: Sinh vật sống trong truyền thuyết?
-
Tên Anh Là Thời Gian
- Ân Tầm
- 961 chữ
- 2022-02-15 03:24:50
Đây là lần đầu tiên cả nhóm Sáu Viên Thịt Bằm dùng thái độ và kỹ năng vô cùng chuyên nghiệp để chờ đợi sự thay đổi trong hang8 số 0. Hai năm trước, bởi vì không hiểu rõ những bí ẩn đằng sau những điều bất thường xảy ra trong hang nên bọn họ đã rơi và3o thế bị động.
Nhưng tối nay, bọn họ đã nhìn thấy rõ ràng cái bóng kia, so với hình ảnh nhìn thấy qua camera thì đán9g kinh ngạc hơn, và cũng khiến cho người ta lạnh hết cả sống lưng.
Nó giống như một bóng đen dưới ánh nắng mặt trời,6 chậm rãi chảy ra từ khu vực mà Tiêu Dã phụ trách.
Không sai, đúng là chảy ra từng chút một.
Thịnh Đường nhớ tới những gì mà mình và Giang Chấp đã từng bàn luận, cô hồi hộp nuốt nước bọt:
Sao lại có hình người được?
Cái bóng càng lúc càng gần hơn, gần đến mức mọi người có thể ngửi thấy được cả mùi của nó.
Anh vừa dứt lời thì cái bóng đã tách khỏi bức tường đầu hồi, như thể cuối cùng cũng đã tách ra khỏi một thứ vướng bận. Nó bước từng bước một về phía bên này.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, không sai, nó đang đi tới.
Thẩm Dao hít vào một hơi, cũng nói cà lăm y hệt Kỳ Dư:
Nó, nó có hình dạng con người đấy à?
Trong hang chỉ có ánh sáng lờ mờ mà cái bóng thì lại đen sì một cục, từ góc nhìn của bọn họ thì nó giống như là người, có tay, có chân và cả đầu. Cảm giác giống như là trong hang này có người và người đó đang đi tới chỗ của bọn họ. Cả đám không thấy rõ người này nhưng lại biết người này đang tới gần mình nhờ vào cái bóng…
Mùi này không dễ ngửi chút nào, như có mùi nấm mốc lại như có mùi hôi hám. Mà khi cái bóng tới càng gần thì bọn họ cảm thấy luồng không khí xung quanh mình càng lúc càng lạnh hơn, có thể chui qua lỗ chân lông vào trong lòng khiến ai cũng cảm thấy rét run.
Giang Chấp cảm thấy rõ ràng tay mình đang bị nắm chặt đến mức đau đớn. Đó là tay của Thịnh Đường, ngón tay của cô lạnh ngắt. Anh bèn để mặc cho cô nắm chặt lấy tay mình rồi nói:
Anh đang nghĩ, bên trong thuốc màu của bích họa chứa một số lượng lớn ký sinh vật này. Vì lớp keo động vật hoặc keo thực vật nên một số sẽ ở lại trên bức bích họa. Còn một số khác sẽ thoát khỏi bích họa để tìm kiếm vật chủ mới, hình thái của bọn chúng sẽ biến đổi theo hình thái của vật chủ.
Tựa như là nước5 nhỏ giọt khi vắt một chiếc khăn tay bị nhúng ướt.
Ban đầu cái bóng kia như một vũng nước bám trên bề mặt bích họa, nó khẽ dao động theo hai luồng đối lưu nóng lạnh của trong và ngoài hang, tựa như là gợn sóng lăn tăn trên mặt nước.
Lúc xem qua camera, lúc đầu mọi người đã nghĩ rằng có người đột nhập vào hang sau khi thấy hình dạng của cái bóng, nhưng vì tốc độ quá nhanh nên nó giống như người nhưng lại không phải là người.
Tiêu Dã cảm thấy khoang mũi của mình ngộp đến nhức nhối, muốn thụt lùi ra sau nhưng lại sợ sẽ bị mọi người chế giễu nên cắn môi nói:
Cái thứ này cũng có thể chui vào cơ thể người à? Hình dáng hiện tại đã thể hiện rằng nó đã ký sinh trên con người, nhưng quan trọng người đó là ai?
Nhưng cái bóng này nhanh chóng thay đổi hình dạng và tách ra khỏi vách tường thành một thể độc lập. Lúc đầu nó đứng dựa vào tường đầu hồi(), lung la lung tay như người sắp đổ. Răng của Kỳ Dư va vào nhau lập cập:
Nó nó nó, có khi nào nó sắp đổ xuống…
() Đầu hồi nhà hay còn có tên gọi khác là tường đầu hồi nhà, là bức tường nằm ở đầu ngôi nhà. Trong thiết kế nhà cổ truyền, chúng sẽ đóng vai trò là tường xây áp vỉ kèo ở đầu nhà. Thông thường tường đầu nhà sẽ có những họa tiết ấn tượng, đẹp mắt, cửa thoáng trang trí ở đỉnh – đuôi mái tường...
Lời vừa thốt ra khiến tất cả mọi người đều sửng sốt. Nhìn sang Giang Chấp thấy sắc mặt anh đông cứng, môi mím lại. Tiêu Dã cũng giật mình, trong chớp mắt nghĩ ra một khả năng, kéo theo cả nỗi sợ hãi từ tận dưới đáy lòng ra ngoài.
Tuy rằng đôi tay của Thịnh Đường lạnh buốt nhưng khi nắm chặt lấy tay Giang Chấp vẫn rất mềm mại.
Giang Chấp quay đầu lại nhìn cô.
Mặc dù ánh sáng mờ tối, nhưng cô vẫn nhìn thấy sự xót xa hiện rõ trong đôi mắt anh, thậm chí cả sự bất lực chưa từng thấy. Thịnh Đường đau lòng lắm, bình thường anh vốn là người chẳng hề để tâm đến bất cứ thứ gì cơ mà!
Cô khẽ nói:
Đó chỉ là suy đoán của chúng ta thôi.
Giang Chấp nắm lấy tay cô khẽ gật đầu.
Thế nhưng trong lòng anh cũng hiểu rõ, từ lúc nhìn thấy cái bóng này trong đêm nọ thì nỗi sợ hãi này đã sinh sôi nảy nở như cỏ dại không thể kiềm chế được.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.