Chương 621: ĐỒNG THỜI CŨNG CHO THẤY SỰ TUYỆT VỌNG VÀO THỜI ĐIỂM ĐÓ
-
Tên Anh Là Thời Gian
- Ân Tầm
- 1727 chữ
- 2022-03-11 03:04:17
Đây cũng là nguyên nhân vì sao lúc nãy Thịnh Đường không đồng tình với ý kiến của Kỳ Dư.
Thực tế thì trong khoảng thời gian này, Gian8g Chấp đã cắm đầu vào thực hiện thí nghiệm này rất nhiều lần. Thời gian ngủ của anh cũng ít hơn một nửa so với nhu cầu cơ bản của một người 3bình thường. Lúc người khác đang say ngủ, anh lại đang chìm đắm trong phòng sách hoặc phòng thí nghiệm.
Sau khi lấy được mẫu ký sin9h vật, Giang Chấp lập tức chia thành mấy nhóm để thực hiện thí nghiệm nuôi dưỡng. Thịnh Đường đã nhìn thấy anh làm thí nghiệm nhiều lần, tro6ng từng dãy ống nghiệm thủy tinh đặt bên cánh tay đều chứa máu được anh xin từ bệnh viện hoặc từ các nông trại lớn.
Tất cả mọi người ngồi im lặng.
Thịnh Đường hít thở khó khăn, trước mắt cô hiện lên một cảnh tượng như thế này: Ngày đó sấm sét vang dội, Đôn Hoàng hiếm khi có mưa to đến thế, bãi cát trên sa mạc biến thành bùn, chảy ào ạt vào trong núi. Còn ngọn núi cũng rung chuyển mạnh, đất đá sạt lở.
Chạy trốn là bản năng của con người, suy nghĩ đầu tiên của Giáo sư Tiết Phạn chắc chắn là muốn được sống. Nhưng lúc ông ấy đứng trước cửa hang, nhìn cơn mưa trút xuống như thác đổ, cảm nhận được rung chuyển ầm ầm của ngọn núi thì lại nghĩ rằng mình có thể giữ được mạng nhưng bích họa dưới hang động thì sao? Cửa động bị mở, đất đá trôi vào hang số 0, cả hang động ắt sẽ bị nhấn chìm xuống lòng đất.
Chúng chỉ có thể tiếp tục suy tàn. Nói khác khác, bích họa bị ăn mòn là chuyện ván đã đóng thuyền.
Biện pháp duy nhất là phải tìm được ký sinh vật mới.
Thẩm Dao ngồi bên cạnh thở dài, chân thành nói:
Lần trước, khi chúng ta phán đoán tâm lý và hành vi của Giáo sư Tiết Phạn đã cho rằng có thể tình huống lúc đó nguy hiểm nên ông ấy không còn cách nào khác ngoài việc đóng cửa hang, sau đó lại nóng lòng bảo vệ bích họa nên kiên quyết quay trở lại hang. Bây giờ, chúng ta hãy kết hợp với tình hình của ký sinh vật để xem xét thử. Phải chăng năm đó Giáo sư Tiết Phạn cũng đã phát hiện ra tình trạng suy yếu của chúng nên mới phải đóng cửa hang để cách ly hoàn toàn với thế giới bên ngoài, cùng lúc đó, dùng máu của mình để đánh cược một lần cuối?
Sau khi Thẩm Dao nói xong bèn vô thức quay sang quan sát Giang Chấp.
Không phải cô ấy muốn đâm thêm một nhát vào tim Giang Chấp, cô cũng biết lúc này cứ nhắc đi nhắc lại về Giáo sư Tiết Phạn thì sẽ khiến Giang Chấp không thoải mái. Nhưng đang trong quá trình nghiên cứu phương án phục chế, tất nhiên bọn họ không thể bỏ qua các vấn đề về Giáo sư Tiết Phạn được.
Giang Chấp không có phản ứng gì khác, trong ánh mắt cũng không có vẻ cô đơn.
Cách làm việc của Tiết Cố Tiên vừa táo bạo lại vừa cẩn thận, nhất là những việc có liên quan tới bích họa, chắc chắn ông ấy sẽ cố gắng hết sức. Cho nên, với tính cách của Tiết Cố Tiên, ắt hẳn ông ấy sẽ tìm vật liệu khác để thay thế, chỉ tiếc thay không thể nào tìm được.
Cho nên cuối cùng ông học theo cách của người xưa, lấy máu làm mực, đồng thời cũng cho thấy sự tuyệt vọng vào thời điểm đó.
Không phải vì tuyệt vọng vì phải đánh cược tính mạng mà là lo lắng cho tình cảnh của hang động lúc đó, cũng lo lắng về khả năng phục chế của lớp người kế tiếp sẽ khai quật hang động trong tương lai.
Anh mất ăn mất n5gủ điều phối mẫu này tới mẫu khác, nhưng qua dáng vẻ không vui của anh có thể thấy được kết quả không khả quan cho lắm.
Thịnh Đường nhớ đến ký sinh vật trong ngôi mộ nhà Hán, lúc đó cô và Giang Chấp cũng điều phối thành phần bất kể ngày đêm. So sánh với nhau thì có thể thấy ký sinh vật trong ngôi mộ nhà Hán có tính chất tàn bạo hơn. Còn hang số 0, mặc dù cũng có tính tấn công nhưng vẫn tương đối nhẹ nhàng.
Vấn đề là vì sao lại dùng máu làm mực?
Khi tất cả mọi thứ trong hang bị phá hủy, bằng chứng về nền văn minh xa xưa ở Đôn Hoàng sẽ không còn tồn tại nữa.
Tiết Cố Tiên quay về hang số 0 rồi lại xuống hang động dưới lòng đất. Ông ấy đóng cửa hang, chặn lối thoát của bọn trộm động, cũng chặn luôn cả đường sống của mình.
Trong hang rất tối, bọn trộm điên loạn, có khi còn uy hiếp tính mạng của Giáo sư Tiết Phạn để ông ấy tìm đường thoát ra ngoài, nhưng Giáo sư Tiết Phạn vốn đã có ý định vứt bỏ sinh mạng của mình từ trước. Ông ấy ngồi yên lặng trước bích họa, nương theo ánh sáng yếu ớt phát ra từ dụng cụ chiếu sáng, chăm chú ngắm nhìn bích họa.
Thịnh Đường không lên tiếng một hồi lâu, cô thầm so sánh đi so sánh lại về sự khác biệt của ký sinh vật trong ngôi mộ nhà Hán và động Tàng Tinh, sau đó trong lòng chợt có một cảm giác mơ hồ nào đó.
Nghe Giang Chấp nói vậy, Tiêu Dã suy nghĩ một lát rồi hỏi:
Liệu có phải vì sự thay đổi điều kiện khí hậu lúc mở hang xảy ra nên ký sinh vật cũng bị đột biến không? Ý của tôi là…
Anh ấy sắp xếp lại câu từ:
Phải chăng bây giờ máu không còn hiệu lực đối với ký sinh vật nữa?
Lúc nói tiếp, anh vẫn giữ vững sự tỉnh táo và chuyên nghiệp của một chuyên gia phục chế:
Còn giải thích rõ một chuyện nữa.
Tất cả mọi người đều nhìn anh.
Ánh mắt Giang Chấp nặng nề, anh nói:
Ký sinh vật bị suy yếu chứng tỏ động Tàng Tinh cũng đã từng đã bị không khí xâm nhập, hơn nữa không phải chỉ trong ngày một ngày hai, nếu không Tiết Cố Tiên cũng sẽ không có đủ thời gian để mô phỏng Tinh Đồ. Chắc chắn ông ấy đã dùng khoảng thời gian này để suy nghĩ phương pháp phục chế bích họa, nhưng trong quá trình suy nghĩ, ông ấy lại phát hiện ra tốc độ suy yếu vượt qua giá trị bình thường của ký sinh vật giống như lời Thẩm Dao vừa nói. Cho nên cuối cùng chẳng còn cách nào khác, nhưng tại sao lại không còn cách nào khác? Bởi vì chắc chắn Tiết Cố Tiên đã nhận thấy không có loại nào trong tất cả các loại bột màu và màng bảo vệ trên thị trường vào thời đó có thể thay thế được tác dụng của ký sinh vật.
Công tác trong ngành phục chế tranh nhiều năm, họ đã tiếp xúc với đủ loại vấn đề về bích họa. Mỗi một bức bích họa, từ lớp nham thạch đến lớp bột màu, các loại thành phần cấu tạo đất, đá, vôi, khoáng thạch, nhựa cao su khác nhau thì sẽ tạo nên sự khác biệt. Cộng thêm các điều kiện không khí, độ ẩm, khí hậu nên sẽ hình thành nhiều loại hư hại khác nhau.
Không phải họ chưa từng nhìn thấy hiện tượng kỳ dị bao giờ, cũng đã từng đối mặt với nhiều điều khó khăn, trình trạng hang số 0 lại càng biến hóa khó lường hơn vì sự tồn tại của ký sinh vật. Đây quả thực là một vấn đề khó giải quyết.
Giang Chấp nhìn biểu đồ số liệu trong máy vi tính, im lặng suy nghĩ, bên tay anh còn có các mẫu tiêu bản khác. Anh nói:
Bây giờ chúng ta có thể chắc chắn một điều, bởi vì thành phần ký sinh vật bị kích hoạt hàng loạt, trong tình trạng suy yếu này dù có tiếp tục dùng máu làm mực thì cũng không có tác dụng gì nữa
Cũng có thể là như vậy.
Nhưng nói cho cùng cũng là do Giáo sư Tiết Phạn đã đi theo tiếng gọi của tín ngưỡng, thà rằng đánh cược cả tính mạng của mình cũng muốn bảo vệ bích họa, giữ gìn bảo vật quốc gia. Chỉ hi vọng có thể đợi được tới ngày có những chuyên gia phục chế chuyên nghiệp hơn phát hiện ra động Tàng Tinh, hi vọng họ sẽ nghĩ ra biện pháp phục chế hoàn hảo hơn.
Phương thức này không phải là phương pháp chưa từng được thực hiện trong công việc phục chế bích hoạ. Với một bức bích họa mang bệnh trạng phức tạp hoặc không thể tìm được vật liệu phục chế đạt tiêu chuẩn, trong tình huống chuyên gia phục chế không thể đảm bảo chắc chắn có thể trùng tu lại như nguyên bản thì sẽ niêm phong hoàn toàn hang đá đó lại. Đợi đến lúc tìm được biện pháp giải quyết mới mở hang để tu sửa.
Có lẽ lúc đó cả ông ấy và bọn trộm đều nhìn thấy ảo ảnh do ảnh hưởng từ ký sinh vật, còn cụ thể ra sao thì không ai biết được.
Giáo sư Tiết Phạn cắt tay, dùng máu trộn lẫn với bột màu phục chế sau đó cầm bút vẽ chấm vào hỗn hợp máu và bột màu để tỉ mỉ tô vẽ lên bức bích họa…
Thời gian dần trôi qua, ánh sáng càng ngày càng yếu, Giáo sư Tiết Phạn cũng ngày một yếu hơn. Cuối cùng cơ thể ông ngả vào mái đầu hồi, dù trước mắt là một mảnh đen kịt nhưng ông ấy vẫn có thể thấy rõ được bích họa mà mình đã dùng cả xương máu để trùng tu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.