Chương 217:
Chúng thiên tài nghe xong câu thơ thảy đều biến sắc. Nguyên lai câu thơ này không chỉ có ngâm vịnh xuôi ngược về mùa xuân, mà mười chữ kia còn bao hàm một bài thơ thất ngôn tuyệt cú, tách ra ngâm xuôi ngược sẽ thành:
Oanh đề ngạn liễu lộng xuân tình
Liễu lộng xuân tình dạ nguyệt minh
Minh nguyệt dạ tình xuân lộng liễu
Tình xuân lộng liễu ngạn đề oanh.
Oanh ca cành liễu rạng xuân tình
Liễu rạng xuân tình đêm sáng trăng
Trăng sáng đêm tình xuân rạng liễu
Tình xuân rạng liễu oanh ca cành
Dược Phong cũng thầm lè lưỡi.Lấy nguyên trong truyện ra mà đố như vậy để troll nhau à.Rõ ràng là cuộc đối thơ này đều là Ngũ công chúa lấy trong truyện ra để troll đám thiên tài mà.Nhưng mà không sao. Các ngươi lại gặp ta. Hehe..
Tiếp theo câu của Âu Lạc đế vương chính là câu vịnh mùa hè. Nhưng quả thật quá khó khăn, Diệp Vấn và Long Ngạo Thiên nhìn nhau không dám đáp lời, Âu Lạc đế vương này quả không hổ là tài trạng nguyên a.
Âu LẠc đế vương đưa mắt nhìn một lượt, cười nói:
-Bốn vị công tử, có thể tiếp được chăng?
Thấy không có người trả lời, lão lại hỏi lần nữa, trên mặt tiếu ý càng đậm.
Người trong sảnh đối mặt nhìn nhau, nguyên lai còn nghĩ bốn chọn hai có thể xảy ra một phen kịch chiến liều mạng, nào đâu biểt rằng một đề này của Tổng đốc đại nhân liền làm tất cả tài tử khó có thể trụ được, không chỉ Long Ngạo Thiên, Diệp Vấn không có phản ứng, ngay cả Dược Phong kinh người kia cũng trầm mặc. Như thế chẳng phải là không ai có thể tiến lên bước nào sao?
Nhìn bộ dáng Âu Lạc đế vương bụng to âm thầm đắc ý, Dược Phong nhịn cười không được, thấy trong đại sảnh cực kỳ yên tĩnh, hắn liền đứng dậy cười nói:
- Đại vương, tại hạ muốn ngâm một bài thơ.
Mọi người trong sảnh thấy có kẻ đứng lên, nhất thời liền náo động, hơn nữa là Dược Phong "ngựa đen" một đường thẳng tiến vượt quan, càng thêm trở nên hưng phấn, nhưng vừa nghe hắn muốn ngâm thơ, lại đều có chút thất vọng, đây là thơ nối nhau, ngươi ngâm thơ làm cái gì? Không tiếp được câu thơ của Lạc đại nhân, vậy cuộc tỷ thí này cũng không cần tiến hành nữa.
Diệp Vấn vòng trước mất mặt, đối với Dược Phong có ân oán, nghe thấy lời này của hắn, nhịn không được cười lạnh:
-Đây là thơ tiếp thơ, ngươi ngâm một bài thơ có tác dụng gì?"
Dược Phong cười dài ba tiếng nói:
-Có tác dụng hay không, ngươi nghe xong sẽ biết.
Âu Lạc đế vương đưa mắt nhìn Dược Phong, cười nói:
- Dược công tử, thơ hay ho thế nào mà khiến công tử có nhã hứng như vậy? Xin mời vịnh nghe xem.
Dược Phong gật gật đầu lớn tiếng ngâm:
- Hương liên bích thủy động phong lương
Thủy động phong lương nhật nguyệt trường
Trường nguyệt nhật lương phong động thủy
Lương phong động thủy bích liên hương."
Sen thơm nước biếc động gió lay
Nước động gió lay nhật nguyệt này
Này nguyệt nhật lay gió động nước
Lay gió động nước biếc hương sen
.
Mọi người trong sảnh còn chưa hiểu rõ, sắc mặt Diệp Vấn đã đại biến.Long Ngạo Thiên cùng Công Tôn Văn chợt hiểu ra, thần sắc đều lộ vẻ không thể tin được.
Âu Lạc đế vương cười lớn nói:
-Hay, hay, Dược Phong quả nhiên văn võ song toàn, một cửa này liền chỉ có ngươi thông qua.
Ngoài trừ vài người ra, những kẻ khác đều là không hiểu rõ bí ẩn trong đó, một công tử dưới đài đứng lên hỏi:
-đại Vương, trận này vì sao Dược Phong thắng?Đệ tử chưa hiểu rõ lắm.
Âu Lạc đế vương cười bảo:
-Vậy ta liền vì mọi người giải thích một phen. Bản vương đưa ra một câu vịnh xuân, câu thứ hai ngâm ứng với hạ, Lâm công tử ngâm bài thơ này đúng là từ câu thơ xuôi ngược nối tiếp mà thành, câu vịnh sau của hắn chính là: Hương liên bích thủy động phong lương nhật nguyệt trường
.
Mọi người suy nghĩ kỹ càng một lúc mới hiểu được, trong chốc lát tiếng vỗ tay rộ lên dài mãi không ngừng. Âu Lạc đế vương ra đề này rõ ràng rất khó khăn, Dược Phong kia có thể đáp lại, thật tài năng không tồi.
Dược Phong đứng dậy vái chào lại, cười nói:
-Ngẫu nhiên thôi, đa tạ đa tạ.
Thơ xuân hạ thu đông này vốn là bốn câu, hiện chỉ có xuân hạ không có thu đông, ba người kia lại chẳng tiếp được, thật sự có chút tiếc nuối. Dược Phong thấy Âu Lạc đế vương ánh mắt đảo quanh, không ngừng phóng tới phía mình. Chẳng lẽ lão đầu này muốn bắt ta đối tiếp cả thu đông, ta ngất, đừng có đùa ta nữa, hắn vội vàng lớn tiếng hỏi:
-Đại Vương, trận này là ai thắng?
Thơ tiếp nối chỉ có một mình hắn đáp được, ai thắng ai thua đã rõ ràng, vốn là bốn chọn hai quyết đấu, nhưng chỉ có một, cuộc thi tài lớn này xem như kết thúc rồi. Để Dược Phong hạ hết các cửa, tự nhiên có người không phục.
Âu Lạc đế vương vừa muốn trả lời, đã thấy Công Tôn Văn kia đứng dậy lên tiếng:
-Chậm đã, Âu Lạc đế vương chư vị đại nhân, nói là bốn trận tỷ thí, như thế nào mới thi ba vòng đã muốn kết thúc, theo hạ quan xem ra, để cho công bình, hay là thi lại một vòng cho thỏa đáng, cũng để chúng ta cùng chư vị tài tử một phen mãn nhãn, chư vị nói có phải không?
Mọi người vốn không muốn thấy hội thi thơ đặc sắc vội vàng chấm dứt như thế, đều ầm ầm hưởng ứng khen phải.
Âu Lạc đế vương nhìn sang Dược Phong như muốn hỏi ý kiến của hắn. dược Phong nhún vai biểu tình mình không có ý kiến.
Long Ngạo Thiên nháy mắt ra dấu với Diệp Vấn, Diệp Vấn liền đứng dậy nói: