Chương 608: LẤY MÁU LÀM MỰC


Đến ngày thứ ba, Giang Chấp vẫn chưa ra ngoài. Trong khoảng thời gian này, Giáo sư Hồ đã đến nhiều lần mà cũng không gặp8 được anh. Ông hỏi mọi người về tình hình thì ai nấy đều chẳng biết làm gì hơn.

Thịnh Đường đang nấu trà sữa th3ì Giáo sư Hồ tìm cô nói chuyện. Thịnh Đường chẳng có vẻ gì là sốt ruột cả, nói:
Bây giờ thì bất cứ ai sốt ruột nổi giậ9n cũng vô dụng. Anh ấy tự có suy nghĩ riêng của mình, khi nào suy nghĩ thông suốt một vài chuyện thì sẽ ra ngoài thôi.
6
Thịnh Đường nghe Tiêu Dã nói thế thì lại càng tò mò hơn:
Giang Chấp không biết đánh nhau thật sao?

Tiêu Dã suy nghĩ:
Không phải đâu… chắc là không đâu.

Thịnh Đường thật sự không chịu nổi ngón nghề nấu nướng của Kỳ Dư bèn tự vào bếp. Tuy chỉ là cơm canh đạm bạc nhưng ăn vào cũng có hương có vị, chỉ là trên bàn ăn thiếu mỗi Giang Chấp.
Cảnh sát gọi điện cho Trình Tần, sau khi nhận được thông báo thì cô cất điện thoại vào túi rồi thuật lại đại khái tình huống của Khúc Phong cho mọi người và cuối cùng nói thêm:
Trước đó mình vô cùng trông mong Khúc Phong nhanh chóng bị xét xử ngồi tù. Bây giờ chuyện đó thật sự xảy ra rồi thì mình lại rất bình tĩnh.

Kỳ Dư kháng nghị:
Sao tôi lại xếp chót chứ? Tôi đã đánh nhau với Giang Chấp đâu! Vả lại sao La Chiếm lại đứng hạng hai?

La Chiếm chỉ mỉm cười, tỏ vẻ xem thường anh.
Khi xảy ra mấy chuyện như thế hồi ở nước ngoài, đều là anh ra mặt xông lên, còn Giang Chấp thì trốn đi rất xa.
Thịnh Đường nghiêng đầu nhìn anh:
Vậy… nếu như là do anh ấy cố tình thì sao? Dù sao anh ấy cũng biết anh biết đánh nhau mà.


Anh đã thấy anh ấy đánh nhau bao giờ chưa?

Tiêu Dã lắc đầu.
Trình Tần thở dài:
Mình đã buông bỏ từ hai năm trước rồi.


Nhưng uy hiếp vẫn còn.
Thịnh Đường khẽ nói:
Bây giờ thì khác rồi: một là Khúc Phong đã phải trả giá cho tội ác của mình; hai là cho dù có ngày gã được thả ra thì cũng có người làm chỗ dựa cho cậu.


Vậy tại sao anh cho rằng anh ấy đánh nhau không bằng anh chứ?
Thịnh Đường hỏi liên tục như nã súng liên thanh, câu nào cũng sắc bén.
Tiêu Dã dở khóc dở cười:
Lần nào gặp phải chuyện đánh nhau đều là anh ra mặt đấy nhé, còn cậu ta chỉ trốn sang một bên. Nếu biết đánh đấm thật thì sao không nhào lên hỗ trợ?

Thông qua chứng cứ được nộp lên và những phát hiện sau khi điều tra, Trình Tần không phải là nạn nhân duy nhất. Từ khi ra tù, Khúc Phong từng dùng video hoặc ảnh nóng để uy hiếp nhiều người, nhằm trục lợi, lấy được tiền tài và phụ nữ.
Trong đó, người thảm nhất là cô thiếu nữ trẻ người non dạ, trở thành con cá lớn trong tay Khúc Phong. Bản thân chẳng những bị hại mà còn liên luỵ cả bạn thân của mình vào chuyện này.
Không hề kích động chút nào, như thể cô vừa nghe một chuyện buồn không liên quan đến mình.
Trời nóng nên Thịnh Đường không ăn cơm, chỉ múc một bát canh rồi ăn từ từ. Cô nghe Trình Tần nói thế thì nói ngay vào tim đen:
Vậy là cậu đã hoàn toàn buông bỏ rồi.

Thẩm Dao là người khơi mào ngòi nổ, cô thấy thế thì không nói nữa, hơi cong khoé môi. Nhưng cô quên rằng này trừ cô ra, trên bàn ăn này từ Trình Tần đến Thịnh Đường đều không phải người dễ xấu hổ trên phương diện tình cảm.
Thế là Thịnh Đường lại lên tiếng, thay đổi tính chất của chủ đề.
Anh quan sát Kỳ Dư từ trên xuống dưới:
Mặc dù Giang Chấp đánh nhau chẳng ra sao cả, nhưng tôi thấy cậu còn mong manh yếu đuối hơn nữa. Nhưng không sao cả, nếu cậu không phục thì hôm nào cậu vật tay với anh ta để xem thắng thua thế nào.

Kỳ Dư lườm Tiêu Dã.
Thẩm Dao đã ăn lửng dạ nên không ăn nữa, hòa mình vào cuộc trò chuyện:
Mà này Tiêu Dã, anh ném nữ đồng chí như bọn tôi đi đâu rồi hả?

Tiêu Dã phản ứng như binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn:
La Chiếm hiểu nhất là cứng đối cứng, nhưng chuyện đánh nhau thì còn phải linh hoạt nữa. Đây là lý do cậu ta chỉ xếp thứ hai nhé. Còn các nữ đồng chí phụ trách xinh đẹp là được, không hợp mấy chuyện đánh đấm máu me thế này đâu. Còn cậu thì.

Trình Tần nhún vai:
Đừng ôm em, nóng lắm.

Tiêu Dã bật cười, nhưng vẫn không cảm thấy xấu hổ.
Trình Tần đưa tay vuốt lại mái tóc, lầm bầm:
Tôi không thèm ở bên cạnh anh ấy đâu, bị hại chết mất.
Cô lại nói với Tiêu Dã:
Từ sau khi biết anh, mỗi tuần em phải thêm một lần đến salon tóc đấy.

Tiêu Dã nhìn Trình Tần mà không nói gì.
Trình Tần nhìn cô.
Tiêu Dã nói tiếp theo Thịnh Đường:
Đúng vậy, em cứ ngoan ngoãn ở bên cạnh anh. Có anh bảo kê thì đời này không phải lo gì cả.

Đêm đó, Trình Tần đã xem video và ảnh chụp của cô nàng đó vài lần.
Cô nàng này chơi rất hăng, thảo nào bị Khúc Phong lợi dụng.
Bị cô đưa tay cản lại thì anh đổi hướng. Cô lại cản rồi quát lên:
Còn sờ đầu em nữa thì em cho anh một chưởng đấy!!


Trình nữ hiệp làm tôi sợ chết khiếp đi được…


Vậy anh đã đánh nhau với anh ấy chưa?

Tiêu Dã vẫn lắc đầu.
Thịnh Đường lọc bã trà, khẽ nói:
Những ai có trải nghiệm như anh ấy thì đều sẽ có nhiều tâm sự thôi.

Dự án hang số 0 bị tạm dừng vì Giang Chấp, song chuyện của Khúc Phong thì lại có bước đột phá mới.
Thật ra, cô cũng lo lắng nhưng chuyện đã đến nước này thì lo lắng cũng chẳng có tác dụng gì. Cô nhớ anh đã vài5 ngày không ăn lấy một bữa đàng hoàng nên bèn tập trung nấu một vài món ngon. Anh muốn ăn lúc nào thì có thể ăn ngay lúc đó.
Hồ Tường Thanh thở dài:
Thằng nhóc Giang Chấp này nhiều tâm sự lắm đây.

Trình Tần chưa kịp lên tiếng, Kỳ Dư đã xen vào:
Tiêu Dã, anh nói đêm đó anh cố tình để thua hay thật sự đánh không lại bọn họ vậy? Lần sau Khúc Phong mặc giáp đến thì anh định làm gì?

Tiêu Dã nghe thế thì vui vẻ đáp:
Cậu hỏi La Chiếm xem đối phương thế nào.

Thịnh Đường tò mò hỏi Tiêu Dã:
Anh xếp hạng giá trị vũ lực của các thành viên trong đội mình đi.


Rõ rành rành trước mắt mà.
Tiêu Dã chẳng thèm suy nghĩ gì đã vỗ ngực trả lời:
Anh thứ nhất, La Chiếm thứ hai, Kỳ Dư với Giang Chấp thì… Giang Chấp thứ ba.

Một câu nói như điểm huyệt Tiêu Dã, anh sững người một hồi lâu mới xua tay với Thịnh Đường:
Không thể, không thể nào. Mặc dù Giang Chấp đôi khi rất bất cần đời nhưng vẫn hết lòng với anh em lắm.

Cuối cùng, anh lại trịnh trọng tổng kết với Thịnh Đường:
Anh có thể cam đoan là cậu ta không biết đánh nhau.

Lần này Khúc Phong ngã một cú rất đau, muốn dễ dàng ra tù là chuyện không đơn giản. Những người bị gã uy hiếp đổ mọi tội ác lên đầu gã, nhất là cô nàng kia. Trình Tần nhớ đến dáng vẻ cuồng loạn của cô ta thì dự cảm Khúc Phong bóc lịch cũng sẽ không được yên thân. Nhưng mọi chuyện đều không liên quan đến cô.
Mọi người nghe được tin tức của Khúc Phong lúc đang ăn cơm.
Hai người đang ồn ào thì Thẩm Dao chỉ quan sát và mỉm cười. Sau khi bọn họ dừng lại, cô mới cố ý hỏi Tiêu Dã:
Anh bảo Trình Tần ở bên cạnh anh thì ở bên cạnh như thế nào? Cả đời này không kết hôn không lấy chồng à?

Tiêu Dã sững người.
Được thôi, thật ra Thịnh Đường cũng không biết.
Nhưng hết lòng với anh em thì…
Thịnh Đường đau lòng nhìn Tiêu Dã, anh ấy ăn của anh bao nhiêu tiền, vậy mà anh lại quên sạch sẽ.
Trình Tần không chen lời vào chuyện này, chỉ cúi đầu mỉm cười. Tiêu Dã thấy thế thì đưa tay vò đầu cô:
Cười gì đấy? Anh nói không đúng à?

La Chiếm nhai cải thìa rôm rốp, nói một câu:
Bóp chết bọn chúng dễ như giẫm chết con kiến vậy.


Dùng câu của em gái nhà tôi thì là.
Tiêu Dã ngồi sát bên Trình Tần, choàng vai bá cổ cô và nói:
Đánh bọn chúng lại chẳng dễ như nắm trong lòng bàn tay hay sao?


Đừng vò nữa, rối hết tóc em rồi.


Anh cứ vò tóc em đấy thì sao? Cứ thích vò tóc em đấy.


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.