Chương 97: Làm mối một chút
-
Tên Anh Là Thời Gian
- Ân Tầm
- 804 chữ
- 2022-02-04 05:30:08
Cậu… không tắm qua à?
Giang Chấp khoanh hai tay trước ngực, nói năng không chút khách khí:
Phòng vệ sinh bị cậu chiếm giữ đã gần8 hai mươi phút rồi. Tiêu Dã, mẹ kiếp, cậu ái nam ái nữ à?
Cậu không thể kể tỉ mỉ cho tôi nghe chuyện giữa cậu và Trình Gia Hủy hay sao?
Giang Chấp vẫn không đoái hoài gì tới anh ấy.
Tiêu Dã nghiêm túc quan sát anh một lượt qua gương:
Bỏ ăn bỏ ngủ à, sắc mặt trông cũng tệ đi. Nhưng mà ngày trước cậu thức đêm làm việc cũng vẫn bình thường. Bây giờ tình trạng này là sao? Đến tuổi à?
Cút.
Anh quả thực không vội tắm ngay. Anh cầm chiếc cốc thủy tinh bên cạnh gương, lấy đầy nước, bóp một ít kem đánh răng 5lên bàn chải. Tiêu Dã thấy vậy thì cũng yên tâm tiếp tục xịt khoáng lên mặt, hỏi anh:
Tối qua cậu không ngủ à? Tôi thấy trên bàn toàn là tài liệu phương án khôi phục.
Hang số 0 chia làm rất nhiều giai đoạn khôi phục, cộng thêm việc nhân lực vốn đã ít ỏi, thế nên có một vài vị trí hỏng hóc cần được đích thân Giang Chấp làm phương án khôi phục. Ngoài việc này ra, trong các phương án của bọn họ, cho dù chỉ là một phần diện tích hoặc một sự điều chỉnh nào đó bé bằng móng tay cũng cần anh phải xem qua, sau đó tập trung thảo luận.
Giang Chấp nghiến răng nói một câu:
Chợp mắt một lúc.
Nha đầu chết tiệt kia, hại anh chạy vào nhà vệ sinh mấy lần liền, trong mì chỉ có ớt thôi ư? Anh hoài nghi một cách nghiêm trọng rằng cô nhóc này còn bỏ vào đó thứ gì không sạch sẽ nữa.
Cả một bụng đầy những suy nghĩ xấu xa.
Tiêu Dã nhìn lại bản thân mình trong gương, ừm, thuận mắt hơn nhiều rồi.
Tôi cảm thấy là, cậu và Trình Gia Hủy cũng có thể được coi là ‘Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ’, sao có thể trùng hợp đến vậy, một lần nữa hội ngộ ở Cố Cung?
Giang Chấp không lên tiếng, anh cúi đầu súc miệng, tiếng vòi nước ồ ồ chảy ra.
Tiêu Dã tự thấy mình vô duyên, nhún vai, thôi bỏ đi, dù sao cũng còn khối thời gian, không sợ không có kịch hay để xem. Giang Chấp nhanh chóng súc miệng xong xuôi, ngước mắt lên chợt nhìn thấy Tiêu Dã đang bôi lên mặt… Anh nhìn thật kỹ thân của chiếc lọ đó. Xịt chống nắng…
Cậu đàn ông đàn ang mà còn sợ phơi nắng à? Hồi cậu mới từ Tân Cương trở về, chẳng biết còn đen hơn bây giờ mấy tông.
Tiêu Dã nghĩ bụng. Hay rồi, bản thân không biết đã đắc tội với ngài này3 kiểu này kiểu gì. Anh ấy giơ tay làm động tác mời:
Cậu cứ tắm thoải mái, tôi đảm bảo không liếc ngang liếc dọc.
Phòng tắm có vòi sen là9 độc lập, cũng cách bồn rửa mặt một quãng, anh ấy gây trở ngại gì rồi?
Giang Chấp chẳng buồn nói nhiều lời với Tiêu Dã, đủng đỉnh 6đi vào trong.
Tiêu Dã phá lên cười rồi chép miệng mấy tiếng:
Cậu như vậy bảo tôi biết phải làm sao? Làm tôi đi ngủ cũng thấy ngại.
Giang Chấp nhìn thẳng vào gương cười khẩy. Đi ngủ cũng ngại ư? Ngủ còn say hơn bất kỳ ai, tiếng ngáy to tới mức anh cảm thấy đau hết cả đầu.
Cậu phải suy nghĩ cho thật kỹ đấy, vậy hôm nay tôi sẽ liên lạc với thầy Hứa?
Tiêu Dã không đành lòng, nói kiểu gì cũng muốn xác nhận lại lần cuối cùng.
Giang Chấp đánh răng, chỉ
ừm
một tiếng, không nói gì nhiều.
Tiêu Dã không sợ bị chê cười:
Đó là vì trước kia tôi chưa được gặp tiểu sư muội của tôi. Giang Chấp, sự già cỗi của làn da chín mươi phần trăm do tác động của tia tử ngoại. Chỉ cần chăm chỉ chống nắng là cậu có thể trẻ trung hơn so với những người cùng tuổi một nửa. Tôi vẫn còn độc thân, kiểu gì cũng phải bảo vệ thật kỹ nhan sắc đỉnh cao của tôi chứ hả?
Giang Chấp vốn dĩ định đi tắm qua một chút, nghe xong câu này bước chân chợt khựng lại:
Xịt chống nắng này là Tiểu Thất đưa cho cậu à?
Đúng vậy.
Tiêu Dã hớn ha hớn hả:
Nếu không sao lại nói tiểu sư muội của tôi chu đáo tỉ mỉ chứ, chuyện gì cũng nhớ tới đại sư huynh của cô ấy đầu tiên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.