Chương 96: Làm mối một chút
-
Tên Anh Là Thời Gian
- Ân Tầm
- 827 chữ
- 2022-02-04 05:30:09
Thịnh Đường chắp tay hành lễ:
Không quấy rầy nhã hứng ăn mì của sư phụ, đồ nhi xin cáo lui.
Cô đứng lại cho tôi.
Gi8ang Chấp ngăn cản ý đồ định
chuồn là thượng sách
của cô, hất hàm:
Thế này là cô nấu cho tôi một bát mì hay nấu cho tôi một 3bát ớt đấy?
Thịnh Đường cãi lý:
Chẳng phải anh muốn tôi nấu cho anh món nào tôi sở trường nhất còn gì. Món sở trường9 của tôi chính là mì Trùng Khánh, món này vốn dĩ rất cay.
Anh thức dậy, thong thả đi đánh răng rửa mặt, lúc ngang qua phòng khách hội họp nhỏ thì nhìn thấy Giang Chấp đang nửa nằm nửa dựa lên ghế xô pha, trên bàn chất chồng không ít tài liệu.
Đến khi anh ấy đánh răng, mang theo cả miệng toàn bọt kem đánh răng đi ra ngoài thì Giang Chấp đã mở mắt ra rồi. Nhưng anh chỉ ngồi yên ở đó, không có động tĩnh gì, nhíu mày không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Tiêu Dã cảm thấy rất tò mò bèn tiến tới.
Giang Chấp không có phản ứng gì, vẫn còn khá đăm chiêu.
Giang Chấp nếm thử một ngụm trà sữa rồi ngợi khen:
Mùi vị cũng rất được, có thêm khoai dẻo, trân châu hoặc đường đen nữa thì tuyệt cú mèo.
Mấy thứ đó thật sự không có.
Thịnh Đường hoảng hốt phải giải thích ngay lập tức.
Da môi trên và môi dưới của anh chạm vào nhau, những lời nói ra thật là nhẹ nhàng. Cô bị anh làm khó dễ, hết tìm sữa lại phải đi tìm trà, nhưng cũng may ông trời rủ lòng thương, chưa bắt cô mất mạng trong tay anh.
Không được, cô phải về phòng bình tĩnh, bình tĩnh lại. Cô không muốn những ngày tháng sau này rơi vào tình cảnh phải làm bà cô nấu bếp.
Ngồi xuống, đợi tôi ăn xong.
Điên cuồng rồ dại sao…
Một cốc trà sữa được Thịnh Đường đặt cái
cạch
lên mặt bàn, trà sữa trong cốc sóng sánh, bắn ra ngoài một chút.
Quá nửa đêm rồi, nhiệt độ không khí bên ngoài đã mát mẻ hơn nhiều, thi thoảng còn có gió thổi qua, hương hoa thơm ngào ngạt. Giang Chấp đánh mắt nhìn nhanh:
Trông màu sắc có vẻ không tệ.
Thịnh Đường không lên tiếng. Cô nhìn thấy đôi đũa trong tay anh đang khều lên một sợi mì… Thế này thì phải ăn tới kiếp nào?
Giang Chấp bật cười:
Căng thẳng gì chứ, tôi đâu có bắt cô phải đi tìm ngay. Tay nghề khá lắm, sau này cũng tiện cho tôi không phải mua trà sữa ở bên ngoài nữa, tự làm, uống còn yên tâm.
Thịnh Đường bỗng dưng cảm thấy mình như rơi vào một vòng xoáy, dốc hết sức lực để bò ra ngoài thì ngược lại chỉ càng lún càng sâu…
Anh từ từ uống đi…
Tiêu Dã ngồi sụp xuống, ngẩng đầu vừa nhìn anh vừa đánh răng, nghĩ bụng người này bị ma nhập rồi hay sao vậy? Định cứ thế
viên tịch
à?
Một lúc lâu sau, Giang Chấp cuối cùng cũng có phản ứng:
Tường phía Đông… tường phía Đông?
Anh nhìn Tiêu Dã, hoàn toàn không hề thấy kỳ lạ với hành vi ngồi bệt xuống đất đánh răng của anh ấy:
Tường phía Đông có vấn đề gì?
Tiêu Dã đang đánh răng chợt khựng lại:
Tường phía Đông do tôi phụ trách mà, có chuyện gì được?
Ngày hôm sau, quả nhiên lại là một ngày nóng như đổ lửa. Mặt trời vừa nhảy ra ngoài đã thiêu cháy quá nửa giang sơn.
Giấc ngủ này của Tiêu Dã cực kỳ ngon, đến cả giấc mơ cũng không xuất hiện. Anh mở mắt ra, cả một chiếc giường rộng lớn chỉ có mình anh, không ngủ ngon sao được?
Vì lý do gì chứ?
Thịnh Đường hét lên sau lưng anh.
Vì lý do sư phụ không ăn được mấy món quá cay, cần giải nhiệt.
Mười phút sau…
Giang Chấp nhìn cô chăm chú, bật cười:
Cô giỏi thật đấy.
6
Mời sư phụ ăn tự nhiên.
Thịnh Đường đáp lại bằng một nụ cười mỉm.
Chắc chắn là phải từ từ thưởng thức rồi.
5 Giang Chấp bê khay lên đi ra ngoài, buông lại một câu:
Tranh thủ lúc tinh thần nhiệt huyết của cô đang dâng trào, làm thêm cho tôi cốc trà sữa.
Giang Chấp lại càng khó hiểu hơn:
Không biết nữa, hôm qua Tiểu Thất vô duyên vô cớ nói một tiếng ‘tường phía Đông’, hỏi thêm thì cô ấy không nói gì nữa.
Đường Tiểu…
Nhạy cảm bắt được ánh mắt sắc lẹm của Giang Chấp, Tiêu Dã đổi giọng:
Đường Đường nói ấy hả, vậy thì tôi hiểu ra rồi.
Giang Chấp không hiểu. Hiểu ra rồi? Nói cái gì mà hiểu ra rồi?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.