Phần 11 - Chương 30: Thái Thượng Cảm Ứng Thiên và những câu chuyện


Số từ: 791
Thái Thượng Cảm Ứng Thiên Hội Biên
Việt dịch: Cư Sĩ Vô Tri
SÁN BÁNG THÁNH HIỀN. XÂM LĂNG ĐẠO ĐỨC.
Chê bai báng bổ Thánh Hiền. Phá hỏng đạo đức.
1. Đức Khổng Tử nói:
Người quân tử có ba điều sợ:
Sợ Thiên Mạng của Trời, sợ địa nhân và sợ lời nói của Thánh Nhân. Tiên Phật Thánh Hiền đều phụng mệnh của Thượng Đế giáng phàm giáo hóa độ người, kính trọng Thánh Hiền tức là kính trọng Thượng Đế.
Người quân tử còn kính sợ như thế, kẻ phàm phu tục tử như ta lại dám hủy báng hay sao?
2. Đời Tấn có vị quan tên Nguyễn Chiêm, học vấn uyên bác và có tài hùng biện, chủ trương rằng sinh mệnh của loài người ví như ngọn đèn dầu, dầu cạn thì đèn tắt, người chết đi thì hết, chứ không có quỷ thần gì cả.
Nhiều danh sĩ đương thời đều cãi luận với Nguyễn Chiêm về điểm này, nhưng cãi không lại hùng biện của Nguyễn Chiêm.
Một hôm, có chàng thư sinh đến gặp Nguyễn Chiêm. Hai người hỏi han nhau, luận cổ kim rất là hợp ý.
Sau cùng bàn đến chuyện quỷ thần, chàng thư sinh cho rằng:
Con người có hai cái ta, một chân giả. Cái chân là do bản tính thiên phú, cái giả là phần hình hài do cha mẹ sinh. Chân ngã thì bất sinh bất diệt, còn phần giả ngã thì chịu sự câu thúc của âm dương ngũ hành, nên có sinh lão bệnh tử.
Một khi con người đã chết đi rồi chỉ có phần thể xác hư hại mà thôi, còn phần chân linh cái chân ngã thì bất hoại. Nếu như tại thế có hành đức tích thiện thì thành Thần, trái lại làm quỷ.
Chàng thư sinh lại dẫn chứng nhiều điển tích để chứng minh lời nói của mình, nhưng đều bị Nguyễn Chiêm phản bác.
Nguyễn Chiêm lại nói với chàng thư sinh rằng:
Hai chữ quỷ thần chẳng qua là do người xưa bịa ra để gạt giới phu mà thôi.
Các hạ là một người có học thức, chẳng lẽ lại tin vào lời lẽ dị đoan đó hay sao?
Các hạ quả thật là mê tín.
Chàng thư sinh nghe xong lời nói của Nguyễn Chiêm liền thay đổi sắc mặt, giận dữ và lớn tiếng nói rằng:
Ta biết ngươi là kẻ cuồng si hay ngụy biện không trọng Thánh Hiền, không kính quỷ thần, cho nên hôm nay ta mới đến đây dùng lý lẽ giải bày cho ngươi nghe, không ngờ ngươi lại ngông cuồng đến thế. Ngươi không tin có quỷ, ta chính là quỷ đây, hãy nhìn rõ mà xem.
Nói xong chàng thư sinh biến đâu mất, trước mặt Nguyễn Chiêm là một con quỷ mặt dữ tợn, khua môi nghiến răng, trong giây lát và biến mất. Nguyễn Chiêm mặt mày tái mét, chết điếng cả người, khá lâu mới nói nên lời. Không bao lâu Nguyễn Chiêm mang bệnh nặng, thuốc thang không khỏi rồi chết.
3. Đạo cao long hổ phục, đức trọng quỷ thần kính.
Người có đạo đức quỷ thần đều kính trọng, chẳng lẽ phàm phu chúng ta lại mang lòng khinh hay sao?
Vua Võ Đế nhà Hán, tính người hiếu thảo và háo nghĩa, thích đọc Đạo Đức Kinh nhưng không hiểu được huyền ý trong Kinh. Đức Thái Thượng Lão Quân muốn độ hóa Võ Đế, hóa hình thành một ông già, kết lư ở trên sông và tự xưng là Hà Thượng Công.
Võ Đế sai sứ giả đến hỏi những điều nan giải trong Kinh, khi sứ giả đến Hà Thượng Công nói:
Đạo đức chí tôn chí quý, nếu sai người đến hỏi thì đạo không quý. Sứ giả trở về tâu, Võ Đế đích thân đến gặp Hà Thượng Công hỏi đạo.
Hà Thượng Công nhắm mắt ngồi thiền bất động, một hồi lâu Võ Đế có sắc nộ, lên tiếng nói rằng:
Kinh nói:
Trong thành có bốn cái lớn, trong đó vua là một Thành trung hữu tứ đại, vương cư kỳ nhất, các hạ tuy có đạo, nhưng trẫm là vua của một nước, sơn hà đều là của trẫm, các hạ cũng là thần dân của trẫm, sao lại ngạo mạn thế?
Hà Thượng Công hiểu ý của Võ Đế, hai chân nhảy lên không trung, rời đất trăm trượng rồi nói:
Trên không đụng Trời, dưới không đạp đất, nào có thần dân xã tắc. Võ Đế hối hận, quỳ lạy xin tha tội. Hà Thượng Công chỉ truyền Kinh cho Võ Đế mà không truyền đạo. Đủ thấy đạo đức tôn quý, há có thể xâm lăng làm nhục hay sao.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thái Thượng Cảm Ứng Thiên.