Chương 202: Hôn sự của Quý Phiêu Phiêu! Chị Huyết Quan Âm


Nhị sư huynh Tạ Vô Đao nói: "Ngươi chắc chứ? Nếu như lúc này ta giết ngươi, cũng không tìm được chỗ nói rõ lí lẽ, vậy ngươi chết vô ích, ta nói đến giờ cũng có chỉ có thể nói suông mà thôi."

Đỗ Biến nhắm mắt lại, giống như trầm tư chỉ chốc lát, nói: "Ta muốn thử xem."

Nhất phẩm võ đạo cao thủ, nhị sư huynh Tạ Vô Đao, rút ra bảo kiếm nói: "Chuẩn bị chưa."

Đỗ Biến gật đầu.

"Vù. . ."

Kiếm pháo của hắn sắp tới trình độ cao nhất, vượt lên trước Đỗ Biến rất nhiều lần.

Nội lực khí tràng cường đại của hắn, trong nháy mắt đem Đỗ Biến trấn áp hoàn toàn.

Mà Đỗ Biến. . .

Khi đối phương trong nháy mắt đâm ra một kiếm kia, thân ảnh như là tia chớp, lợi kiếm trong tay cũng chợt đâm ra.

Không có tránh né, không có đón đỡ, mà phải dẫn đầu tiến công.

Không chỉ có như thế, bóng dáng của hắn liền phải đi qua cửa Tạ Vô Đao gác.

"Choang!"

Chỉ trong nháy mắt, Tạ Vô Đao kiếm điểm vào ngực Đỗ Biến.

Võ công của hai người chênh lệch thực sự quá lớn, trừ phi Đỗ Biến dùng tinh thần công kích, bằng không muốn tránh thoát một kiếm kia của hắn tuyệt đối không thể. Muốn ngăn trở một kiếm này càng không thể nào.

Nhưng hắn là nhị sư huynh Quý Phiêu Phiêu, Đỗ Biến dùng tinh thần công kích hắn? Không thể nào.

Đỗ Biến đứng tại chỗ, nhìn thanh kiếm nhọn điểm ở trên ngực áo của mình.

Hắn xông cửa ải phải coi là thất bại.

"Ngươi thành công." Nhị sư huynh Tạ Vô Đao nói: "Cửa ải này khảo nghiệm không phải võ công của ngươi, mà là dũng khí cùng phong cách của ngươi. Võ công ngươi và ta chênh lệch lớn như vậy, nếu ngươi không không né tránh, còn chủ động công kích ta. Đối mặt tử vong uy hiếp, vẫn như cũ gan dạ mà lên, cái này qua được."

Đỗ Biến khom người lạy xuống, thở phào nhẹ nhõm.

Trên thực tế, vừa rồi hắn đã tiến vào minh tưởng, biết trước cục diện này, bằng không hắn chỉ sợ thực sự sẽ không từ thủ đoạn nào thắng trở về một ván, thậm chí dùng tinh thần công kích cũng sẽ không tiếc.

"Mời, sư phụ ở phía trên chờ ngươi." Tạ Vô Đao nói.

"Đa tạ sư huynh." Đỗ Biến lần thứ hai khom mình hành lễ, sau đó dọc theo trên bậc thang.

. . .

Đi tới đỉnh núi lầu cao ngoài cửa, Đỗ Biến cảm thấy nhất là khẩn trương.

Lập tức thì muốn gặp được đại tông sư Quý Thanh Chủ, tuy rằng hắn ngay cả qua bốn cửa ải, miễn cưỡng cũng coi là thiên văn địa lý, văn tài võ công đều đặc biệt xuất sắc tuổi trẻ tuấn kiệt, tuy rằng đã coi như là thông qua Quý Thanh Chủ thử thách.

Nhưng. . . Hắn thực sự không cách nào tưởng tượng, Quý Thanh Chủ một khi nghe được tên Vân Trung Tà sẽ là phản ứng gì.

Hít một hơi thật sâu, Đỗ Biến đẩy cửa vào.

Tức khắc, gặp được một vĩ ngạn nam tử thân ảnh.

Đây là Quý Thanh Chủ? Thực sự thật là cao a, có chừng gần hai thước a, thảo nào bà chị Quý Phiêu Phiêu có không sai biệt lắm một thước tám có vẻ.

So với Ninh Tông Ngô, vị Quý Thanh Chủ trước mắt này rất có khí phách đại tông sư, đứng ở nơi đó giống như một nhánh kiếm, một ngọn núi.

"Buổi trưa hôm nay, Phiêu Phiêu về nhà nói với ta nàng muốn thành hôn, người đàn ông kia lập tức sẽ đến cầu hôn, ta vẫn chờ tới bây giờ." Quý Thanh Chủ nói: "Muốn lấy con gái Quý Thanh Chủ, phải thiên văn địa lý, văn tài võ công đặc biệt xuất sắc, ngươi có thể đi đến nơi đây, đã chứng minh được điểm này. Người đối diện ta thế nào ta hoàn toàn không thèm để ý, chỉ cần nhân phẩm xuất sắc, dù cho ngươi xuất thân là tên ăn mày cũng không sao."

Không hổ là khí độ đại tông sư.

Xuất thân có là tên ăn mày cũng không quan trọng, vậy. . . Người nọ xuất thân sở khanh thì làm đây?

Quý Thanh Chủ nói: "Con bé Phiêu Phiêu kia nói không biết ngươi tên gì, thậm chí cũng không có nhìn thấy mặt của ngươi, con gái của ta chính là cá tính thế này, chính là không giống người thường thế này . Bây giờ ngươi nói cho ta biết, tên gọi là gì?"

Đỗ Biến cố lấy dũng khí lớn lao nói: "Vãn bối. . . tên Vân Trung Tà."

Tức khắc, trong không khí chợt một hồi rung động, sau đó nhiệt độ chung quanh trong nháy mắt giảm xuống mấy độ.

Đỗ Biến rõ ràng thấy, thân thể Quý Thanh Chủ vặn mạnh.

Vô cùng hiển nhiên, tên này thật là như là hiệu quả bom nguyên tử vậy, đem đại tông sư Quý Thanh Chủ đều cho chấn động.

Ước chừng một lúc lâu, đại tông sư Quý Thanh Chủ chợt xoay người, không dám tin tưởng nhìn Đỗ Biến.

Đỗ Biến cuối cùng thấy được khuôn mặt vị đại tông sư này, quả thực đẹp trai đến đột phá phía chân trời a, cái này không chỉ là tây nam đệ nhất cao thủ a, còn là tây nam hạng nhất mỹ nam tử đi.

Chị Phiêu Phiêu là con gái của hắn, thảo nào tuyệt mỹ như thế, hơn nữa còn là tuyệt mỹ anh tư bộc phát.

Đương nhiên hôm qua trên mặt đất dưới vực quá tù mù, hơn nữa vóc người chị Phiêu Phiêu quá loá mắt, Đỗ Biến chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng, gần như không thấy rõ ràng khuôn mặt bà chị Quý Phiêu Phiêu.

"Lột áo choàng ra, để cho ta thấy rõ ràng mặt của ngươi." Quý Thanh Chủ đè nén sát khí nói.

Đỗ Biến xốc lên áo choàng đen, lộ ra gương mặt tràn đầy sức hấp dẫn tà khí của Vân Trung Tà.

Sau đó, Đỗ Biến rõ ràng cảm thấy một đợt sát khí.

Sát khí ngất trời.

Vân Trung Tà?

Tên ác danh hái hoa tặc? Cái tên giang hồ sở khanh, ác ôn của võ lâm?

Con gái của hắn lại chọn lựa một vị hôn phu thế này?

Ông trời, hắn Quý Thanh Chủ đến tột cùng là đã làm sai điều gì, lại muốn nghiêm phạt hắn như thế?

Tên sở khanh ác ôn này, đến tột cùng dùng thủ đoạn đùa bỡn gì? Lại trong khoảng thời gian ngắn công hãm trái tim con gái mình, thậm chí còn có đụng chạm da thịt?

Đương nhiên, nguyên lời của Quý Phiêu Phiêu là ta ép hắn ngủ.

Nhưng bây giờ Quý Thanh Chủ cảm thấy, nhất định là tên ác ôn Vân Trung Tà dùng bản lĩnh không thể cho ai biết lừa gạt nữ nhi thể xác và tinh thần.

"Ta giết hắn, ta giết hắn, ta giết hắn. . ." Nội tâm thịnh nộ cùng sát khí Quý Thanh Chủ muốn xé trời.

Hắn là một đại tông sư, nhưng hắn càng là một người cha.

Một đứa con gái dưới gối hắn a, là tất cả hy vọng của hắn, là tất cả tự hào của hắn a.

Bây giờ, lại bị một tên sở khanh làm bẩn.

Không chỉ nói là Quý Thanh Chủ, đổi thành bất kỳ một người cha nào, phản ứng duy nhất có thể chính là đem Đỗ Biến bằm thây vạn đoạn.

Cố nén sát khí ngất trời, Quý Thanh Chủ lạnh giọng nói: "Ngươi nói đàng hoàng cho ta biết, ngươi là dùng thủ đoạn gì lừa gạt thể xác và tinh thần của Phiêu Phiêu? Nhất ngũ nhất thập nói ra, bằng không ta. . . Giết ngươi!"

Nhưng mà vào lúc này, bên ngoài vang lên giọng một nam thanh niên.

"Quý sư thúc, cháu Tiêu Mục Chi bái kiến."

Đỗ Biến nghe được chất giọng này không khỏi nhướng mày, bởi vì cực kỳ lâu chưa từng nghe qua chất giọng đàn ông trong sáng thế này.

Người có thể phát ra chất giọng đó, vậy tướng mạo cũng tuấn mỹ sáng như mặt trời.

Quý Thanh Chủ kinh ngạc, sau đó dâng lên vô hạn vui sướng, thậm chí lập tức đem phẫn nộ đối với Đỗ Biến đều để qua một lần, vội vàng đuổi theo.

"Mục nhi, Mục nhi. . ."

Trong giọng của hắn, tràn đầy tình cảm âu yếm khó có được.

Một lát sau, Quý Thanh Chủ cầm tay một thanh niên mỹ nam tử.

Quả nhiên là siêu cấp mỹ nam tử a, mấu chốt là đặc biệt nhẹ nhàng khoan khoái, khiến cảm giác như cây đón xuân, hắn đi tới nơi nào giống như ánh sáng mặt trời rọi tới nơi đó.

"Mục nhi, ngươi không chết, ngươi không chết. . ." Quý Thanh Chủ rung giọng nói: "Ơn trời, cuối cùng không có chặt đứt huyết mạch duy nhất sư tôn. Mười mấy năm trước ta mang theo Phiêu Phiêu kiếm người nhà, phát hiện đã bị đốt thành tro bụi, thi hài đầy đất, ta còn tưởng rằng ngươi đã gặp nạn."

"Ta không chết, thế nhưng cha mẹ người nhà, toàn bộ bị Bắc Minh kiếm phái tàn sát hết." Giọng Tiêu Mục Chi tràn đầy bi phẫn, nhưng lại không có chút lệ khí nào.

Trước mắt tên Tiêu Mục Chi này, chính là cháu trai của thầy của Quý Thanh Chủ, Quý Thanh Chủ thậm chí một cái là có thể nhận ra, bởi vì cùng sư tôn quả thực rất giống.

"Món nợ máu này, ta nhất định đòi lại." Quý Thanh Chủ nói: "Đứa trẻ ngoan, mấy năm nay ngươi sống thế nào? Sau này đây chính là nhà của ngươi, năm đó sư tôn từ trong tù cứu ra ta, đồng thời dạy ta võ công, ta có ngày hôm nay toàn bộ lạy ân sư ban tặng, cho nên tất cả của ta đều cho ngươi."

Tiếp tục, Quý Thanh Chủ lại nói: "Ngươi và chị Phiêu Phiêu từ nhỏ đã có hôn ước, hôm nay các ngươi đều trưởng thành, Phiêu Phiêu đến bây giờ đến nay chưa cưới, ngươi đã đến đúng lúc, vừa lúc cho các ngươi thành hôn."

Tiêu Mục Chi nói: "Lần này ta báo thầy rời đảo, chính là tới thực hiện hôn ước hai mươi mấy năm trướ."

"Ha ha ha. . ." Quý Thanh Chủ nói: "Đây mới là rể hiền của ta, nữ đại tam ôm kim chuyên () , vừa vặn vừa vặn."

(Nữ đại tam, ôm kim chuyên: Nữ hơn ba, ôm gạch vàng. Theo quan niệm của người TQ, lấy vợ hơn tuổi thì rất tốt)

Lúc này, Quý Thanh Chủ cảm thấy Tiêu Mục Chi đơn giản là lên trời phái xuống tới cứu Quý gia, con gái của hắn cuối cùng có thể không cần gả cho tên sở khanh Vân Trung Tà này.

So sánh Tiêu Mục Chi cùng Vân Trung Tà, mặc kệ phương diện nào cũng là hoàn toàn nháy mắt hạ gục.

Không nữa quan điểm đàn bà cũng biết nên chọn thế nào, huống hồ gã và Phiêu Phiêu còn có hôn ước, con gái hắn là một người bị ràng buộc bởi lời hứa, trên căn bản là nói là làm.

Lúc này, Vân Trung Tà (Đỗ Biến) đã tạm thời bị Quý Thanh Chủ vứt đến lên chín từng mây đi.

Mà lúc này Đỗ Biến, thờ ơ lạnh nhạt hết thảy chuyện này.

Thế giới này có chuyện trùng hợp như vậy? Ta vừa tới cầu thân, chân ngươi đã tới rồi?

Bọn các ngươi có hôn ước? Vì sao sớm đi năm không đến, hơn nữa tin tức hoàn toàn không có? Đem chị Phiêu Phiêu làm lỡ thì mười mấy năm?

Chỉ có điều, Tiêu Mục Chi này quả thực quá xuất sắc, chỉ có hắn đứng ở bên người Quý Thanh Chủ mới không bị áp chế xám xịt không ánh sáng. Mặc kệ đứng ở chỗ nào, giống như đều có một tầng quang che phủ, hắn và Quý Phiêu Phiêu đứng chung một chỗ, quả thật có cảm giác như một đôi bích nhân.

Gã năm nay hai mươi sáu tuổi, Đỗ Biến mới mười tám tuổi.

Cho nên mặc kệ từ mọi phương diện, hắn và Quý Phiêu Phiêu đều càng thêm xứng.

Thế nhưng, lấy Quý Phiêu Phiêu không chỉ quan hệ đến 《 Lục Mạch Thần Kiếm 》 mà còn quan hệ đến Đỗ Biến có thể đặt chân phủ Bách Sắc hay không, quan hệ đến Đông Hán có thể đặt chân phủ Bách Sắc hay không, quan hệ đến Đỗ Biến có thể hoàn thành sứ mệnh hay không, có thể bị kết thúc hay không?

Cho nên, hắn đương nhiên là tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Tức khắc, Đỗ Biến nói: "Quý đại tông sư, làm khó ngài có một đứa con gái lại gả cho hai người đàn ông à?"

Tiêu Mục hướng Đỗ Biến trông lại hơi hơi kinh ngạc, sau đó khom mình hành lễ nói: "Vân Trung Tà huynh?"

Đ, ngươi còn biết ta? A không, ngươi còn biết Vân Trung Tà?

Đỗ Biến đáp lễ, cũng không nói lời nào, bởi vì sợ nói sai lời nói lộ ra kẽ hở.

Quý Thanh Chủ sắc mặt băng hàn nhìn Đỗ Biến, sau đó nói: "Đem tiểu thư kêu đến."

Một lát sau, Quý Phiêu Phiêu từ trên lầu đi xuống.

Sắc mặt nàng có chút tái nhợt, lại có ửng hồng, hiển nhiên là triệu chứng nội thương chưa lành.

Đỗ Biến vẫn là lần đầu tiên rõ ràng nhìn thấy gương mặt của nàng.

Thực sự là. . . Rất đẹp a.

Cùng quận chúa Ngọc Chân, Lệ Thiên Thiên xinh đẹp ngang hàng.

Then chốt, vẻ đẹp của nàng có vẻ anh tư bừng bừng phấn chấn, tuyệt mỹ đồng thời lại tràn ngập khí khái đàn ông.

Hơn nữa nàng cao một thuớc tám, còn có thân thể giống như con báo tràn ngập lực lượng cảm xúc, vóc người đường cong ma quỷ.

Thảo nào nàng được ca ngợi là mỹ nhân sức hấp dẫn đặc biệt.

Nàng và yêu nữ Lệ Loan Loan tuyệt nhiênhoàn toàn là loại hình bất đồng, lại tràn đầy lực hấp dẫn trí mạng.

Có thể nói như vậy, nếu không phải trời xui đất khiến, Đỗ Biến cùng một mỹ nhân tông sư anh tư bừng bừng, võ công cao cường chắc là sẽ không có cái gì xuất hiện.

Trong thế giới của nàng, không cần đàn ông.

Quý Phiêu Phiêu sau khi đi vào, khi nhìn thấy Đỗ Biến, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó vô cùng kinh ngạc, thậm chí dâng lên vẻ mặt không dám tin.

Nhìn lần thứ hai, nàng nhìn về Tiêu Mục, đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó dâng lên vô cùng vui sướng.

"Mục Chi sư đệ, là ngươi? Ngươi còn sống?" Quý Phiêu Phiêu kích động đã đi tới, tràn ngập vui vẻ nói: "Ngươi không chết? Ngươi không chết? Như vậy tốt quá, sư công ở dưới cửu tuyền phù hộ!"

Quý Thanh Chủ nói: "Phiêu Phiêu, ngươi từ nhỏ có hôn ước Mục Chi, chỉ bất quá lúc đó chúng ta đều cho là hắn chết, cho nên hôn ước bị đình lại đến bây giờ, ngươi cũng bỏ lỡ tuổi tốt nhất để kết hôn. Hiện tại hắn trở về thực hiện hôn ước, các ngươi cũng cũng coi là thanh mai trúc mã, tình cảm vô tư, hôm nay thì đem hôn sự của các ngươi quyết định được không?"

Đỗ Biến nhìn phía Quý Phiêu Phiêu, một câu nói cũng không có nói, đợi Quý Phiêu Phiêu lựa chọn.

Là lựa chọn có hôn ước, thanh mai trúc mã, cũng là siêu cấp mỹ nam tử Tiêu Mục Chi bỗng nhiên xuất hiện?

Hay lựa chọn tên Vân Trung Tà tiếng tăm xấu xa, sở khanh nhưng lại cứu mạng nàng.

Quý Phiêu Phiêu nhìn Đỗ Biến, nói: "Ngươi, theo ta đi lên một chút."

Sau đó, nàng dẫn đi lên cầu thang.

Quý Thanh Chủ đối với phản ứng của con gái còn tương đối hài lòng, bởi vì sắc mặt của Quý Phiêu Phiêu rất lạnh.

Đỗ Biến hướng Quý Thanh Chủ thi lễ một cái, sau đó theo sau Quý Phiêu Phiêu cùng lên lầu.

Cái này vừa lên ngay cả tốt nhất mấy tầng lầu, mãi cho đến cái lầu cao nhất.

Nơi này là khuê phòng Quý Phiêu Phiêu sao? Lại ở tầng cao nhất, cao chừng hai ba mươi thước.

"Ở đây nói chuyện bọn họ không nghe được." Quý Phiêu Phiêu nói: "Ngươi không phải Vân Trung Tà, ta đã thấy hắn, còn đánh nhau một trận. Tuổi của ngươi còn rất nhỏ, ngươi hãy thành thật nói cho ta biết, ngươi đến tột cùng là ai?"

Giọng của nàng rất nhỏ, chỉ có hai người có thể nghe được.

Đỗ Biến tức khắc lâm vào vùng vẫy, có nên nói cho nàng biết thân phận của mình không? Then chốt, bản thân chính là một tên thái giám a.

Hơn nữa, Đông Hán bách hộ Đỗ Biến tới trêu chọc Quý Phiêu Phiêu, vừa nhìn cũng biết dụng tâm bất lương a.

"Ta chỉ nghe lời nói thật, hơn nữa ta chỉ nghe một câu nói của ngươi." Quý Phiêu Phiêu gằn từng chữ, đôi mắt đẹp nhìn vào mắt Đỗ Biến, tràn đầy ý chí tuyệt đối.

Đỗ Biến cắn răng một cái, nhỏ giọng nói: "Ta là Thí Bách Hộ Đông Hán phủ Bách Sắc Đỗ Biến!"

Nói ra những lời này, Đỗ Biến thực sự cần dũng khí lớn lao, hắn chính là thái giám a, lại hướng người ta cầu hôn.

Nhưng mà, vào lúc này!

Cửa phòng bên trong mở ra, một cô gái đi tới, tràn ngập sự chấn động mà nhìn Đỗ Biến.

Mà Đỗ Biến nhìn thấy cô gái này, trong nháy mắt da đầu đều phải bùng nổ!

Không, là cả đầu đều phải bùng nổ!

Chị Huyết Quan Âm? Nàng, nàng vì sao lại ở chỗ này xuất hiện a?

. . .

Chú thích của Bánh: Chương thứ ba đưa lên, ngày hôm nay canh ba một vạn hai. Các huynh đệ đảm bảo không thể thấp hơn mức cực tiểu vé tháng cho ta đi, tình tiết cam đoan đặc sắc sảng khoái.

Quả nhiên là đau dạ dày, bề mặt tủy xương như nhũn ra, chạng vạng bắt đầu cháng váng.

Chú thích của Mèo Thầy Mo: Sau khi máy dở hơi, tháo Ram ra chùi méo si nhê. Khởi động vài lần méo vào được Win (lỗi màn hình đen vạch nhấp nháy hoặc đứng ngay khi cái logo win 10 hiện lên), làm 1 hồi lần xà quần mới vào được Safemode nhưng nó chỉ tạm thôi, không biết ngày mai thế nào. Tranh thủ còn mở máy được thì convert luôn, lúc này gần 4h sáng, thật là bi ai :((
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thái Giám Võ Đế.