Chương 98: Trong lòng cứ gọi là dễ chịu
-
Tên Anh Là Thời Gian
- Ân Tầm
- 1121 chữ
- 2022-02-04 05:30:06
Cho dù đã từng nhìn sản phẩm phục chế tại Lưu Ly Xưởng, và cho dù sản phẩm phục chế ấy được làm gần như không khác gì sản phẩm thật, nhưng giây p8hút được tận mắt quan sát sản phẩm thật, Thịnh Đường vẫn có cảm giác như có một dòng nước lạnh đổ ào xuống người cô từ đầu tới chân, cảm giác từ3ng lọn tóc trong khoảnh khắc cũng run rẩy.
Đó là sự chấn động.
Tiêu Dã nói với Thịnh Đường, những người làm nghề phục hồi văn vậ9t luôn cực kỳ nhạy cảm với sản phẩm thật, sản phẩm phục chế dù có giống cách mấy họ cũng sẽ không có cảm giác. Nhưng sản phẩm thật thì khác, từ 6trong sản phẩm thật bạn có thể thật sự cảm nhận được rõ ràng sự lắng đọng của năm tháng và những bước chân của thời gian. Đây là điều mà một sản5 phẩm phục chế không bao giờ có thể thay thế được.
Giang Chấp từ đầu tới cuối chỉ khoanh tay đứng đó, nghe xong câu ấy, anh đáp lại một cách bình thản, lãnh đạm:
Giúp đỡ lẫn nhau.
Thật ra trong lòng anh đang nghĩ: Cười thì thân thiện vậy thôi, trong bụng toàn những suy nghĩ gian manh. Mấy ông thầy trong Tử Cấm Thành này ai nấy đều thành tinh cả rồi.
Thịnh Đường hoàn toàn là mẫu học sinh ngoan ngoãn.
Hai năm nay, cô ở Đôn Hoàng vẫn luôn vừa làm những công việc giáp ranh. Tuy rằng nói sao chép là một mắt xích công việc không thể thiếu trong chuỗi hoạt động khôi phục. Nhưng trong viện nghiên cứu có không ít các thầy sao chép có kinh nghiệm hơn cô rất nhiều. Hơn nữa người ta còn mang danh chuyên nghiệp, còn cô từ đầu tới cuối luôn ôm theo thái độ học hỏi.
Thịnh Đường đã nhìn thấy đường gạch đó trên bức tranh. Cô huých huých vào người Tiêu Dã, Tiêu Dã nhìn thấy xong cũng phải thốt lên thần kỳ. Hai người họ đứng bên tay trái của thầy. Giang Chấp, Thẩm Dao và Tiểu Du đứng bên tay phải của thầy. Giang Chấp đánh mắt nhìn nhanh Thịnh Đường và Tiêu Dã, bờ môi hơi mím lại.
Tiêu Dã không biết đang nói gì với Thịnh Đường mà khiến Thịnh Đường lắng nghe, bày ra vẻ mặt mong muốn được biết, gật đầu lia lịa.
Tiểu Thất, cô qua đây.
Giang Chấp khẽ gọi cô.
Thẩm Dao tập trung hỏi về chuyện điệu múa Lục Huyền. Thầy giáo hướng dẫn rất nhiệt tình, nói rằng có thể cung cấp cho cô ấy thêm rất nhiều tài liệu có liên quan đến điệu múa Lục Huyền. Thẩm Dao liên tục cảm ơn không ngớt.
Thầy giáo Lưu cười ha ha, khoát tay nói:
Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn, nếu muốn nói cảm ơn, chúng tôi còn phải cảm ơn Giáo sư Giang.
Thịnh Đường và Thẩm Dao nghe xong đều không hiểu, Tiêu Dã thì đứng bên cạnh mím môi cười trộm.
Thịnh Đường tiến sát tới bên cạnh Giang Chấp.
Cô tập trung quan sát thật kỹ điệu múa của Vương Ốc Sơn, có thể nhìn qua tác phẩm thật vẫn sẽ có đôi chỗ khác biệt.
Giang Chấp nhẹ nhàng nói với cô.
Thịnh Đường liên tục gật đầu:
Tôi vẫn đang quan sát đây, yên tâm, tôi ghi nhớ cực kỳ chắc chắn.
Thịnh Đường thấu hiểu cảm giác này, cũng giống như khoảnh khắc cô bước chân vào hang đá Đôn Hoàng vậy. Bao nhiêu cảm nhận từ khoáng đạt, vĩ đại, lắng đọng… tất cả độ ập xuống đầu cô. Đó là sức mạnh của tín ngưỡng, cũng là sự sùng bái khiến người ta tâm phục khẩu phục.
Bức tranh trước mắt, mỗi một dấu ấn trên tranh cũng đại diện cho sự xoay chuyển của không gian và thời gian. Trong đó nhiều nhất phải kể tới dấu ấn của Càn Long. Tiêu Dã chép miệng nói: Ông già này đúng là thích đánh dấu thật đấy.
Quả thật đúng như những gì ông chủ Vương ở Lưu Ly Xưởng đã nói, sản phẩm phục chế của ông ấy là gần với sản phẩm thật nhất.
Nhưng mà, vị trí ban nãy cô đứng nhìn rõ ràng hơn mà…
Giang Chấp đánh mắt sang nhìn gương mặt đầy sự chân thành của cô, bật cười.
Người giáo viên đang có mặt ở đây họ Lưu. Ông tiến hành giảng giải kỹ càng và sâu hơn một lượt về
Dạ yến đồ
, bao gồm cả phương pháp vẽ tranh khi đó, các khảo cứu về chất giấy, thậm chí còn cả cách vận dụng mực vẽ, cực kỳ chuyên nghiệp. Còn về câu chuyện đằng sau bức
Dạ yến đồ
, ngoài những câu chuyện mà mọi người đều đã biết, ông cũng nhắc đến vấn đề có một phần tranh bị mất, thứ có thể trở thành chứng cứ xác đáng nhất chính là dấu gạch nối giữa hai phần tranh.
Các nhà khôi phục văn vật Đôn Hoàng, đó đều là những người có kỹ thuật khôi phục xuất chúng hơn người, giống như Tiêu Dã hay Kỳ Dư. Họ thường xuyên được mời đi khắp các nơi khác nhau để hỗ trợ công việc phục hồi bích họa, bất kể là trên mặt đất hay dưới lòng đất, kể cả với Cố Cung, họ cũng có quan hệ hợp tác lâu năm.
Thịnh Đường cực kỳ ngưỡng mộ Tiêu Dã cùng mọi người, thế nên mấy việc như đi công tác, đi làm việc là ước mơ mà cô đã mong chờ bao lâu nay. Giống như Cố Cung trước kia cô cũng đến không ít, nhưng chưa bao giờ có vinh hạnh được bước vào trong một ngày đóng cửa tiếp du khách, hơn nữa còn có thể tiếp xúc với vật thật ở một khoảng cách gần.
Cô cảm thấy khoảng thời gian này, mình nằm mơ cũng có thể bật cười tỉnh giấc.
Thẩm Dao nhắc đến vấn đề vì sao hòa thượng lại chỉ xuất hiện một lần, hỏi thầy Lưu về truyền thuyết điệu múa Lục Huyền có thể đã bị thay đổi kiểu cách.
Thầy Lưu hỏi cô ấy đã nghe được truyền thuyết này ở đâu.
Thẩm Dao ngập ngừng giây lát, rồi nói là nghe chuyện dọc đường.
Thầy Lưu bật cười:
Nếu tôi đoán không nhầm, trước khi đến đây mọi người đã ghé thăm Lưu Ly Xưởng một chuyến trước phải không?
Thẩm Dao chợt sững người.
Giang Chấp nói với Thẩm Dao:
Việc này không có gì phải e dè cả.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.