Chương 224: Hoảng Sợ


Số từ: 2423
Nguồn: hoantusontrang.wordpress
Lục lão phu nhân lập tức liền hiểu được ý tứ của Lâm Cẩn Dung:
Vừa vặn hôm nay ta nhàn rỗi vô sự, cũng muốn ra ngoài đi lại một chút để giãn gân cốt, ta đi cùng với con.

Lâm Cẩn Dung vui mừng cười mị mắt, giúp đỡ lão thái thái, chậm rì rì hướng tới sân viện của Đồ thị. Lục lão phu nhân một đường đi trước, một đường chỉ cho nàng xem, nhà thuỷ tạ kia được kiến tạo vào năm nào, trong đó hoa sơn trà quý báu lại mất công gieo trồng ra sao. Cơ hội như vậy rất ít, Lâm Cẩn Dung dùng mọi công phu, tận tâm hết sức hầu hạ lão thái thái, nói năng chọc cho bà vui mừng, khéo léo dẫn dắt để bà nói chuyện, dừng ở trong mắt người bên ngoài, tổ tôn hai người chính là hoà thuận vui tươi, mọi vẻ hài hòa.
Đồ thị nhận được tin tức, ngồi ở phía trước cửa sổ vẻ mặt im lặng. Lục Tam lão gia thật sự sợ nàng sẽ làm gì đó, nhân tiện nói:
Sức khỏe nàng không tốt, nếu không ta đi nói với lão thái gia, thỉnh hắn thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, để thê tử của Nhị lang quản lý phòng thêu thùa, vẫn giống như từ trước, cũng không có gì không tốt.

Đồ thị nghe vậy, hô một chút nhảy lên mắng:
Chàng liền ước gì ta và chàng giống nhau mỗi ngày đều ngốc ở trong phòng này, chỉ muốn thấy ta không nhận được điều gì tốt đúng không?
Sau đó ngồi ở trước bàn trang điểm, hung hăng chải tóc, cố ý không thoa chút phấn son, cứ để mặt mộc vàng võ đi tiếp Lục lão phu nhân.
Đối với việc nàng cố ý giả bộ yếu ớt, Lục lão phu nhân làm như không thấy, chỉ cười nói:
Đã khỏe hơn chưa? Đã sớm muốn tới thăm con, tiếc rằng trên người vẫn khó chịu, liền kéo dài tới hôm nay.

Đồ thị khẽ nói:
Cũng đỡ hơn rồi.
Sau đó đôi mắt nóng lòng đặt ở trên người Lâm Cẩn Dung.
Lâm Cẩn Dung cười, tiến lên hành lễ:
Biết Tam thẩm nương đã khỏe, ta cũng yên tâm.

Đồ thị hư hư lên tiếng:
Ngô.
Nàng vốn tưởng rằng Lâm Cẩn Dung cầu Lục lão phu nhân đi cùng, đó là vì muốn đem việc ở phòng thêu thùa giao cho nàng, muốn cùng nàng giữ quan hệ tốt, tất nhiên sẽ làm đủ cấp bậc lễ nghĩa với nàng, sẽ nói ra vài câu lời hay. Ai ngờ Lâm Cẩn Dung nói lời này, sau đókhông nhiều lời nữa, quy củ đứng ở phía sau Lục lão phu nhân, hầu hạ Lục lão phu nhân.
Đồ thị chỉ đành lên tinh thần, cười nói:
Nhi tức bị cảm nắng đã sớm khỏe lại, chỉ là trên trán lần này ngã có chút nặng, thường thường bị choáng váng, hơn nữa mấy ngày kia vẫn còn vết bầm tím, thật sự quá khó coi, không dám xuất môn. Làm phiền bà bà quan tâm.

Lục lão phu nhân tiếp lời:
Vốn ta muốn đáp ứng ý tứ của thê tử Nhị lang, nhìn xem con đã khỏe lại chưa, cũng tiện giao việc ở phòng thêu thùa. Nếu con chưa khỏe ta sẽ nói với công công của con, để hắn thu hồi lời nói kia, cho con tĩnh dưỡng, được không? Dù sao thê tử Nhị lang tuổi trẻ, để nàng vất vả chút cũng không có trở ngại gì.

Đồ thị vội nói:
Nhi tức tuy rằng thường thường bị choáng váng, nhưng không ảnh hưởng đến công việc.
Ngã cũng đã ngã, khóc cũng đã khóc, đau cũng đã đau, xấu cũng lộ ra hết rồi, nếu chút lợi nhỏ nhặt không giành lấy, chẳng phải là thiệt thòi lớn sao? Trong tay có chút quyền lợi, tốt xấu cũng sẽ không bị ai dám xem thường quá mức.
Lục lão phu nhân cười thầm:
Suy nghĩ không bằng hành động, Sa ma ma, ngươi đi một chuyến, giúp đỡ Tam phu nhân tiếp nhận công việc ở phòng thêu thùa.

Sa ma ma liền cười hì hì đi ra, hướng tới Đồ thị hành lễ:
Tam phu nhân, thỉnh.

Đồ thị cũng liền ỡm ờ đứng dậy, Sa ma ma lại nói:
Phu nhân có muốn trang điểm một chút không?

Đồ thị lúc này mới cáo lỗi, vội vã chạy đi vào ngồi trước bàn trang điểm thoa chút son phấn, trở ra liền phấn mặt hàm xuân, nét mặt toả sáng. Lục lão phu nhân khẽ thở dài một hơi nhìn về phía Lục Tam lão gia đang cẩn thận pha trà cho mình:
Lão Tam, không cần bận rộn, lại đây mẫu tử chúng ta tâm sự vài câu.

Lục Tam lão gia vội qua ngồi, cẩn thận phụng bồi lão mẫu.
Lâm Cẩn Dung cùng Đồ thị ra sân, hai người đều thu liễm tươi cười trên mặt, để Sa ma ma cùng nha hoàn ma ma đi ở giữa.
Từ ma ma đã sớm nhận được tin tức, cùng Phương Trúc gọi tất cả người đến, sổ sách cùng với vải vóc, chuẩn bị mọi việc nhẹ nhàng khoan khoái, chỉ đợi hai người vừa đến, sẽ có thể bàn giao công việc. Đồ thị mọi cách làm ra vẻ, nói:
Cần gì xem sổ sách, chẳng lẽ thê tử của Nhị lang còn có thể hại ta hay sao? Cần gì phải kiểm tra vải vóc, cũng không phải là ít.

Lâm Cẩn Dung trên mặt đang cười, nửa điểm không khách khí:
Tiền tài trong tay, xuất môn cũng cần phải kiểm tra. Tam thẩm nương vẫn nên kiểm kê rõ ràng, bằng không qua đi ta cũng không chịu trách nhiệm gì đâu.

Đồ thị nghe nàng nói, trong lòng không thoải mái, Sa ma ma cùng Từ ma ma đều khuyên nhủ:
Là đạo lý này, từ trước đến nay đều như thế. Thời điểm lúc trước Nhị thiếu phu nhân tiếp nhận phòng thêu thùa trong tay Nhị phu nhân, cũng là kiểm kê thật sự rõ ràng, Nhị phu nhân cũng thấy thập phần hữu lý.

Đồ thị lúc này mới
miễn cưỡng
đứng dậy, lần lượt kiểm kê một lần, lại là kiểm kê thập phần rõ ràng, đầu tiên là xem xét xiêm y may bằng vải tứ kinh giảo la cho phu thê Lục lão ông, kế tiếp ngay cả vải lẻ tàn tuyến đều nhìn qua một lần, gập lại mở ra ép buộc hơn phân nửa ngày, mọi người không thể ăn cơm trưa, cứ bắt đi theo nàng phụng bồi bên cạnh. Lâm Cẩn Dung cũng không gấp, đang cầm trà ngồi vào chỗ của mình, tùy ý để Đồ thị ép buộc, đợi cho nàng xong xuôi, mới thỉnh Sa ma ma làm người chứng kiến, đem mọi việc chuyển giao xong.
Tống thị được tin tức, thản nhiên giũa móng tay nói:
Có núi để dựa vào có khác.

Tiếu ma ma nói:
Phu nhân, nàng gần đây gây ầm ỹ khá lớn, ỷ vào có chỗ dựa, càng ngày càng kiêu ngạo. Hiện giờ mới tiếp nhận vài ngày, đã muốn sửa chữa đám người Mạnh ma ma, này không phải đánh vào mặt người sao?

Tống thị mắng:
Mạnh ma ma ngu xuẩn! Cứ chờ xem, xem tiểu Lâm thị
(ý chỉ Lâm Cẩn Dung, còn đại Lâm thị chắc mọi người cũng đoán ra… Lâm Ngọc Trân á ^^)
muốn làm gì, bức đến cuối cùng lại mang theo người trực tiếp nháo loạn hai lão, một lần nháo đủ nháo lớn không phải tốt hơn sao? Nàng chưa chi đã chạy đến chỗ ta, làm cho ta không thể không đi một chuyến, tiểu Lâm thị nếu thu tay, chẳng phải là có ý tưởng gì khác sao.
Đương thời i buổi rối loạn, nếu nàng giả bộ không biết, không phải càng có vẻ rắp tâm hãm hại sao.
Tiếu ma ma tiếp lời:
Phu nhân, hạ nhân dù sao vẫn là hạ nhân, đầu óc làm sao có thể có suy nghĩ sâu xa được như chủ tử?

Tống thị được câu này thổi phồng, cũng không có cảm giác gì, chỉ thản nhiên nói:
Việc này không nên chậm trễ, chuẩn bị động thủ. Không có bản lĩnh, có núi để dựa vào cũng không đáng tin cậy.

Tiếu ma ma cười:
Phu nhân yên tâm, lão nô đi tìm Mạnh ma ma.

Tống thị nói:
Răn dạy nàng cho ta! Đừng để vàng bạc lấn át đầu óc.

Gần canh hai, Lâm Cẩn Dung mới có thể cùng Phương Trúc nói chuyện:
Ngươi từ chỗ phu nhân đến, tuổi so với bọn nha hoàn trong phòng ta đều lớn hơn một chút, đi theo phu nhân xa nhà, kiến thức cũng rộng, mấy ngày nay ngươi làm rất khá, chỉ cần ngươi cố hết sức, tương lai ta sẽ không bạc đãi ngươi.

Phương Trúc mấy ngày ở cùng nàng cũng coi như khoái trá, liền cười nói:
Nhị thiếu phu nhân yên tâm, nô tỳ sẽ hết sức làm tốt bất cứ chuyện gì.
Rồi cũng lui xuống.
Lệ Chi nhấc mành lên, nhìn theo nàng ra cửa viện, rõ ràng lưu loát đem mành thả xuống.
Lại nói Phương Trúc ra cửa viện, theo lệ đến sân viện của Lâm Ngọc Trân một chuyến, bất quá chỉ đáp lời mấy câu tầm thường, rất nhanh liền rời khỏi đó. Đến chỗ nhị môn, liền bị một tiểu nha hoàn tóc để chỏm ngăn cản:
Ma ma khỏe, Từ ma ma có việc cần tìm người.

Phương Trúc ngạc nhiên nói:
Ma ma có chuyện gì cần tìm ta?

Tiểu nha hoàn nói:
Chẳng phải ma ma mấy ngày nay đang tập trung may xiêm y của lão thái gia cùng lão thái thái sao? Phu nhân cũng có một kiện, thúc giục muốn may để kịp mặc trong lễ thành thân của Lâm gia Ngũ tiểu thư, nàng thật sự không còn kịp nữa rồi, nghĩ người từ trước tới nay vẫn luôn ở bên cạnh phu nhân, sẽ biết rõ hơn sở thích của nàng, việc thêu thùa cũng rất tốt, muốn mời tỷ đi qua giúp nàng một tay, trước đem xiêm y cắt ra, vài tú nương trong phòng cũng lui xuống rồi.

Chuyện này Phương Trúc cũng biết, Lục lão phu nhân vì trấn an Lâm Ngọc Trân, đặc biệt thưởng cho Lâm Ngọc Trân một kiện tứ kinh giảo la màu hổ phách làm xiêm y. Hôm nay nàng giúp đỡ kiểm kê giao hàng này nọ, quả thật thấy kiện vải kia còn để đó. Ngày xưa nàng cũng có qua lại với Từ ma ma, nếu nói vậy đúng là cần nàng tới hỗ trợ.
Từ ma ma từ trước đến nay là người được lòng mọi người, Phương Trúc không nghi ngờ gì, sảng khoái đáp ứng, cùng tiểu nha hoàn kia đi đến phòng thêu thùa. Đợi đến khi tới bên ngoài, chỉ thấy trừ bỏ một gian phòng còn sáng đèn, còn lại đều tối như mực, liền cười tiến lên gõ cửa phòng kia:
Ma ma, ta đến đây.

Cũng không thấy ai trả lời, Phương Trúc lại hô hai tiếng, không có người trả lời, liền thấy có chút không thích hợp, liền quay đầu hỏi tiểu nha hoàn:
Sao không thấy có người lên tiếng?
Vừa nhìn qua, tâm đã lạnh một nửa, trong viện đen kịt một mảnh, làm sao còn có bóng dáng của tiểu nha hoàn kia nữa?
Phương Trúc lui hai bước, trong lòng nhảy loạn không ngớt. Tỉnh táo lại, muốn tiến lên xem, tiếc rằng phòng thêu thùa vì phòng ngừa sâu bọ hay chuột làm hỏng kiện vải, chỉ có cửa sổ là để khe hở rất nhỏ, muốn đâm thủng giấy trên cửa sổ để xem, lại mờ mịt không rõ. Phương Trúc quyết định thật nhanh, vùi đầu bước đi, chuyên tìm chỗ âm u ít người. Chỉ tiếc nàng càng sợ cái gì thì lại gặp cái đó, bất quá chỉ đi mấy chục bước, đã gặp phải vài người. Nàng đành phải ngăn chặn bất an trong lòng, đơn giản chọn chỗ sáng mà đi.
Mới trở về trong phòng nhà mình, liền mạnh mẽ đóng cửa lại. Trượng phu Lưu Ngũ của nàng thấy vẻ mặt nàng hoảng sợ, liền cầm đèn tiến lên nhìn:
Nàng làm sao vậy?

Phương Trúc run run môi nói:
Khẳng định đã xảy ra chuyện.

Lưu Ngũ cả kinh nói:
Sao lại thế này?
Hạ nhân kiếm ăn không dễ dàng, luôn là người mẫn cảm nhất.
Phương Trúc vội kể lại việc vừa xảy ra một lần:
Ta thấy hẳn là chuyện xấu.

Lưu Ngũ cau mày suy nghĩ một lát, nói:
Nàng nhanh đi nói với Nhị thiếu phu nhân! Đi, ta đưa nàng đi vào.
Phu thê hai người vội vàng khóa trái cửa, lại quay lại, nhưng đến chỗ nhị môn, nhị môn đã sớm bị khóa, hô gọi vài tiếng cũng không thấy có người để ý tới, là mơ tưởng đi vào.
Phu thê hai mặt nhìn nhau, đều thấy vẻ hoảng sợ trong mắt nhau. Nghĩ rằng nhốt bọn họ bên ngoài là được rồi sao? Con thỏ bị ép buộc nóng nảy cũng sẽ cắn người, Lưu Ngũ cắn chặt răng, nói:
Đi, chúng ta đi tìm Phạm đại quản sự!

Hai người vội vã lại chạy đi, vẫn thất bại Phạm Bao bị lão thái gia phái đi làm việc, có lẽ qua đêm nay cũng không thể trở về. Vô kế khả thi, Phương Trúc an ủi chính mình, cũng an ủi trượng phu:
Chuyện này hơn phân nửa vẫn là hướng tới phu nhân hoặc là Nhị thiếu phu nhân, các nàng sẽ không mặc kệ ta.

Bóng đêm càng ngày càng đậm, dần dần lại chuyển sang nhạt dần, chân trời lộ ra một tia bình minh, trời rất nhanh đã sáng rõ. Hạ nhân Lục gia đã sớm ngủ dậy, dựa theo chức trách, lại bắt đầu bận rộn một ngày.
Bỗng trong phòng thêu thùa phát ra một tiếng hoảng sợ kêu to.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thế Hôn.