Chương 611: Có một cách


Thịnh Đường ngồi sát bên cạnh anh, thấy vậy thì thật lòng cảm thấy khó chịu thay anh, nhỏ giọng nói:
Anh hút một điếu đi, cửa sổ 8mở mà.


Quy tắc này được lập ra chủ yếu vì các đồng đội nữ trong nhóm.

Giang Chấp đưa tay qua, nắm lấy tay cô. An3h bảo không sao rồi tiếp tục nói về vấn đề lúc nãy:
Ngôi mộ nhà Hán bắt chước cách thức xây dựng hang động dưới lòng đất nhưng c9hỉ là nhìn mèo vẽ cọp mà thôi, không thể kế thừa được tinh hoa của hang động dưới lòng đất. Nhưng chuyện này cũng có thể hiểu đượ6c, hang động dưới lòng đất là để thờ phụng tín ngưỡng, họa sĩ là tín đồ thành kính nhất. Còn ngôi mộ nhà Hán chỉ là một ngôi mộ d5ùng để an táng người chết, nào có ai sẵn lòng hao phí tâm huyết vì một ngôi mộ thuần túy chứ!

Trong khoảnh khắc hòn đá khớp với các khe lồi lõm của cửa động, cô đã nhìn thấy rõ ràng hình ảnh hoàn chỉnh là một con mắt, và nó giống y hệt những gì mà mẹ cô miêu tả năm đó.
Nghe đến đây, Giang Chấp bất chợt nhớ lại lúc cửa hang mở ra, quả thật cô có thốt lên một tiếng đầy vẻ ngạc nhiên.

Vậy nên trong giấc mơ của em chỉ toàn thấy con mắt kia, thứ này hẳn là không liên quan đến ký sinh vật mà là do ngày nghĩ gì thì đêm mơ thấy đó chăng?
Thịnh Đường phân tích.
Kỳ Dư thì không cần phải nói, ảnh hưởng rất rõ ràng, cuối cùng ánh mắt giống như muốn giết người vậy. Kỳ Dư có giải thích một lần về việc này, anh nói là mình thật sự đã nhìn thấy Thiên Đường, cũng nhìn thấy cả bọn trộm báu vật, anh muốn bảo vệ số di sản văn hóa này.
Còn về việc tại sao bản thân cứ lặp đi lặp lại để nhấn mạnh những thứ đó đều là bảo bối của mình thì Kỳ Dư cũng chẳng hiểu vì sao.
Hỏi Thẩm Dao, Thẩm Dao kể lại chi tiết:
Tôi đã hoảng hốt mất một lúc, mãi cho đến khi nhìn thấy Tinh Đồ thì mới tỉnh táo hơn một chút.

Thịnh Đường gật đầu một cái:
Em cũng mơ rất nhiều, trong đó có một thứ để lại ấn tượng sâu sắc, đó là con mắt.

Cô không nhắc tới giấc mơ về những mỹ nữ quấn lấy Giang Chấp, giấc mơ này mang tính chất cá nhân quá mạnh.

Con mắt gì cơ?
Giang Chấp hỏi.
Những người khác cũng rất tò mò.
Khuôn mặt của Thịnh Đường đầy vẻ khó hiểu:
Em cũng không nhớ rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chuyện liên quan đến con mắt này phải bắt đầu kể từ mẹ em.
Nói đến đây, cô thầm cân nhắc lý do để giải thích, cố gắng hết sức không kéo Giáo sư Tiết Phạn vào.

Mẹ em thích Đôn Hoàng, một nguyên nhân khiến mẹ nhớ mãi không quên Đôn Hoàng là bà vẫn đang tìm kiếm con mắt. Nhưng em đã xem tất cả những bức bích họa trong hang đá ở Đôn Hoàng mà vẫn không tìm thấy hình vẽ con mắt. Mãi cho đến lúc chúng ta dùng hòn đá kia để mở cửa động thì em mới nhìn thấy con mắt đó.

Anh quay đầu lại nhìn Thịnh Đường, hỏi tình hình của cô.
Thịnh Đường suy nghĩ một chút:
Lúc em vào hang thì không nhìn thấy gì hết, lúc nhìn thấy hài cốt…
Cô nhìn Giang Chấp theo bản năng, thấy mắt anh sáng như đuốc bèn nói tiếp:
Sau đó không có gì ấn tượng gì nữa.

Ánh mắt của Giang Chấp tràn đầy sự quan tâm, anh thở dài:
Em ngủ suốt hai ngày.

Trong quá trình này Kỳ Dư không hề phát biểu ý kiến mà chỉ vừa nghe, vừa suy nghĩ, vừa cắn da chết trên môi. Ở nơi nhiều gió cát này khiến môi anh khô muốn nứt cả ra. Anh cắn một cái để xé rìa da chết, bị đau nên kêu úi chà một tiếng. Cả da chết lẫn da non cùng bị bong ra để lại một vết máu nhỏ.
Ngay sau đó mạch suy nghĩ của anh cũng thông suốt.

Không đúng, nếu như ký sinh trùng không thể cộng sinh với con người, vậy bóng người mà chúng ta nhìn thấy trong hang là thứ gì?

Đúng vậy, cái trước là tín ngưỡng cái sau là quyền quý. Ở thời đại đó, chỉ có tín ngưỡng chân chính mới khiến cho con người cam tâm tình nguyện.
Giống như giáo sư Tiết Phạn, tín ngưỡng của ông chính là Đôn Hoàng, là hang đá, dẫu rằng đến cuối cùng ông ấy có phát điên đi chăng nữa.
Mà bây giờ nghĩ lại, mặc dù cảnh tượng kỳ lạ diễn ra khắp nơi trong hang số 0 nhưng nói chung cũng không gây ra nguy hiểm đến tính mạng giống như ngôi mộ nhà Hán. Nguyên nhân hẳn cũng giống như những gì mà Giang Chấp đã nói.
Anh tỏ ra rất ngạo nghễ, nhìn thẳng vào mặt Giang Chấp,
Cậu thì sao? Cậu nhìn thấy cái gì?

Giang Chấp khép mắt, một lúc sau mới nhàn nhạt nói:
Không nhìn thấy bất cứ thứ gì hết.

Vào thời điểm ấy anh thật sự rất chờ mong, mong rằng mình có thể nhìn thấy điều gì đó, chỉ tiếc, trong mắt anh không có bất cứ ảo ảnh nào.
Giang Chấp nói:
Do ký sinh trùng tồn tại trong hang, tất cả những thứ chúng ta nhìn thấy có thể là ảo ảnh. Ví dụ như bóng người, có lẽ chỉ là vì chúng ta mong rằng nó là bóng người.

Mọi người cùng nghĩ lại những trải nghiệm khi ở trong hang. Giống như lúc vừa bước vào hang số 0 vậy, nội dung trên những bức bích họa biến hóa khôn lường, thật ra đó đều là do ký sinh vật gây ra.
Tiêu Dã thình lình hỏi mọi người,
Lúc ở trong hang tất cả mọi người đều bị ảnh hưởng hả?

La Chiếm không bị ảnh hưởng quá nhiều, chẳng qua chỉ cảm thấy đầu óc mơ màng. Lúc đầu anh không vào cùng mọi người, sau đó vì lo lắng cho Kỳ Dư nên mới vào hang, lúc đó ký sinh trùng cũng đã ổn định lại.
Tiêu Dã rất thoải mái,
Tôi không bị ảnh hưởng một chút gì hết.

Mọi người ngạc nhiên nhìn anh.
Cô như đang ở giữa một lớp sương mù, không thể nhìn thấy đường vào cũng chẳng thể thấy con đường phải đi, bước chân cũng rất khó khăn. Đột nhiên có một bàn tay giữ cô lại, cô sợ quá bèn hất ra thì cái tay kia cũng biến mất không còn thấy tăm hơi.
Nhưng ngay sau đó, trong sương mù lại có rất nhiều bàn tay duỗi ra, chúng tủa ra khắp nơi, cô không biết phải làm sao đành đứng yên một chỗ không hề nhúc nhích.
Đúng lúc đó Tiêu Dã đi tới kéo cô ra khỏi sương mù, anh vỗ vai rồi nói với cô:
Đến hang động phía Tây hang động tập hợp với đám Giang Chấp.

Tiêu Dã đưa ra kết luận,
Nhưng đây là phản ứng sau khi em nhìn thấy hài cốt, nên chắc sẽ có liên quan đến ký sinh trùng.

Khi đó, anh nhìn một đám đen lao tới, thật ra vào thời điểm đào hài cốt lên thì một số lượng lớn ký sinh trùng nằm dưới đất đã được thả ra. Có thể chúng bị ảnh hưởng bởi sự dao động của luồng không khí, có thể chúng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hay có thể là các yếu tố khiến ký sinh vật hoạt động trở lại…
Nhưng hiển nhiên, Giang Chấp lại không bị ảnh hưởng, điều này cũng rất kỳ quặc.
Cùng lúc đó, Giang Chấp cũng cảm thấy trường hợp của Tiêu Dã rất đặc biệt. Anh hỏi Tiêu Dã lần nữa:
Sau khi nhìn thấy hài cốt cậu cũng không bị ảnh hưởng gì sao?


Tiêu Dã ừ một tiếng,
Nếu không thì sao tôi có thể nhớ tình hình của hai người lúc đó được, một người thì đào như điên, một người thì đào bới loạn xạ.
Người phía sau là chỉ Thịnh Đường.

Thịnh Đường nghĩ, chắc chắn bộ dạng của mình lúc đó trông rất ngu ngốc.


Nói cách khác…
Giang Chấp tổng kết:
Tình hình hiện tại là Kỳ Dư và Thẩm Dao vừa vào hang thì bị ảnh hưởng ngay lập tức. Tôi và Tiêu Dã không bị ảnh hưởng, Tiểu Thất thì coi như bị ảnh hưởng chậm hơn.


Mọi người gật đầu.

La Chiếm phân tích:
Tạm thời chúng ta khống chế nhiệt độ, không khí và ánh sáng tới một mức độ nhất định thì mới không kích hoạt sự hoạt động của ký sinh vật. Cho dù vậy, trong số chúng ta vẫn có người chịu ảnh hưởng, trong trường hợp không chế không được, dù chỉ có một chút sai lầm thôi thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Như vậy thì trên cơ bản sẽ không có cách nào để các nhóm chuyên gia vào trong hang khảo sát.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.