Chương 12: Binh Nhì


Giá như nhân loại có thể đoàn kết một lòng, bắt tay vì một cộng đồng phát triển. Giá như nhân loại có thể tập trung xây dựng Trái Đất thành một căn cứ bất khả xâm phạm, sau đó tiến dần từng bước vào vũ trụ. Giá như nhân loại có thể hiểu được lòng tham cần đi đôi với thực lực, không có thực lực, lòng tham chỉ mang đến tai họa. Giá như nhân loại có thể hiểu được vị trí của mình, chúng ta tự tin vào bản thân, nhưng không bại não mà tự cao. Giá như… Than ôi, để lịch sử thay đổi, nhân loại phải thay đổi quá nhiều.

Đáng tiếc, nhân loại Trái Đất đã không còn cơ hội, họ đã trả giá cho những gì họ đã làm ra. Nhưng mà đa phần họ đã chết quá dễ dàng, chỉ để lại hậu quả cho những người sống sót và con cháu họ sau này gánh vác. Họ… chỉ để lại một gánh nặng, một áp lực to lớn đè cong sống lưng thế hệ sau.

Hành tinh nơi họ sống trong sa đọa, thối nát trong ngông cuồng phách lối bỗng dưng thay đổi. Chỉ trong một đêm, sự thay đổi chưa rõ nguồn gốc biến Trái Đất thành nghĩa địa, thành địa ngục trần gian. Chỉ một đêm, tất cả đã hoàn toàn thay đổi.

Biết phải nói gì đây? Nơi họ sống, họ lại không hiểu rõ. Nguy cơ đến, họ lại không hề hay biết. Tận thế xảy ra, họ lại không đỡ nổi một đòn. Đó là ngu xuẩn cỡ nào? Đó là sự ngu xuẩn không thể diễn tả thành lời! Là sự sỉ nhục không bao giờ rửa sạch! Là sự đau thương âm ỉ trong tim! Là sự cay đắng sâu tận linh hồn!


Nguyễn Thế Bình cười đầy mỉa mai và đắng chát. Nghĩ nhiều để làm gì khi chỉ những người còn sống mới có thể hiểu được cảm giác căm hận này. Những kẻ lãnh đạo nhân loại hẳn đã chết sạch, cái chết quá thoải mái, quá sung sướng đối với tội lỗi bọn họ gây ra.

Một thông điệp gửi vào vũ trụ, người ngoài hành tinh còn chưa tới, Trái Đất đã tự diệt vong. Cho dù người ngoài hành tinh mang theo hòa bình đến, thật không biết khi nhìn thấy tình cảnh này, họ sẽ nghĩ gì? Là chế giễu? Là nhếch môi khinh thường? Hay là quay đi mà không thèm liếc nhìn?

Khẽ thở dài, Nguyễn Thế Bình không muốn suy nghĩ thêm. Chuyện xảy ra đã xảy ra, hắn là người sống sót, vì vậy hắn phải ngẩng đầu gánh vác gánh nặng mà nhân loại để lại.

Cứ nghĩ về tương lai, tâm trạng hắn lại không khá lên nổi. Càng nghĩ hắn càng thêm căm hận, càng nghĩ hắn càng thêm ấm ức,càng nghĩ hắn càng thêm tức giận. Giờ hắn chỉ muốn nhào lên cắn xé đám nhân loại ngu xuẩn kia thành bã vụn cho thỏa lòng.

- Đi mẹ nó lãnh đạo, đi mẹ nó quốc gia, đi mẹ nó nhân loại. Nếu như có thể quay ngược thời gian, tao không chém chết bọn mày thì thề không làm người! Một lũ bại não, một lũ chỉ biết ăn chơi trác táng, một lũ ngu xuẩn, một lũ tự cao tự đại, một lũ chó chết, một lũ phá hoại, một lũ khốn nạn, một lũ chó mẹ, một lũ con mẹ nó sao không đi chết, một lũ ngu như bò thì làm lãnh đạo làm chó gì, một lũ ấu trĩ, một lũ…

Cảm xúc lâu ngày dồn nén, được nhen lửa vì một sự liên tưởng, trong nháy mắt nó như núi lửa phun trào, đùng đùng nổ lên tận trời cao. Nguyễn Thế Bình điên tiết chỉ tay lên trời chửi mắng, hai mắt đỏ lên, gân tay cũng nổi lên, nước bọt phun tung tóe.

Được một lúc, nước mắt hắn trào ra khóe mi. Chỉ thấy hắn khuỵu xuống, hai tay ôm mặt khóc rống như đứa trẻ con.

Số 1 có lẽ hiểu được áp lực hắn phải trải qua, có lẽ nó hiểu được hắn đã phải sống một cuộc sống nặng nề thế nào. Vì vậy, lúc này nó im lặng tuyệt đối.

Trong không gian lặng im, tiếng khóc rống thất thanh cứ nối tiếp vang lên.

Đàn ông rất ít khi khóc lớn, đàn ông mạnh mẽ lại càng ít khi như vậy. Khi người đàn ông khóc lớn, đó phải là một nỗi đau dằn xé tâm can, khiến họ mất đi lý trí.

-----

Sáu tiếng sau.

Cạch.

Cái bồn hình trụ trong suốt tưởng chừng là một khối bỗng nhiên tách ra. Một người thanh niên khoảng mười tám tuổi, khuôn mặt chữ điền, đầu tóc rối tung, cơ bắp cuồn cuộn từ đó bước ra ngoài.

Cơ bắp của y không phải được cái mẽ to lớn như những người tập tạ. Nó cũng to nhưng khối nào ra khối đó, trông giống như một người tập thể dục dụng cụ lâu năm. Nó không chỉ mạnh, mà còn dẻo dai và bền bỉ.

Người thanh niên này cao khoảng một mét bảy, đôi mắt rất có thần.

Vừa mới bước ra khỏi bồn chứa, y đi tới cạnh Nguyễn Thế Bình.

Sau khi phát tiết xong, Nguyễn Thế Bình lúc này đã ngủ say, hô hấp đều đều.

Người nọ nhìn hắn, ánh mắt lóe lên một tia tình cảm không rõ.

Y đứng nhìn Nguyễn Thế Bình, nhưng y không định đứng yên tại đó quá lâu.

Vài giây sau, y bế bổng Nguyễn Thế Bình bằng đôi bàn tay đầy sức mạnh. Sau đó y mang theo hắn đi về phía căn phòng ngủ số 1.

Nhẹ nhàng đặt hắn lên giường, y lặng lẽ lui ra và đóng cửa lại.

Gần ba mươi giây sau, y xuất hiện ở cửa chính căn cứ.

- Binh Nhì, ngươi muốn ra ngoài?

Âm thanh điện tử đột ngột vang lên, không quá lớn, đủ người thanh niên nghe được.

- Chào Trung Tá. Căn cứ đang trong giai đoạn khó khăn, giờ phút này cả căn cứ chỉ có tôi thích hợp đi ra ngoài trinh sát nhất. Mong ngài phê chuẩn.

Số 1 lặng yên một lúc, rồi nó trả lời cứng rắn, song lại mang một giọng điệu có phần băn khoăn:

- Không có mệnh lệnh của chỉ huy, không ai được phép tự ý hành động.

Không có bất ngờ trước câu trả lời của Số 1, người thanh niên được gọi là Binh Nhì nói dứt khoát:

- Chỉ huy đang ngủ say, tôi không thể xin được mệnh lệnh từ ngài ấy. Tuy biết là trái với quân quy, nhưng ở thời kỳ phi thường, tôi nghĩ hai ta không nên cứng ngắc như vậy. Nếu như chỉ huy tỉnh dậy, ngài ấy trách tội, tôi xin chịu trách nhiệm này.

Số 1 không có trả lời ngay, dường như nó đang do dự, đang tự hỏi.

Thế nhưng không bao lâu sau, một tiếng
roẹt
vang lên, cánh cửa căn cứ cuối cùng cũng mở ra.

Trong lúc người thanh niên bước ra, Số 1 nói:

- Nếu đã là quyết định của cả hai. Khi bị chỉ huy trách tội, ta sẽ cùng ngươi đồng thời chịu phạt. Binh Nhì, thượng lộ bình an. Dẫu đây chỉ là một văn minh lạc hậu, hi vọng ngươi sẽ không quên chuẩn tắc của một quân nhân.

Số 1 không nói thẳng, tuy nhiên nó nghĩ người kia cũng hiểu được ý nó.

Bóng người nhanh chóng vượt qua cánh cửa căn cứ, biến mất trong đêm tối, chỉ để lại một âm thanh chứa đầy tự tin:

- Xin ngài yên tâm, tôi là Binh Nhì!!

-----

Một đêm lại trôi qua.

Đã quen với việc dậy sớm, khi đồng hồ sinh học trong cơ thể báo hiệu, Nguyễn Thế Bình mở mắt, ngồi dậy.

Đột nhiên phát hiện mình đang ở trong một căn phòng xa lạ, Nguyễn Thế Bình đứng hình.


Đây là đâu?
– Hắn tự hỏi thầm.

Nhìn vách sắt ở bốn phía, tâm tư khẽ động, hắn trầm giọng:

- Số 1, chuyện gì đã xảy ra?

Rất nhanh hắn nhận được câu trả lời:

- Chỉ huy, ngài quá mệt mỏi nên đã ngủ thiếp đi. Là Binh Nhì đã mang ngài về phòng ngủ số 1 này.

Nghe âm thanh điện tử đáp lại, hắn thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ một giây sau, hắn phản ứng lại:

- Binh Nhì?

Số 1 trả lời:

- Chỉ huy, Binh Nhì là người công nhân nhân bản ngài ra lệnh chế tạo tối hôm qua. Hắn hiện tại chưa có tên, quân hàm của hắn là Binh Nhì, cho nên tạm thời tôi gọi hắn là Binh Nhì.

Hai mắt Nguyễn Thế Bình sáng lên, hắn bước nhanh ra cửa, mở cửa phòng ngủ, bước ra ngoài. Sau khi nhìn ngó hai bên lối đi lại không thấy gì, hắn lập tức hỏi:

- Binh Nhìn hắn đang ở đâu?

Số 1 có chút chần chừ:

- Chỉ huy, xin ngài thứ tội. Không có mệnh lệnh của ngài, nhưng tôi đã cho phép hắn ra ngoài trinh sát.

Nghe nói vậy, trong lòng Nguyễn Thế Bình xuất hiện một tia nghi ngờ và đề phòng. Hắn không phải nghi ngờ lời nói của Số 1, hắn đang nghi ngờ không biết tên Binh Nhì kia có trung thành với mình không. Thậm chí hắn đang suy nghĩ nếu như nhận được mệnh lệnh trái ngược từ hắn và Số 1, tên Binh Nhì kia sẽ nghe lệnh ai.

Tuy nghĩ là như vậy, nhưng hắn sẽ không ngu nói ra. Trước mắt mọi chuyện vẫn ổn, hắn chưa thấy Số 1 có mưu đồ gì, hoặc là nói hắn chưa nhìn ra Số 1 có mưu đồ gì. Vì thế, hắn cứ mượn lực nó đã. Vả lại nếu nó muốn giết hắn, hắn không chút nghi ngờ rằng tối qua hắn đã thành một cái xác chết.

Thế là hắn liền lái qua chủ đề khác:

- Quân hàm phân chia thế nào?

Số 1 trả lời với giọng rất bình thường:

- Quân hàm của căn cứ từ thấp lên cao có Binh Nhì, Binh Nhất, Sĩ Quan, Cấp Úy, Cấp Tá, Cấp Tướng. Trong bậc Úy, Tá và Tướng, chúng được chia nhỏ thêm thành Thiếu, Trung, Đại, Thượng. Ví dụ trong bậc Úy gồm có: Thiếu Úy, Trung Úy, Đại Úy và Thượng Úy. Tất cả nhân viên trong quân đội đều được xét bậc quân hàm. Riêng công nhân nhân bản, quân hàm được xét dựa vào tố chất thân thể, trình độ quân sự và trình độ chuyên môn.

- Về tố chất thân thể, Binh Nhì là người có 3 chỉ số sức mạnh, thể lực và trí tuệ từ 1 tới dưới 1,2. Binh Nhất và Sĩ Quan là từ 1,2 tới dưới 1,5. Cấp Úy từ 1,5 đến dưới 3. Cấp Tá từ 3 đến 9. Cấp Tướng từ 9 trở lên.

- Trình độ quân sự gồm có: trình độ chiến thuật, trình độ chiến lược, khả năng chiến đấu. Khả năng chiến đấu bao gồm: chiến đấu tay không, chiến đấu với vũ khí lạnh, chiến đấu với vũ khí năng lượng, trinh sát, phản trinh sát, trình độ lái động cơ, trình độ lái cơ giáp, trình độ lái xe quân dụng, trình độ lái máy bay,…

- Trình độ chuyên môn là kiến thức về công việc. Với công nhân nhân bản, kiến thức công việc chủ yếu là kiến thức về kim loại, kiến thức về thủy tinh năng lượng, kiến thức chế tạo và sửa chữa các động cơ, kiến thức về xây dựng, kiến thức về vận chuyển…

- Xét về lượng kiến thức chuyên môn của công nhân nhân bản. Binh Nhì, Binh Nhất và Sĩ Quan là những người nắm giữ các kiến thức chuyên môn đơn giản. Cấp Úy nắm giữ kiến thức chuyên môn chuyên sâu. Cấp Tá là chuyên gia về lĩnh vực nào đó. Cấp Tướng là chuyên gia của ít nhất 5 lĩnh vực.

- Dĩ nhiên, để đạt được một cái trình độ được chia nhỏ như trên, quân nhân luôn phải hoàn thành nhiều yêu cầu khác nhau.
 
Thích ngọt sủng, thích tiêu tiền không hết hãy đọc Xuyên Nhanh: Nam Thần, Có Chút Cháy!

Sự Kiện Dzựt Cô Hồn
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Terran - Tranh Bá Vũ Trụ.