Chương 218:
-Tạ Âu Dương đại nhân và các vị đại nhân cho ba người đệ tử một cơ hội, đệ tử muốn đại diện cho tiểu vương gia cùng Hầu huynh, hướng tới Lâm công tử thỉnh giáo một phen.
Dược Phong hắc hắc cười:
-Diệp công tử nói hay lắm, việc đấu thơ này vốn cực kỳ công bằng, lúc nãy vòng cuối chư vị huynh đài khiêm nhượng, nhường tiểu khả thắng, Diệp công tử đã mất đi cơ hội, như thế nào lại muốn thỉnh giáo chứ?
Ba kẻ kia bị thua là mọi người tận mắt nhìn thấy, Dược Phong vừa hỏi như thế, Diệp Vấn nhất thời á khẩu. Người xem bên dưới trở nên nóng nảy, hét lên:
-Thi lại một vòng, thi lại một vòng…
Dược Phong cười nói:
-Bất quá, mọi người thanh thế nhiệt liệt như vậy, Diệp huynh lại thành tâm như thế, tiểu khả nếu không đồng ý, vậy cũng quá bất cận nhân tình rồi. Dù sao quy củ chỉ là quy củ, cũng chẳng phải không sửa được. Không bằng như vậy đi, tại hạ tại hạ đưa ra một phương pháp trung hòa, Diệp huynh ngươi tự mình rót trà, đưa tới trên tay tiểu khả, gọi một tiếng Dược tiên sinh, chúng ta liền thi lại một vòng cũng không có gì là không thể.
Biện pháp này là muốn ép Diệp Vấn nhận thua bái sư, cho dù trận cuối cùng hắn có thể lật ngược tình thế, nhưng lễ tôn sư này đã cử hành, như thế thắng cũng bằng không thắng. Người đọc sách cực kỳ thanh cao, lúc này lại là hai bên đấu thơ dưới con mắt trừng trừng của mọi người, Diệp Vấn sao nguyện thấp hơn kẻ khác một cái đầu, hừ một tiếng nhưng chẳng nói lời nào.
Thiên tài cực kỳ cao ngạo, lúc này lại là hai bên đấu thơ dưới con mắt trừng trừng của mọi người, Diệp Vấn sao nguyện thấp hơn kẻ khác một cái đầu, hừ một tiếng nhưng chẳng nói lời nào.
Dưới đài không khí nhiệt liệt, Âu Lạc đế vương mỉm cười thần bí, .Long Ngạo Thiên đánh mắt ra dấu với Diệp Vấn, Diệp Vấn bất đắt dĩ cắn răng đứng dậy châm trà, đưa tới trước người Dược Phong nói:
-Dược tiên sinh, xin mời dùng trà.
Hắn không thể không làm thế. Đâm lao thì phải theo lao thôi.
Lần này nhất định phải thắng nếu không thì sợ rằng lấy mo che mặt cũng không đủ hết nhục a.
Dược Phong ngồi ì trên ghế không buồn đứng dậy, nhận lấy chén trà, tựa như lão học giả gật đầu mỉm cười:
-Trẻ nhỏ dễ dạy, trẻ nhỏ dễ dạy a!
Sư gia kia lớn tiếng nói:
-Đây là vòng cuối cùng, hai vị tài tử đua tranh, tự do chọn đề.
Diệp Vấn căm phẫn cắn răng, vung mạnh tay lên nói:
-Không cần, ta chỉ ra một bài thơ, lấy thời gian uống một chén trà nhỏ hạn định, mời Dược tiên sinh đối lại một bài, nếu hắn đối được xem như ta thua.
Người xem thấy đến lúc tối quan trọng này, vị tài tử kinh thành xem ra đã bị chọc giận đến triệt để, trò hay sắp diễn ra rồi, sớm đã nhịn cả hô hấp, nghe hắn ra đề.
Diệp Vấn chậm rãi đi vài bước trong sảnh, nghĩ tới tao ngộ chịu nhục ngày hôm nay, trong lòng càng thêm căm phẫn, lớn tiếng nói:
Hữu mộc dã thị kỳ
Vô mộc dã thị kỳ
Khứ điệu kỳ biên mộc
Gia khiếm tiện thị khi
Long du tiềm thủy tao hà hí
Hổ lạc bình dương bị khuyển khi"
Đấy là sự miêu tả chân thật tâm tình của hắn hôm nay, hắn vốn nức tiếng thiên chi kiều tử, nhận lời mời tham gia hội thi thơ Âu Lạc, vốn tưởng rằng sẽ vô cùng phong quang, vậy mà trước thì đọc sai thơ, sau lại phải bái sư trước mặt mọi người. Đối với dạng tâm cao khí ngạo như hắn, theo như danh tiếng bên ngoài của kẻ đứng ở chỗ cao mà nói, thật sự là khó có thể chịu đựng được.
Lời của Diệp Vấn vừa dứt, trong sảnh liền có kẻ lớn tiếng kêu hay.Bài thơ này của hắn tuy là âm thầm mắng chửi người, nhưng cũng có cơ trí lớn, quả nhiên không hổ là tài tử kinh thành, đích xác có chút học vấn.Dược Phong liếc nhìn xuống dưới sảnh, thấy ánh mắt những người đang cổ vũ không ngừng len lén nhìn trộm Long Ngạo Thiên, hiển nhiên đều theo ám hiệu của tiểu vương gia này. Mẹ nó, muốn chơi trò với ta sao, khi lão tử dùng chiêu này, người còn đang vọc bùn vàng (cứt) cùng nước tiểu, Dược Phong lạnh lùng cười.
Diệp Vấn được mọi người ủng hộ, cảm giác việc chịu "vũ nhục" lúc trước giảm đi vài phần, đảm khí trỗi dậy mạnh mẽ, lớn tiếng nói:
-Dược công tử, trời gian đến rồi, ngươi có đối lại được không?
Dược Phong ha ha cười nói:
-Chỉ là đấu thơ mà thôi, đơn giản là giải trí, Diệp huynh cũng không cần quá để ý, bài thơ này ta liền không đối nữa.
Diệp Vấn vui mừng hỏi lại:
-Tại sao? chẳng lẽ Dược huynh ngươi nhận thua rồi phải không? Chuyện này xem cũng đáng ngạc nhiên rồi?
-Nhận thua?
Dược Phong hừ lạnh một tiếng:
-Diệp huynh, không nói gạt ngươi, trong từ điển của ta, chưa bao giờ có hai từ 'nhận thua', chẳng qua ta sợ là đối lại bài thơ này làm ngươi khó có thể chịu được.
Long Ngạo Thiên đứng lên mở miệng:
-Dược Phong, chớ có nói lời thừa, mau mau ngâm ra bải thơ ngươi làm, nếu ngươi đối không lại, hãy tự động lui qua một bên.
Bọn họ vừa trao đổi, trong sảnh có vài người biết được đầu đuôi, còn lại đại đa số mọi người không biết vì sao, nhưng thấy tiểu vương gia bị Dược Phong quát mắng cũng không dám mở miệng chống lại, trong lòng đều vạn phần kỳ dị.
Dược Phong ha ha cười:
-Nếu Diệp huynh cùng Long huynh có thịnh tình như thế, vậy tiểu khả liền thử một phen, bài thơ kia của Ngô huynh cực kỳ thú vị, vừa là cái gì rồng với hổ a, lại vừa là cái gì tôm với cẩu, thật sự là rất uy mãnh. Ta đây cũng không khách khí nữa.
-Hữu thủy dã thị khê
Vô thủy dã thị hề
Khứ điệu khê biên thủy
Gia điểu tiện thị kê
Đắc ý miêu nhi hùng quá hổ
Thoát mao phượng hoàng - bất như kê.
"Hay, hay!" Tiếng vỗ tay trong sảnh vang lên như sấm truyền khắp gian phòng. Đây đều là do chân tâm mọi người phát ra. Vòng tranh đua cuối cùng này, Dược Phong phong độ ung dung, chẳng những không e ngại Diệp Vấn, còn đem hắn ra nhục mạ, chiến thắng rực rỡ. Diệp Vấn vẻ mặt trắng bệnh, Long Ngạo Thiên sắc mặt xanh đen, không nói lên lời.
Dược Phong quét mồ hôi lạnh trên trán, mẹ nó, làm chút bài thơ khỉ gió, so với một trường chiến đấu trước kia còn mệt hơn, vì tiểu nữu Ngũ công chúa, bổn tài tử lần này phí sức thật lớn a.
Âu Lạc đế vương vỗ tay cười nói:
-Hay, hay, hay, hội thi thơ này bốn vòng hoàn toàn chấm dứt, Lâm công tử tài hoa phi phàm, vẻ vang chiếm ngôi vị đứng đầu, chính là niềm trông mong của mọi người.
Dược Phong trong lòng thật ra lại rất bình tĩnh, ngoại trừ việc đoạt hạng nhất ngoài ý liệu ra, còn lại đều nằm trong dự liệu, không có gì kinh hỷ cả.