Chương 82: Độ Kiếp!
Dược Phong bay đi cả canh giờ, sau khi rời xa Huyền Vũ Học Viện, hắn hạ xuống một đỉnh núi. Vùng này dù có vài linh thú tồn tại, nhưng dao động đấu khí không mấy cường đại, là một nơi độ kiếp không tồi.
Dược Phong dừng phía trên ngọn núi, xích viêm bùng lên trên vai, một con tiểu phượng hoàng xuất hiện. Ánh mắt nó ngóng nhìn không trung, bất khuất và kiêu hãnh.
Dược Phong siết chặt tay, hơi lo lắng hỏi
- Chuẩn bị tốt chưa?
.
Tiểu Phượng gật đầu, miệng nó phun ra xích viêm,rồi……
-Véo!
Tiểu Phượng bay lên trời cao, xích viêm ùn ùn thổi ra, một tiếng hót thanh thúy vang vọng thiên địa, xích viêm ngập trời bành trướng theo thân thể Tiểu Phượng. Chỉ chốc lát, một đôi cánh màu vàng đỏ có xích viêm,lượn lờ che phủ một vùng đồi núi, bên dưới nhìn lên không thể thấy được mặt trời.
Dược Phong ngẩn ngơ, đây là lần thứ 1 hắn tận mắt nhìn thấy chân thân Tiểu Phượng. Thương thế Tiểu Phượng đã hoàn toàn lành lặn, mượn lực tinh huyết của hắn lại càng thêm mạnh mẽ.
"Kwooork!"
Tiểu Phượng hót lên lảnh lót, dao động đấu khí đáng sợ tuôn ra, uy áp cường đại tràn ngập thiên địa.
-Ầm ầm!
Ngay lúc đó, trên chín tầng mây cũng xuất hiện dao động đáng sợ chẳng kém, hắc lôi vân đầy tính hủy diệt ào ào xông tới, ngưng tụ thành hình.
Dược Phong trừng mắt nghiêm trọng.
Hắc Thần Lôi Kiếp, rốt cục đã đến đây.
"Ầm!"
Thiên địa nổ vang, bầu trời trong xanh nháy mắt u ám, linh khí thiên địa cũng tán loạn khỏi khu vực này như đang sợ hãi một cái gì đó rất khủng bố.
"Grú grú!"
Trên dãy núi trùng điệp, vô số linh thú kêu rống run rẩy, những tiếng hú hét sợ hãi hoảng loạn trước Hắc Thần Lôi Kiếp, đối với tất cả linh thú tuyệt đối là một thứ đáng sợ nhất.
Dù cho mục tiêu tu luyện của chúng nó là thoát thai hoán cốt đối diện lôi kiếp, nhưng khi nhìn thấy vẫn ôm lấy sự sợ hãi khó cưỡng lại....
Dược Phong đứng trên đỉnh núi, mắt trợn trừng nhìn lên chín tầng mây. Ở đó hắc lôi vân hình thành, lôi đình lực khủng bố khó hình dung, thậm chí cả dòng sông sét ở Lôi vực tầng 8 cũng phải bái làm sư phụ.
Sức mạnh hủy diệt chân chính của thiên địa.
Bên dưới Hắc Thần Lôi Vân, Tiểu Phượng vỗ vỗ đôi cánh che trời, thân thể khổng lồ mang theo xích viêm cuồn cuộn khiến cho nhiệt độ tăng cao.
Mỗi khi Tiểu Phượng vỗ hai cánh, những cơn lốc khí nóng bỏng phảng phất phả hơi vào thiên địa.
"Kwooork!"
Ánh mắt bất khuất đối diện Hắc Thần Lôi Vân, Tiểu Phượng đã bị nó đánh bại hai lần, nếu không có huyết mạch Phượng hoàng, e rằng từ lâu đã là nắm tro tàn.
Dù liên tiếp thất bại, nhưng Tiểu Phượng vẫn không cam lòng nhận thua. Nó là dòng tộc Tiểu Phượng hoàng cao ngạo, có huyết mạch Phượng hoàng, nó muốn trở thành thần thú mạnh mẽ nhất thế gian này!
Cho nên, nó nhất định phải tiến hóa thành công, thành chân chính phượng hoàng!
Tiểu Phượng hót vang, đôi cánh khổng lồ vỗ liên hồi khiêu chiến Hắc Thần Lôi Kiếp. Lần này nhất định sẽ không bại!
"Ầm ầm ầm!"
Hắc Thần Lôi Kiếp dường như nhận ra khiêu chiến của Tiểu Phượng, sét giật vang rền đáp lại, uy nghiêm thiên địa đáng sợ bao phủ xuống.
Đấu khí hội tụ trong đó càng lúc càng đáng sợ.
"Ầm!"
Lôi vân bị xé toang, mọi thanh âm trong khu vực này lập tức tĩnh lặng, một tia thần lôi mang theo uy lực hủy diệt từ trời hàng lâm, hung hăng đánh thẳng Tiểu Phượng.
"Kwooork!"
Tiểu Phượng hót vang, vung cánh tuôn ra xích viêm, hóa thành lốc lửa đen công kích đối kháng tia hắc lôi điên cuồng đánh xuống.
"Bùm!"
Tiếng nổ vang rền, lôi đình và xích viêm bộc phát sức công phá khiến vài khu vực núi non xung quanh bị vạ lây, trong khoảnh khắc sụp đổ san thành bình địa.
Dược Phong vội tránh xa, ánh mắt dần trở nên nghiêm trọng
- Hắc Thần Lôi Kiếp dường như biến hóa mạnh mẽ hơn tùy thuộc vào sức mạnh của sinh vật độ kiếp thì phải. Ta cho nàng 1 đạo tinh huyết có huyết mạch Chân Phượng cao quý hơn cả phượng hoàng. Xem ra lần này khổ rồi a
Dược Phong đăm chiêu, bước trọng yếu tiến hóa của linh thú thật đáng sợ, cũng vì Hắc Thần Lôi Kiếp này mà không biết bao nhiêu linh thú cường đại bị biến mất.
Giao phong đầu tiên, Tiểu Phượng hoàn toàn ngang cơ, nhưng Dược Phong biết rõ đây chỉ là bắt đầu....
Hắc Thần Lôi Kiếp trên bầu trời đã hoàn toàn hội tụ, thiên uy tràn ngập, rồi bắt đầu hiển lộ đáng sợ kinh khủng chân chính của nó.
"Ầm! Ầm!"
Thiên không u ám, lôi kiếp lấp loáng, hắc thần lôi phô thiên cái địa bổ xuống hung hãn, tất cả đều hướng thẳng Tiểu Phượng, cực kỳ chính xác.
Ngọn lửa bất khuất tràn ngập đôi mắt Tiểu Phượng, nó hiên ngang vỗ cánh, điều động sức mạnh trong cơ thể.
"Phừng phừng!"
Biển lửa bùng lên, từng cơn lốc lửa đen xuyên qua trời cao hướng đến thần lôi, muốn ngăn cản nó lại.
Hai luồng sức mạnh đáng sợ bắn phá lẫn nhau, khiến cho không trung biến dạng nổ lùng bùng. Lực bùng nổ bộc phát khiến khu vực này chịu tổn hại nghiêm trọng.
Dược Phong đứng dưới chân núi ngẩng lên nhìn chiến đấu ở không trung, luôn sẵn sàng hỗ trợ. Hắn cảm nhận thấy rõ trong khi Hắc Thần Lôi Kiếp càng lúc đánh xuống càng dồn dập thì phòng ngự của Tiểu Phượng bắt đầu xuất hiện những lỗ hổng.
Dược Phong đột nhiên trừng mắt, trên trời cao một cột hắc thần lôi đột nhiên nện xuống, xuyên qua phòng ngự lốc xích viêm bổ vào Tiểu Phượng.
"Uỳnh!"
Một tiếng vang chát chúa, Tiểu Phượng bị nó đánh lui xuống cả nghìn trượng, chỗ bị sét đánh bốc khói đen cuồn cuộn, xích viêm ào tới bổ sung nhưng cũng chưa thể lập tức phục hồi cơ thể lại như cũ.
Tiểu Phượng rống lên đau đớn, đôi máu cũng như rỉ máu.
"Ầm! Ầm!"
Còn chưa kịp phát nộ, Hắc Thần Lôi Kiếp cũng đã đi vào trạng thái cuồng bạo, lôi vân co lại, hắc thần lôi ào ào bắn xuống, cả trời đất cũng rung chuyển trước lôi điện oanh tạc.
Tiểu Phượng cong hai cánh lại che chắn cơ thể, một lớp xích viêm bốc lên phòng ngự, nhìn qua rất chắc chắn.
"Bang! Bang!"
Thần lôi điên cuồn bắn phá tầng phòng ngự óng ánh kia, mỗi một cột sét là một lần phòng ngự nổ một chút, thân thể Tiểu Phượng cũng rung lên dữ dội, hẳn nhiên cực kỳ đau đớn.
Thần lôi tung hoành tứ tung, chừng vài phút sau tầng phòng ngự của Tiểu Phượng hoàn toàn bị phá nát, thân thể thanh tao xinh đẹp của nó bị oanh kích thê thảm, máu tươi chảy theo lông chim nhỏ xuống đất.
Dược Phong đau xót nhìn bộ dáng thê thảm của Tiểu Phượng, hai tay siết chặt lại. Hắc Thần Lôi Kiếp không ngờ mạnh mẽ như thế, mỗi đạo hắc thần lôi kia có lẽ thừa sức đánh cho cường giả Thông Thiên cảnh cả tro cốt cũng chẳng còn.
Còn trong tình huống này, nếu tiếp tục như thế e rằng Tiểu Phượng cũng không chịu nổi.
Tiểu Phượng lại không quan tâm tới thương thế bản thân, vẫn ngẩng đầu kiêu hãnh, tiếng hót cao ngạo vang xa. Dù cho nó bị hủy diệt cũng không muốn nhận thua trước Hắc Thần Lôi Kiếp.
"Ầm!"
Lôi kiếp không có tình cảm, thần lô hủy diệt vẫn không hề nương nhẹ.
"Véo!"
Ngay khi thần lôi sắp lần tiếp tục hành hạ Tiểu Phượng, trong thân thể nó bắn ra một tia sáng lơ lửng trước mặt Tiểu Phượng, hóa thành một cái lông khổng lồ.
Lông vũ màu vàng kim, phóng to ra che kín bầu trời.
Thần lôi hung hăng oanh kích lên lông vũ, ánh sáng nó toát ra cũng tan tác đi nhiều, nhưng vẫn hoàn toàn hấp thu tất cả trùng kích, không bị đánh nổ.
- Đó là cái gì?
Dược Phong chấn kinh, lông vũ kia nhất định không phải của Tiểu Phượng, sức mạnh toát rã cũng rất khổng lồ, thần lôi đánh trúng vài lần cũng không tiêu tán.
Tiểu Phượng cũng đang ngẩn ngơ, rồi nó lập tức phản ứng nhanh phục hồi thương thế. Nó cũng biết lông vũ kia lợi hại, nhưng không thể hoàn toàn chặn đứng thần lôi. Lôi kiếp vẫn phải dựa vào bản thân tự mình vượt qua.
Hắc Thần Lôi Kiếp cũng phát nộ, nó dường như nổi điên trước lông vũ kia, không có mùi Tiểu Phượng, một vật ngoại lai khiến nó ghét vô cùng.
"Rầm rầm!"
Hắc Thần Lôi Kiếp phẫn nộ không ngừng đánh xuống. Dưới lôi thần oanh kích liên miên, lông vũ kia dần dần tắt sáng, cuối cùng bị đánh nổ tung thành tro.
"Kwooork!"
Chính lúc đó, Tiểu Phượng hót lên sảng khoái, máu tươi vẫn chảy nhưng ánh mắt nó lại sáng ngời vô cùng.
Đột nhiên Dược Phong nhìn thấy từ những vết thương loang lổ máu trên thân Tiểu Phượng xuất hiện vài tia sáng tím nhàn nhạt, trông cứ như một tia Kim hỏa.
Ngọn Kim hỏa chính giữa xích viêm căn bản rất khó phát hiện, thế nhưng chính nhờ ngọn lửa tím đó mà thương thế Tiểu Phượng nhanh chóng phục hồi, thần lôi lực còn đọng lại ở vết thương cũng không thể ngăn nó phục hồi được.
- Đó là. . . Đế hỏa?