Chương 609: LẤY MÁU LÀM MỰC


Quả nhiên sự chú ý của Trình Tần bị dời đi:
Gì mà mình không còn mặt mũi nào quay về chứ, câu này đấy.


Thịnh Đường cười nói:
Mấy người Viên8 Húc bị thương không nhẹ vì cậu, mình còn không hiểu cậu à? Mặt mũi còn quan trọng hơn mạng sống nữa, cậu mà trở về thì không biết đối diện thế nào đ3âu. Hơn nữa, chẳng phải cậu đã nộp thư từ chức lúc rời khỏi Hàng Châu sao?

Lần này Hồ Tường Thanh đến đây, ngoại trừ thăm hỏi Giang Chấp thì còn thông báo tin tức về Tiết Phạn và bộ hài cốt cùng thời kỳ.

Đã xác định đó là trộm hang, đã có tiền án vi phạm trước đó. Gã cũng mất tích sau cơn mưa năm đó..

Thịnh Đường cũng biết tình hình hiện tại của anh không ổn, sau khi Hồ Tường Thanh ra về, cô bèn thuyết phục anh, những người khác cũng phụ họa theo. Nhưng Giang Chấp kiên quyết nói:
Bây giờ chúng ta đã mở cửa hang rồi, bích họa trong hang ẩn tiếp xúc với không khí thêm ngày nào thì sẽ bị hỏng thêm ngày đó.

Vấn đề của hang ẩn đâu chỉ là về luồng không khí lưu thông. Mặc dù đã mở cửa hang, nhưng vẫn còn một tá vấn đề chưa được giải quyết.
Trình Tần mím môi, suy nghĩ một hồi lâu mới giương mắt lên và nói:
Em sợ làm phiền mọi người.

Tiêu Dã bật cười ha hả, chủ động ôm vai cô:
Phiền phức nhất cũng đã qua rồi, còn phiền thế nào được nữa? Sau này mọi người đều là người một nhà, đừng nhắc đến chuyện làm phiền gì nữa.

Thẩm Dao nghe vậy thì vội vàng đưa chén lên:
Đúng đúng đúng, đều là người một nhà cả, sau này cô và Tiêu Dã chính là người một nhà. Vì chuyện này, chúng ta dùng canh thay rượu để chúc mừng đi.

Mọi người cười nâng chén cụng nhau.
Hồ Tường Thanh đau lòng, khô khốc nói:
Được, để tôi sắp xếp.

Sau khi thương lượng xong chuyện di hài, Giang Chấp không chịu nghỉ ngơi mà tiếp tục thảo luận chuyện mở rộng hang. Trước đi ra về, Hồ Tường Thanh kéo Thịnh Đường qua một bên, hạ giọng nói:
Em phải khuyên nó nghỉ ngơi trước đi đã, trạng thái của nó không ổn chút nào.

Quyết định cho người thân của mình an táng ở nơi hoang vu này, có lẽ nghìn năm sau sẽ bị cát vàng vùi lấp. có lẽ nhiều năm sau nữa bão cát sẽ san bằng bia mộ. Hai ngày nay ông vẫn luôn suy nghĩ về chuyện an táng Tiết Phạn, với thái độ không lấy gì làm ưa thích Đôn Hoàng của Giang Chấp thì có lẽ sẽ anh đưa hài cốt của Tiết Phạn rời khỏi đây.
Giang Chấp cụp mắt, sau một hồi mới cất giọng khàn khàn:
Cả đời của ông ấy chỉ sống vì Đôn Hoàng. ChEmáu nghĩ sau khi chết đi, ông ấy cũng không muốn rời khỏi đây.


Đúng vậy Trình Tần.
Thẩm Dao lại dẫn dắt vấn đề.
Cô ở lại Đôn Hoàng thì chẳng phải sẽ ở lại bên cạnh Tiêu Dã sao? Sau này nhỡ mà gặp phải rắc rối nào đều có Tiêu Dã là người đầu tiên giúp cô giải quyết, tốt biết bao.

Cô thầm nghĩ: Mình nói đủ rõ ràng rồi chứ hả? Chỉ cần trong đây có một người tỉnh táo là có thể nói tiếp thuận theo đề tài của mình.
Khi họp, Thịnh Đường lại rót cho anh ly nước mật ong. Mấy hôm nay anh tiêu hao rất nhiều thể lực, đồ ngọt là cách nhanh nhất là bổ sung năng lượng.
Trình Tần cũng tham gia, trước đó Thịnh Đường đã nói chuyện với Giang Chấp nên anh không ngạc nhiên gì với quyết định của cô. Vốn dĩ anh vẫn cho rằng, từ lúc Trình Tần từ Hàng Châu đến Đôn Hoàng, thì chắc chắn cô ấy sẽ ở lại Đôn Hoàng.
Tuy gọi là nghĩa trang, nhưng thật ra chỉ là một vùng đất giữa sa mạc Gobi mênh mông, chuyện an táng những người dâng hiến cả đời vì Đôn Hoàng. Sinh thời bọn họ chẳng phải là anh hùng có tiếng tăm gì cả, khi qua đời vẫn muốn trông coi báu vật của nơi đây.
Hồ Tường Thanh gật đầu:
Ông ấy đủ tư cách mà, chỉ là...
Ông giương mắt nhìn Giang Chấp:
Em nghĩ kỹ chưa?

Trình Tần thanh minh:
Mình có tay có chân thì sao phải dựa vào gia đình chứ?

Tiêu 5Dã cũng chú ý vào chuyện này:
Trình Tần, em khoan hẵng cân nhắc đến vấn đề có tiền hay không, anh thì không vấn đề gì cả, mấu chốt là em đấy. Đường Đường nói đúng, em ở lại Đôn Hoàng là quyết định chính xác nhất. Em nhìn đi, hai người là bạn bè tốt nhất, cùng nhau thiết kế sản phẩm mới, có cảm giác thành tựu biết bao.

Trình Tần im lặng.

Dù sao cậu cũng phải có công việc chứ9 đúng không? Tuy hiện tại có ăn có uống nhưng đều là do cậu chủ Tiêu chi trả hết, cậu nỡ lòng nào? Ừ thì nhà cậu có tiền đấy nhưng từ ngày mình biết 6cậu thì cậu vốn đâu phải người ăn bám gia đình.

Sáu Viên Thịt Bằm đã nghĩ đến đáp án này từ lâu, chỉ là sau khi được xác định thì trong lòng vẫn thổn thức không thôi. Đồng thời bọn họ nảy sinh một nghi vấn, tại sao khi đó gã ta lại không chạy ra ngoài?
Còn về vấn đề an táng di hài của Tiết Phạn, Giang Chấp hỏi Hồ Tường Thanh:
Có thể an táng trong nghĩa trang được không?

Tuy trông Giang Chấp có vẻ mệt mỏi tiều tuỵ nhưng anh vẫn nói đâu ra đó, không dài dòng văn tự.
Đầu tiên là chuyện di hài.
Hồ Tường Thanh nghe nói Giang Chấp đã ra ngoài thì vội vàng chạy xe từ hang Mogao đến hang số 0 ngay lập tức. Lúc ông vừa đến ký túc xá, Giang Chấp cũng mới ăn xong một bát cháo.
Anh thấy Hồ Tường Thanh tới cũng chẳng lấy gì làm lạ.
Lúc anh ra, mọi người đều đợi ở cửa. Vào khoảnh khắc cửa phòng mở ra, Thịnh Đường cảm thấy hốc mắt mình đỏ lên. Giang Chấp tiều tụy đến đáng sợ, khuôn mặt gầy đi trông thấy, càng lộ rõ góc cạnh sắc sảo.
Anh nhìn mọi người rồi khẽ nói:
Nửa tiếng sau họp.


Giang Chấp trông di hài hai ngày ba đêm, rốt cuộc đến ngày thứ tư anh cũng ra ngoài.
Trong ba ngày Giang Chấp đóng cửa không ra ngoài, La Chiếm bèn giữ nhiệt độ trong hang và hang ẩn giống nhau để phòng ngừa ký sinh vật bay tứ tung. Do bọn họ đã phát hiện, bây giờ chỉ cần ánh sáng ổn định và nhiệt độ cân bằng thì sẽ không xảy ra luồng khí đối lưu và ký sinh vật sẽ không di chuyển, cơ bản đều đứng im.
Giang Chấp nói thẳng với La Chiếm:
Dời cửa đi, khơi thông con đường giữa hang và hang ẩn. Mặt khác, cậu phải thiết kế thiết bị ánh sáng ở hang ẩn lần nữa, cố gắng lợi dụng hiệu ứng phản quang, ký sinh vật không thể gặp ánh sáng quá chói.

Kỳ Dư bổ sung:
Chúng ta đều là người một nhà!

Anh là đồ chết tiệt!
La Chiếm là người bổ nhát dao cuối cùng:
Bây giờ Đường Đường đang định thiết kế sản phẩm mới về hang số 0, em là bạn thân của em ấy thì sao đành lòng nhìn em ấy một mình chiến đấu đúng không?

Lại kéo chủ đề đi xa… xa lắm… xa mãi…
Kỳ Dư hắng giọng, lên tiếng:
Trình Tần em ở lại đi, bọn anh đều cần em mà. Em cứ nghĩ mà xem, mấy nay mọi người ở chung với nhau vui biết bao. Nếu em đi thật thì anh sẽ nhớ em lắm đó.

Thẩm Dao đỡ trán, ôi trời đất ơi.
Mọi người đều giật mình.
Trong lúc anh đang rửa mặt, Thịnh Đường đi chuẩn bị thức ăn cho anh. Món chính là cháo rau và một ly trà sữa.
La Chiếm gật đầu:
Rõ.


Tiêu Dã hỏi vấn đề mà chẳng ai dám hỏi:
Lúc trước, tại sao Giáo sư Tiết Phạn lại muốn quay vào hang vậy?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.