Chương 620: EM THÍCH LÀ ĐƯỢC


Lần này, cả nhóm thực sự rất lo lắng cho tâm trạng của Giang Chấp. Nhất là trong mấy ngày anh trông coi hài cốt Giáo sư Tiết Phạ8n, hồn vía mọi người cũng đi theo anh.

Ngay cả người nghĩ thoáng và chín chắn như La Chiếm cũng phải thở dài nói rằng đ3iều đáng sợ nhất trong tình cảnh mà anh đang phải trải qua chính là dồn nén tất cả tâm sự trong lòng. Tốt nhất phải giải phóng 9được cảm xúc, uống rượu cũng được mà nổi giận cũng được.

Kỳ Dư khuyến khích Tiêu Dã:
Hay là anh gây gổ đánh nhau với a6nh ấy một trận như hồi trước đi?


Không buông.
Có đôi lúc, Giang Chấp bướng bỉnh như một đứa trẻ, siết chặt vòng tay hơn nữa. Anh vùi mặt vào tóc cô, lẩm bẩm:
Chỉ muốn ôm em như vậy thôi.

Lời nói chưa kịp ra khỏi miệng hồi nãy cũng chính là chiếc ôm này.
May quá!
Ai đồn anh không giải phóng được cảm xúc thế? Tối hôm đó anh đã giải phóng một cách vô cùng nhuần nhuyễn đấy thôi!
Sang ngày hôm sau, cơ thể cô bủn rủn như bị xe tải cán qua người, tiếp theo đó là đau lưng, mỗi lần tắm rửa cô cũng chẳng đành lòng soi gương nữa. Còn anh thì sao? Lúc ngủ dậy, tinh thần anh phơi phới, vẻ mặt sáng láng.
Việc này thực sự không công bằng mà.
Bọn họ tiến hành phân tích tình hình của bích họa trong hang, tình trạng của ngọn núi và các hư hại phát sinh trong động Tàng Tinh nhiều lần. Hai hang động nằm ở hai phía, hang phía Tây chủ yếu vẽ tinh đồ, đây cũng là di sản quan trọng nhất của hang số 0. Vì đã được niêm phong bảo tồn ngàn năm nên trước mắt thuốc màu vẫn được đánh giá là nguyên vẹn, chút hư hỏng hay vài vết bong tróc nhỏ cũng không phải là điều quá quan trọng.
Quan trọng ở chỗ, sự bao la của tinh đồ không chỉ bao gồm bản đồ khổng lồ và tỉ mỉ mà còn phải bảo tồn được hiệu ứng thị giác của nó.
Mà thứ được cho là hiệu ứng thị giác đó chủ yếu là do ký sinh vật được trộn lẫn trong thuốc màu hỗ trợ tạo thành.
Như vậy, bọn họ lại luẩn quẩn đâm đầu vào ngõ cụt, khi ký sinh vật phân rã thì sao?
Thái độ của Giang Chấp vô cùng kiên quyết, anh nói rằng điều quan trọng cần làm là phục hồi lại hình thái nguyên thủy của nó. Điều mà Tiêu Dã lo lắng đó là khi ký sinh vật phân rã rồi thì sao trời sẽ không còn lấp lánh nữa.
Tình hình ở hang phía Đông cũng tương tự, không những bích họa đã mất đi tính sinh động mà còn giống hệt như suy đoán của bọn họ, không có lớp bảo vệ thì sự hư hại trên bích họa lại kéo đến như núi đổ.
Giang Chấp nghe cô nói vậy thì hơi cúi đầu xuống, ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt cô, khóe môi mỉm cười.
Cô rụt người về phía sau, thầm nghĩ, chắc anh không biết mình vừa nghĩ gì đâu nhỉ…
Vừa mới nghĩ như vậy thì đã thấy anh sờ đầu vuốt tóc cô, trong tiếng cười còn vương sự trêu chọc:
Em thích là được rồi.

Quả nhiên…
Thịnh Đường nhún người, hoảng hốt chạy bay chạy biến.

May mà cuối cùng Tiết Cố Tiên và Mạc Họa mỗi người đi một ngả. May mà hai người bọn họ không vương vấn tình xưa, dây dưa không chịu cắt đứt vở kịch máu chó này. May mà Tiết Cố Tiên vô tâm, Mạc Họa lại phóng khoáng…
Nếu không thì sao anh có thể gặp được Tiểu Thất chứ?
Anh muốn dành cả cuộc đời để thương yêu cô gái này, may mà trời xanh vẫn còn cho anh cơ hội.
Làn da bên hông Thịnh Đường dần nóng lên, cả cổ của cô cũng bị hơi thở của người đàn ông này kích thích.
Thịnh Đường lại nhớ đến đêm đó, từng lần rồi lại từng lần, khiến mặt của cô đỏ đến tận mang tai.

Tiểu Thất, bây giờ anh rất yếu ớt, em phải đối xử tốt với anh đấy nhé..
Giang Chấp thì thầm bên tai.

Eo của em sắp bị anh siết gãy rồi.
Lần này Thịnh Đường không giãy giụa nữa nhưng vẫn lên tiếng phản kháng.
Giang Chấp cười nhẹ:
Khó khăn lắm em mới tha thứ cho, anh phải tranh thủ ôm em nhiều chút chứ.

Lời của anh khiến tim Thịnh Đường nảy lên thình thịch, lúc nói chuyện với anh, giọng cũng nhẹ hơn:
Em nói tha thứ cho anh khi nào? Đừng có hở tí rồi bảo em là bạn gái của anh.

Câu này chẳng có một chút giá trị sức mạnh nào.
Quả nhiên Giang Chấp bật cười, môi anh cọ xát lên mặt cô, giọng nói như đang nỉ non:
Sao lại không phải chứ? Người đàn ông luôn giữ mình trong sạch như anh chỉ mây mưa với bạn gái của mình thôi.

Sau đó bàn tay của anh nhân cơ hội mò xuống dưới, men theo vòng eo thon gầy vén vạt áo của cô lên, ngón tay quen cửa quen nẻo chui vào trong.
Nếu chỉ đơn giản như lời anh nói thì có thể cô còn động lòng thương xót. Nhưng có trách thì phải trách người đàn ông này, miệng nói anh đáng thương lắm nhưng tay lại sờ mó lung tung. Trong lúc nói chuyện, bàn tay đã mò vào trong áo lót của cô, châm lửa khắp nơi.
Thịnh Đường thầm rung động, nhân cơ hội đẩy anh thật mạnh, giận dỗi mắng:
Anh yếu ớt á? Sao em lại cảm thấy anh chẳng yếu ớt chút nào nhỉ.

Đêm hôm ấy, suýt chút nữa thì cô bị anh giày vò đến chết. Bây giờ nghĩ lại, được rồi, tất cả là vì cô lo rằng anh không thể thoát ra khỏi bóng ma tâm lý. Thấy anh không nói không rằng, không làm gì để giải phóng cảm xúc thì rất lo lắng, thậm chí nghĩ đủ mọi cách để giúp anh trút bỏ hết những buồn giận trong lòng.
Hình như lúc đó anh chỉ mới nói được một nửa thì bị tên yêu nghiệt Tiêu Dã chen ngang.
Giang Chấp nghiêng đầu nhìn cô cười:
Lúc nãy anh mới nói gì nhỉ?

Nghe thấy thế, Thịnh Đường không muốn hỏi nữa, cô đẩy anh nhưng lại không xê xích được chút nào:
Anh buông em ra đi, em phải làm việc.

Tiêu Dã không ngu, anh lấy lý do, có thể Giang Chấp đã lội ngược dòng một cách ngoạn mục để xếp thứ nhất về khả năng chiến đấu rồi. Với cả mặt của anh cũng vừa lành chưa lâu.
Chờ Tiêu Dã đi ra ngoài lâu rồi, Thịnh Đường mới nhận ra mình vẫn đang ngồi trong lòng Giang Chấp. Cô lùi về sau để rời khỏi vòng tay anh nhưng Giang Chấp lại không chịu buông. Anh cứ cúi đầu nhìn chằm chằm vào mặt cô, trắng trợn chẳng kiêng nể gì.
Ánh nhìn khiến cô cảm thấy miệng đắng lưỡi khô:
À thì… lúc nãy anh đang định nói gì vậy?

Trong khoảng thời gian sau đó, nhóm Sáu Viên Thịt Bằm bận không ngóc đầu lên được. Tình hình của động Tàng Tinh khiến cả đám bọn họ phải mở họp liên tục. Bởi vì sự tồn tại của ký sinh vật nên công việc phục chế đã khó lại càng thêm khó.
Trình Tần cũng góp mặt tham gia tất cả các cuộc họp của bọn họ. Mặc dù trước mắt Thịnh Đường vẫn làm mảng sáng tạo văn hóa, nhưng cô đồng thời là một thành viên của đội, trong trường hợp không đủ nhân lực thì cô sẽ tập trung vào việc phục chế và mô phỏng. Đặc biệt là mảng mô phỏng đã rút cạn phần lớn tinh thần và sức lực của cô.
Như vậy, công việc phát triển sáng tạo văn hóa và phương án thiết kế chính của động Tàng Tinh đã được dồn hết cho Trình Tần. Và cô ấy cần tìm hiểu tất cả những điều kiện dẫn đến sự thay đổi trong hang. Bằng cách này, Trình Tần đã nghiễm nhiên trở thành một thành viên của đội.
Thịnh Đường cũng có mặt lúc Kỳ Dư đưa ra đề nghị này. Không ngờ cô lại cảm thấy, ờm, 5ý kiến này được phết chứ. Đàn ông mà, cứ chôn giấu cảm xúc trong lòng mãi cũng không ổn, dùng cách thức nguyên thủy nhất, dã man nhất để giải phóng tâm trạng cũng là một ý hay.
Tất nhiên, Tiêu Dã cũng đồng ý làm như vậy, nhưng vẫn thắc mắc:
Tại sao tôi lại là người phải đi gây chuyện?

Hiếm có lần nào trí nhớ của Kỳ Dư tốt đến vậy, anh trả lời Tiêu Dã:
Do anh tự bầu đấy thôi, sức chiến đấu của anh xếp thứ nhất trong đám chúng ta còn gì.

Giang Chấp đóng phương án lại, nói với mọi người:
Biện pháp tốt nhất là tìm ra ký sinh vật hoạt động, phối lại lớp thuốc màu một lần nữa. Biện pháp tiếp theo là tìm ra một lớp bảo vệ khác có thể thay thế bảo vệ của ký sinh vật một cách hoàn chỉnh. Nhưng tôi nghĩ khả năng thứ hai rất khó để thực hiện.


Cho nên ngày đó anh mới nói, chỉ có một biện pháp khả thi để trùng tu lại bích họa trong động.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.