Chương 99: Trong lòng cứ gọi là dễ chịu


Đã được xem
Dạ yến đồ
, vậy thì dĩ nhiên phải đi xem nốt
Cô lâu huyễn hí đồ
.

Đi từ nhà trưng bày này sang nhà8 trưng bày kia, cho dù là một khoảng cách gần tới mấy thì cũng phải xuyên qua tầng tầng lớp lớp các bức tường cung đình3 và những hành lang dài quanh co khúc khuỷu. Mấy người họ đều rất hứng khởi, nhất là vào một ngày đã vắng bóng khách du9 lịch, bước đi trong Tử Cấm Thành này luôn có một cảm giác dường như đã qua mấy đời.

Mấy người họ không dùng xe6 đạp mà cứ thế chầm chậm đi bộ dọc theo tường thành.

Cô từ từ thôi.
Giang Chấp khẽ quát một câu.
Cũng chẳng biết rốt cuộc Thịnh Đường có nghe thấy hay không, tóm lại cô không đoái hoài tới anh.
Thầy Lưu cười ha ha:
Cô bé này cũng lanh lợi ra phết. Giáo sư Giang, ban nãy nghe cậu gọi cô ấy là Tiểu Thất? Đây cũng không giống cái tên của con gái.

Dọc bức tường hoàng cung màu đỏ dài miên man, những con đường đã được mài gót hàng trăm năm, hai con người Tiêu Dã và Giang Chấp đi giữa nơi này bỗng dưng lại phù hợp với bầu không khí ở đây một cách bất ngờ. Tiêu Dã đang trò chuyện với thầy giáo Lưu, tư thế phóng khoáng cởi mở, dáng vẻ tuấn tú. Giang Chấp còn hơn thế, Thịnh Đường cảm thấy anh bắt mắt vô cùng. Hôm nay anh ăn mặc rất đơn giản, áo phông trắng và quần bò ống suông, sạch sẽ sảng khoái, càng thể hiện sự nhẹ nhàng như mây gió giữa khung cảnh tường đỏ gạch lưu ly. Bước chân của anh không gấp không chậm, giống như đang đi du ngoạn giữa khoảng thời gian hàng trăm, hàng ngàn năm, cũng lại giống như đã xa cách nhân gian, không vướng bụi hồng trần.
Cô đụng phải ánh mắt của anh, anh khẽ mỉm cười, trong đôi mắt như ẩn giấu cả một dải sáng Ngân Hà.
Thịnh Đường lập tức quay đầu lại, cảm thấy hơi thở của mình có phần gấp gáp hơn.
Tiểu Du kéo nhẹ Thịnh Đường một cái, nói nhỏ với cô:
Thầy Giang và thầy Tiêu quả nhiên như hình với bóng nhỉ?

Thịnh Đường quay đầu ngó một cái.
Nhưng chỉ với một cái nhìn lướt qua ấy, trong lòng cô bỗng dưng dâng lên một cảm giác không tên.
Nhiệt độ bốn mươi độ, nếu là bình thường sẽ nóng đến choán5g váng đầu óc, nhưng trong ngoài tường thành đều yên ắng, chỉ có tiếng chim, thi thoảng lại nghe thấy một loạt những tiếng ve. Gió thổi qua mang theo hương thơm, giống như mùi cỏ tươi mơn mởn, lại thanh thanh như mùi bạc hà, bao bọc rồi lan tỏa, len lỏi khắp không khí, thấm vào hơi thở, thế là tạo cảm giác mát lạnh không còn dính dớp mồ hôi.
Thầy giáo Lưu vẫn trò chuyện suốt với Giang Chấp. Hai người họ ban đầu đi đầu tiên, Thịnh Đường và mấy người khác đi theo phía sau. Nhưng mấy cô gái túm tụm lại với nhau rất dễ phấn khích, nhất là với những người còn trẻ như Thịnh Đường. Tuy không đến mức đùa nghịch ầm ĩ, nhưng vẫn ôm theo tinh thần phấn khích tiến về phía trước, bước chân mỗi lúc một nhanh hơn, cuối cùng thẳng thừng bỏ lại thầy giáo và Giang Chấp cách một quãng rất xa ở phía sau.
Tiêu Dã thích chui vào giữa đám chị em, các cô gái dĩ nhiên cũng thích kéo theo anh ấy, diện mạo ưa nhìn, tính cách dễ mến, vốn dĩ sẽ rất được chào đón.
Tiểu Du thấy khó hiểu bèn hỏi cô:
Có phải cô rất nóng không? Mặt đỏ bừng lên rồi kìa.

Có sao?
Đang mải nghĩ, cô bỗng nghe thấy Giang Chấp gọi mình:
Tiểu Thất.

Đồng thời anh kéo Tiêu Dã đứng vào giữa.
Thầy Lưu rất nhiệt tình, thở dài nói với Tiêu Dã:
Tôi và sư phụ của cậu cũng đã rất nhiều năm rồi không gặp nhau, lần cuối cùng cũng đã là dịp ra nước ngoài dự hội thảo rồi, chớp mắt đã bao nhiêu năm trôi qua, thời gian đúng là như bóng câu qua cửa sổ. Tôi vô cùng ngưỡng mộ nhân cách của sư phụ cậu, quả thật là một người thợ kinh nghiệm.

Tiêu Dã đáp lời theo phép lịch sự.
Trong bụng thì mắng thầm người đi bên cạnh: Giang Chấp, cậu giỏi lắm! Bản thân không thoát ra được nên kéo tôi vào nói chuyện cùng, để bản thân cậu được nhàn tản, có ác không cơ chứ!
Nhóm ba người của Thịnh Đường vẫn còn nhởn nhơ đi phía trước. Thẩm Dao tuy rằng cũng thường xuyên tới Cố Cung, nhưng lần nào bước chân cũng vội vã. Ngược lại, hôm nay cô ấy có vô số thời gian để nghiên cứu một cách tỉ mỉ, có lúc chỉ đứng ngắm một viên gạch lát đường cũng có thể thao thao bất tuyệt không ít chuyện.
Còn Thịnh Đường, khi nhìn những viên gạch dưới chân mình, điều cô suy nghĩ lại là: Con đường này trước đây đã từng được bao nhiêu cung nữ, quý phi bước qua nhỉ…
Trái tim Thịnh Đường hơi thắt lại, cô quay đầu, thấy anh vẫy tay về phía mình, cô bèn quay ngược trở lại.

Đừng đi nhanh như vậy.
Nói rồi, Giang Chấp mở nắp chai nước khoáng nãy giờ vẫn cầm trên tay chưa mở nhãn, đưa cho cô:
Uống đi cho giải khát, mặt đỏ hết lên rồi.

Chẳng hiểu vì sao Thịnh Đường bỗng cảm thấy khí thế của mình giảm đi một nửa. Cô lí nhí nói một tiếng cảm ơn, rồi đón lấy chai nước, sau đó lập tức co cẳng bỏ chạy giống như bị chó đuổi, vừa chạy còn vừa nghĩ: Mặt đỏ lắm sao, cô không cảm thấy gì cả.
Giang Chấp chưa kịp trả lời, Tiêu Dã đã chen ngang đúng lúc:
Đó là tiểu sư muội của em, tên Thịnh Đường. Sư phụ em rất coi trọng cô ấy, thì đó, mới năm nay đã được đi theo dự án bích họa của bọn em rồi.


Chẳng trách tôi nhìn cô bé này cứ thấy quen quen. Thịnh Đường à, tôi biết cô bé này, vẽ đẹp lắm, năm ngoái bố của cô ấy còn từng hợp tác với chúng tôi nữa.

Tiêu Dã rất đắc ý:
Tiểu sư muội của em là một tài năng thiên bẩm, là người thông minh nhất trong số rất nhiều học trò của sư phụ.

Nhưng cảnh đẹp chẳng dài lâu, Tiêu Dã còn chưa hưởng thụ chán chê cảm giác đắc ý khi được trở thành nhân vật trung tâm thì đã bị Giang Chấp gọi to một tiếng bắt quay lại. Anh ấy phải đi bên cạnh Giang Chấp một cách không mấy tình nguyện, trong lòng còn cảm thấy khó hiểu. Con đường này vốn chẳng rộng rãi gì, ba người đi song song một hàng chẳng phải sẽ rất kỳ lạ sao? Như thị vệ đi tuần vậy.
Nhưng Giang Chấp quả thật cũng không để anh ấy quay ngược lại mà chẳng làm ăn được gì, anh nói với thầy giáo dẫn đường:
Tiêu Dã là đệ tử cuối cùng của Giáo sư Hồ, tình hình khôi phục bích họa Đôn Hoàng mấy năm qua cậu ấy cũng là người hiểu rõ nhất.

Sau đó anh quay sang bảo Tiêu Dã: Cậu giới thiệu chi tiết với thầy Lưu một chút.

Nhà họ Thịnh cũng đành lòng thật, chỉ có độc nhất một cô con gái rượu còn ném vào trong hang đá.


Tiêu Dã cười nói:
Đây là quyết định của chính Đường Đường, có thể cũng bởi không ai lay chuyển được cô ấy.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.