Chương 78: Điều kỳ lạ trong tranh



Hàn Hi Tái dạ yến đồ
được coi là bức tranh cấp quốc bảo. Sau nhiều lần truyền từ người này qua người khác qua vài giai8 đoạn, cuối cùng nó được viện bảo tàng Cố Cung lưu giữ. Thịnh Đường những tưởng họ sẽ tới thẳng Cố Cung, không ngờ, Gia3ng Chấp lại tới Lưu Ly Xưởng trước.

Tuy mới là sáng sớm, nhưng tới Lưu Ly Xưởng đã nhìn thấy bóng dáng của khôn9g ít khách du lịch. Con đường du lịch mà phía Đông đi tới đường Diên Thọ; phía Tây đi tới ngõ Nam Bắc Liễu này tuy tổng6 thể chỉ dài hơn tám trăm mét, nhưng do được xây dựng vào thời nhà Thanh, các quan lại và cử nhân tới kinh thành dự thi5 khi ấy đều chạy tới đây tìm sách kiếm báu vật, vậy nên nó được thấm một bầu không khí thanh tao nồng đậm. Vào thời đại ngày nay, tuy rằng những người đi sưu tầm đồ cổ hay chơi tranh chữ đã rất hiếm rồi, nhưng ngược lại khách du lịch tới check-in thì rất đông.
Ánh mắt Giang Chấp đong đầy nụ cười, anh giơ tay xoa đầu cô một chút:
Cũng coi như biết nhìn hàng.

Thế nên gọi là
một cõi trời riêng
?
Cũng may mắt của Thịnh Đường rất tinh, cũng từng bắt gặp dấu ấn này lúc làm việc ở viện nghiên cứu Đôn Hoàng rồi.
Cô kinh ngạc buột miệng:
Càn Long hả?

Cô tưởng mình đã quen thuộc các con đường ở khu này lắm rồi. Sau khi cùng Giang Chấp men theo đường chính rẽ vào một con ngõ nhỏ rồi lại vòng vèo thêm vài ngã rẽ nữa, cô ngước nhìn lên cánh cửa trước mặt, trên đầu viết dòng chữ: Trân Bảo Các.
Ở một khu vực như Lưu Ly Xưởng, những nhà có mấy chữ như
Bảo
,
Trai
là cực kỳ nhiều. Mặt tiền to to nhỏ nhỏ của các cửa hàng chen chúc nhau khắp con phố không quá dài. Những cửa hàng không được nhìn thẳng ra đường chính thì chí ít cũng phải có một chỗ dừng chân trong con ngõ ngay bên cạnh. Nhưng kiểu ẩn mình nơi sâu nhất trong ngõ hẻm như cửa hàng mà ngày hôm nay họ tới thì quả thật hiếm gặp. Chưa kể đến một mặt tiền không quá lớn và một tấm biển gỗ đơn sơ, nhất là lại dùng một chữ
Các
khiến người ta không khỏi phì cười.
Ngay từ trước cửa những hiệu sách đã bắt đầu có không ít người vây quanh chụp ảnh. Giang Chấp bảo Tiểu Du đỗ xe bên lề đường, họ đi bộ vào trong.
Thịnh Đường rất thông thạo Lưu Ly Xưởng, bình thường rảnh rỗi không có việc gì làm cô hay cùng Trình Tần và Du Diệp tới đây ngắm tranh. Những lúc cần các loại giấy vẽ hay màu vẽ đặc biệt, họ cũng sẽ tới Lưu Ly Xưởng lượn vài vòng.
Trước khi bước vào cửa, Thịnh Đường vẫn không kìm nén được tò mò, hiếu kỳ quan sát một lượt. Một cửa hàng nhỏ xíu như thế này mà dám tự xưng là
Các
?
Giang Chấp đọc ra được sự nghi hoặc hiển hiện trên gương mặt cô, anh bèn giơ ngón tay chỉ lên phía trước. Tầm mắt Thịnh Đường di chuyển theo hướng anh chỉ, dừng lại ở ba chữ to tướng viết trên bức hoành phi. Ngắm nhìn tỉ mỉ cô mới chợt phát hiện ra vấn đề. Ngoài ba chữ là tên của cửa hàng ra, ở tít dưới cùng còn có một con dấu.
Hôm nay coi như Thịnh Đường đã được lĩnh giáo rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.