Chương 65: Xứng đôi vừa lứa biết bao
-
Tên Anh Là Thời Gian
- Ân Tầm
- 741 chữ
- 2022-02-04 05:29:14
Thịnh Đường bĩu môi, quay đầu tiếp tục xem bản thiết kế. Cô đâu có đắc tội với anh nhỉ, sao phải tỏ thái độ lạnh nhạt như v8ậy chứ?
Tiêu Dã uể oải ngước lên nhìn định chào anh, không ngờ anh phóng qua một cái nhìn lạnh lùng, u tối, còn ma3ng theo chút sắc lẹm. Bàn tay Tiêu Dã đờ ra giữa không trung, thế này là sao đây?
Kỳ Dư quả thật gặp phải một vài 9vấn đề nên hoàn toàn không phát hiện ra sự thay đổi tinh tế trong bầu không khí tại hang. Thấy Giang Chấp tới, anh ấy lập 6tức bước vào trạng thái làm việc.
Bình thường bị Thịnh Đường chỉnh đốn thì chỉnh đốn vậy thôi, nhưng trong công việc anh ấy vẫn chăm lo được chỗ nào thì chu đáo chỗ đó, hơn nữa đây vốn dĩ cũng là công việc của La Chiếm.
Thịnh Đường giữ nguyên tư thế ngồi khoanh chân, bất động.
Giang Chấp quay người lại, một tay gác lên tay vịn của giá đỡ, nhìn cô từ trên xuống, không vui vẻ cũng chẳng tức giận, có điều giọng nói hơi trầm xuống:
Đường Tiểu Thất!
Thôi được rồi, thôi được rồi! Gặp phải một ông sếp nắng mưa thất thường như thế này cô cũng đến ngất mất thôi.
Lúc đứng dậy, tiến tới đón lấy chiếc đèn trong tay La Chiếm, Thịnh Đường nghĩ, quay về nhất định phải tìm Giáo sư Hồ xin được đổi công việc. Từ ngày cô làm việc với Giang Chấp tới giờ, cô cảm thấy mình cứ như một người ngồi tàu lượn cao tốc vậy, bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu cũng có thể phải hứng chịu một màn kích thích mạo hiểm. Cô trẻ tuổi thì trẻ vậy thôi nhưng cũng không đỡ nổi bị giày vò như vậy đâu.
Nếu Giáo sư Hồ không đồng ý thì phải làm sao ư?
Cô hơi ngơ ngác.
Không phải, việc này là việc cô nên làm sao?
La Chiếm nói:
Cứ để tôi làm cho, đèn khá nặng, lúc cần thiết còn phải giơ cao lên. Cô ấy là con gái, làm gì có nhiều sức như vậy?
Cách lan màu, bác sĩ Giang, anh mau qua đây xem thử, phần này của tôi quả thực 5có chút kỳ lạ đấy.
Xét về sự vô tâm vô tính, cả hang này có thể chỉ có mình Kỳ Dư mà thôi.
Giang Chấp đi tới.
Đây là việc của La Chiếm thế nên anh ấy vô thức đi tìm đèn hắt sáng từ xa.
Đường Tiểu Thất, qua đây hắt sáng.
Thịnh Đường còn đang ngồi suy nghĩ không biết búi tóc cao của pho tượng này sẽ dựng đứng hay hơi nghiêng, bất thình lình thấy có người gọi tên mình, hơn nữa còn ở một nơi kín đáo và rộng rãi như trong hang. Biệt danh của cô bị Giang Chấp gọi to ra, vừa nghe rõ âm vọng cũng nghe ra được vài phần không vui.
Giá đỡ không chống đỡ nổi nhiều người như vậy. La Chiếm bước xuống trước, dựa ngay bên cạnh giá đỡ không đi đâu xa. Sau khi trèo lên, Giang Chấp đeo găng tay vào, Kỳ Dư hắt nguồn sang về phía ấy.
Bên này, Thịnh Đường vẫn còn đang nghiên cứu về ngũ quan của bức tượng, tai vẫn nghe được những lời Giang Chấp nói. Chất giọng anh trầm thấp, không nghe ra được là vui hay không vui.
Ánh sáng từ xa không đủ.
Giang Chấp nói một câu.
Đã đặc biệt gọi cô tới nói là phải chăm sóc cho Giang Chấp, cứ làm như gửi gắm trẻ mồ côi vậy.
Thịnh Đường xác định tâm lý, nếu Giáo sư Hồ không đồng ý thì cô sẽ ngày ngày chạy tới nhà thầy nấu lẩu, nấu xong lập tức bê nồi lẩu đi, chỉ cho ông có phần ngửi hơi thôi.
Hắt nguồn sáng lên trên.
Thịnh Đường ngẩng đầu nhìn chằm chằm lên bóng lưng của Giang Chấp, nghiến chặt răng, bảo cô giơ đèn thật sao!
Ánh sáng lập tức được hắt vào một phần bức tranh.
Chùm sáng xa tản mạn, thích hợp nhìn tổng thể. Như thế, tuy rằng Thịnh Đường đang đứng bên dưới giá đỡ thì vẫn có thể nhìn rõ tình hình của bức bích họa nhờ vào khoảng sáng rộng lớn này.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.