Chương 610: ÔNG ẤY ĐÚNG LÀ MỘT TÊN ĐIÊN
-
Tên Anh Là Thời Gian
- Ân Tầm
- 1678 chữ
- 2022-03-03 03:01:58
Ba ngày nay, Giang Chấp vừa trông coi di hài của Tiết Phạn, vừa nghiên cứu di hài của ông ấy.
Tôi vẫn luôn tự hỏi l8iệu năm đó Tiết Cố Tiên có biết rằng khi mình trở vào hang thì sẽ không thể ra ngoài được nữa không?
Giang Chấp trầm giọng 3nói:
Sau khi nhìn thấy cửa hang động thì rốt cuộc tôi cũng có câu trả lời, ông ấy đã vào hang ẩn với tâm thế sẵn sàng sẽ kh9ông bao giờ ra ngoài được nữa. Đồng thời cũng vì phòng ngừa ký sinh vật di chuyển nên đã chủ động phong tỏa cửa hang.
<6br>Nhốt mình lại với một quần thể ký sinh vật khổng lồ có thể dẫn đến thảm họa ảo ảnh khi chúng được tập hợp lại.
T5hịnh Đường nghĩ tới cái bóng đã hình thành bóng người trong hang trước đó.
Nhưng không có biện pháp nào giải quyết được, bích họa tiếp xúc nhiều với đối lưu không khí và ánh sáng lệch chuẩn sẽ nhanh chóng hình thành hư hại với diện tích lớn. Quan trọng hơn, mặc dù ký sinh vật sẽ không ký sinh trên cơ thể con người nhưng có thể ảnh hưởng tới ý thức của họ. Vậy nên tình hình của hang ẩn là chuyện không thể nào báo cáo lại được.
Giang Chấp cúi gằm mặt, ánh nắng len lỏi vào phòng, khắc họa nửa sáng nửa tối trên khuôn mặt anh. Một lúc sau anh mới nói tiếp, nhưng lại giống như lẩm bẩm hơn:
Ông ấy là một tên điên.
Mọi người có mặt trên bàn lặng im như tờ.
Sắc mặt của Giang Chấp nặng nề, sửa lại lời cô:
Là trong thuốc màu có hòa lẫn máu. Màu sơn trên bích họa trong hang có cả thuộc tính động vật, thực vật và khoáng thạch ký sinh vật. Ngoài việc đó thì lúc mở hang, họa sĩ đã lấy máu làm mực để vẽ tranh, máu khiến cho màu sơn diễm lệ hơn. Mọi người hãy nghĩ lại nội dung trong bích họa ở trong hang phía Đông đi. Lấy máu để nuôi dưỡng các vị thần, đó cũng là một loại tín ngưỡng lúc bấy giờ.
Thịnh Đường giật mình, cuối cùng cô cũng hiểu được tại sao khi nhìn những bích họa đó thì luôn cảm thấy rất khác thường. Cứ luôn có cảm giác là lạ, nhất là các nhân vật trong đó vô cùng sống động chân thực. Vì dùng máu để nuôi dưỡng nên đã khiến cho những vị thần trong bích họa cũng có máu thịt.
Tiêu Dã sắp xếp lại mạch suy nghĩ:
Nói cách khác, ký sinh vật đã phụ thuộc vào máu trên bích họa để duy trì hoạt động sao? Cho nên khi không khí và ánh sáng đạt một tiêu chuẩn nhất định thì sẽ kích hoạt chúng, một phần sẽ thoát ra ngoài còn một phần thì ở lại trên bích họa. Số ký sinh vật di chuyển bên ngoài có thể ảnh hưởng đến đại não của những kẻ xâm nhập, còn những ký sinh vật ở lại thì sẽ khiến cho bích họa trông sinh động như thật.
Đến bây giờ cái bóng đen đó vẫn khiến sống lưng người ta lạnh ngắt mỗi khi nhớ lại. Thật ra lúc đó mọi người đều đã đoán được nó là thứ gì.
Cô bèn nêu ra suy đoán của mình:
Ý của anh là số ký sinh vật kia đã lựa chọn Giáo sư Tiết làm vật ký sinh cuối cùng sao?
Giang Chấp im lặng một lát.
Trong đầu cô đã mường tượng ra cảnh tượng đó.
Nhưng người này là cha đẻ của Giang Chấp, cô luôn cảm thấy nếu cứ nói toạc ra như vậy thì quá tàn nhẫn với anh.
Nghe Tiêu Dã nói xong, khuôn mặt của Giang Chấp cũng không thay đổi nhiều:
Mọi người đều nghĩ vậy à?
Thấy mọi người gật đầu, anh bèn nói:
Mọi người lẫn lộn đầu đuôi cả rồi, thứ sống bằng máu không phải là ký sinh vật mà là bích họa. Sau khi được giám định, người ta không phát hiện ra ký sinh vật trên trên hài cốt. Ba ngày này tôi cũng đã suy xét cẩn thận, chính xác là không có ký sinh vật. Cho nên, suy đoán trước đó của chúng ta về ký sinh vật không hề sai, trải qua hàng nghìn năm, thậm chí là lâu hơn nữa để thử và lựa chọn, chúng đã tìm được vật chủ thích hợp nhất. Quá trình từ người đến động vật, rồi đến thực vật sẽ không đảo ngược trở lại.
Khi hang ẩn bị khai quật, ký sinh vật hoạt động thì bích họa bị hư hại là điều không thể tránh khỏi.
Tựa như việc tìm ra hang ấn sẽ là một phát hiện gây chấn động dư luận, đồng thời cũng là lúc quá trình hư hại của bích họa bắt đầu.
Cô tin chắc chắn Giáo sư Tiết Phạn đã nghĩ rất nhiều cách, tìm đủ loại vật liệu thay thế máu trong thuốc màu để tiếp tục duy trì hoạt động của ký sinh vật. Có lẽ đây cũng chính là nguyên nhân vì sao ông ấy không thể đưa Giáo sư Hồ và cộng sự vào hang ẩn.
Nói cách khác, chúng sẽ không chọn con người làm vật chủ lần nữa.
Mọi người ngạc nhiên, nhưng sau đó lại nhanh chóng hiểu được ý của Giang Chấp.
Thịnh Đường là người phản ứng nhanh nhất, đầu tiên cô
a
lên một tiếng, sau đó nói:
Chẳng nhẽ những mảng màu đỏ trên bích họa trong hang thật sự đều là máu cả sao?
Giang Chấp gật đầu:
Phân tích sơ bộ như vậy không sai. Bích họa trong hang động dưới lòng đất có niên đại sớm hơn tượng Phật trong hang động trên mặt đất. Ở thời đại thờ phụng lúc bấy giờ, việc dùng máu để nuôi tranh không phải là chuyện không thể làm được. Nhưng để kết luận chính xác thì vẫn cần thêm một bước kiểm chứng nữa.
Thịnh Đường cắn móng tay:
Vậy là Giáo sư Tiết Phạn đã phát hiện hang ẩn đồng thời cũng phát hiện ra bí mật của bức bích họa. Với tư cách là một nhà phục chế bích họa, có khả năng ông ấy đã nhìn ra được lượng máu trên bích họa không còn đủ để nuôi dưỡng ký sinh vật nữa nên đã dùng máu của mình để trùng tu bích họa…
Lúc ở ngôi mộ nhà Hán, bọn họ đã phát hiện ra ký sinh vật giống như một tấm màng bảo vệ có thể duy trì hệ sinh thái ban đầu của bích họa. Nếu như nằm dưới lòng đất một thời gian dài và không phải chịu tác động từ bên ngoài, ký sinh vật sẽ luôn bám trên bề mặt bích họa, như vậy bích họa sẽ không bị hư hại.
Về tình hình cụ thể của ngôi mộ nhà Hán ở Đông Bắc, sau đó Giang Chấp đã phân tích tỉ mỉ cho bọn họ, chủ yếu đề cập đến khoáng thạch côn trùng tồn tại trong thuốc màu. Nhưng thực chất đó cũng chính là ký sinh vật mà bọn họ nhìn thấy bây giờ.
Những lời này của Tiêu Dã quả thật là gọn gàng dứt khoát, mọi người nghe xong đều cảm thấy đứng ngồi không yên, bao gồm cả Thịnh Đường. Lúc nãy, suy nghĩ của cô quả đúng là như vậy. Tương tự, trong rất nhiều bộ phim cũng có những phân cảnh như thế này: Khi một loại ký sinh trùng hoặc vật thể lạ vào đó xâm nhập vào trong cơ thể người thì con người sẽ nhanh chóng bị chúng hút khô…
Hay đổi cách nói thì là Giáo sư Tiết Phạn trở thành vật dẫn cung cấp dinh dưỡng cho ký sinh vật.
Giữa khoảng im lặng này, Thịnh Đường nhạy cảm bắt được sự mềm yếu và đau buồn thoáng qua giữa khóe mắt và đuôi mày của anh. Nhưng anh đã nhanh chóng bình thường trở lại, thay vì trả lời vấn đề của Thịnh Đường thì anh lại nhìn cả đội:
Mọi người có suy nghĩ gì không?
Tiêu Dã mở miệng nói:
Câu hỏi của Đường Đường lúc nãy mơ hồ quá, vậy để tôi hỏi thẳng nhé. Lúc nãy cậu có nói Giáo sư Tiết đã dùng máu để nuôi dưỡng bức bích họa nghìn năm, vậy có phải nó có nghĩa là, ký sinh vật đã xâm nhập vào trong cơ thể Giáo sư Tiết Phạn để hút máu, nói chính xác hơn là hút máu để sống, để kéo dài thời gian tồn tại của chúng. Sở dĩ lý do những bức bích họa mà chúng ta nhìn thấy bây giờ vẫn lộng lẫy như thế, một mặt là vì trước nay chúng vẫn ở trong một không gian kín, mặt khác cũng là nhờ số ký sinh vật này.
Ký sinh vật duy trì sự lộng lẫy của bích họa, điều này đã được kiểm chứng từ bích họa trong ngôi mộ nhà Hán, ngoài ra chúng còn có thể phòng trộm cắp.
Tiết Phạn vốn có tiếng là điên, vì canh giữ một cái hang mà chặn hết tất cả mọi đường lùi, dẫu là mạng sống của mình cũng không màng.
Thịnh Đường thấy đau lòng, vì Tiết Phạn, cũng vì bộ dạng của Giang Chấp bây giờ. Cô thà rằng anh mất bình tĩnh hoặc uống một trận say mèm để giải tỏa cảm xúc trong lòng, nhưng anh vẫn ngồi đây, nói chuyện hang số 0, nói chuyện về di hài của Giáo sư Tiết Phạn với bọn họ.
Lúc nhìn thấy di hài của người mà mình đã tìm kiếm lâu đến vậy anh rất đau khổ nhưng vẫn có thể cẩn thận rút ra kết luận từ bộ hài cốt của ông ấy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.