Chương 225: Kỳ Quái
-
Thế Hôn
- Ý Thiên Trọng
- 2507 chữ
- 2020-05-09 04:30:53
Số từ: 2502
Nguồn: hoantusontrang.wordpress
Lệ Chi sáng sớm vừa dậy liền phát hiện mí mắt đang nhảy, bên trái nhảy bên phải nhảy, máy mắt trái là phát tài máy mắt phải là tai họa, hai bên thay phiên nhảy là tình huống gì đây? Nàng phiền chán kéo kéo mí mắt, giữ một lúc, không để nó nhảy tiếp.
Quế Viên nhìn thấy, buồn cười nói:
Ngươi làm cái gì vậy?
Lệ Chi trong lòng nặng trịch, lo lắng cùng trầm trọng nói không nên lời, mặc kệ Quế Viên, chỉ hơi hơi ngửa đầu, đứng ở dưới rèm vẫn không nhúc nhích.
Quế Viên bĩu môi, xoay người tránh ra. Cửa viện vang nhỏ một tiếng, Trương ma ma cười nói:
Phương ma ma ngươi tới.
Lệ Chi lập tức mở mắt, cười chào hỏi với Phương Trúc:
Hôm nay sao đến sớm như vậy?
Phương Trúc trên trán đổ một tầng mồ hôi, không đáp lời của nàng, trực tiếp bước lên bậc thang:
Lệ Chi, thiếu phu nhân đã dậy chưa?
Lệ Chi bất động thanh sắc đánh giá nàng, cười nói:
Dậy rồi, làm sao vậy?
Tay của Phương Trúc lập tức nắm mành, vừa muốn đi vào bên trong, đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, lui ra phía sau từng bước, cầu khẩn Lệ Chi:
Thỉnh muội muội thay ta đi vào nói với thiếu phu nhân, ta có chuyện quan trọng muốn bẩm báo.
Lệ Chi vội vàng đi vào, Lâm Cẩn Dung ngồi ở trên tháp, chạm phải ánh mắt nàng, liền chậm rãi gật đầu. Lệ Chi đi qua vén mành lên ý bảo Phương Trúc đi vào, còn mình thì canh giữ ở cửa.
Phương Trúc bước nhanh tiến vào, quỳ gối trước mặt Lâm Cẩn Dung:
Thiếu phu nhân cứu ta!
Lâm Cẩn Dung ngạc nhiên nói:
Đây là làm sao vậy?
Phương Trúc run run môi, đem chuyện đêm qua nhanh nói một lần:
Đêm qua nô tỳ cũng không dám ngủ, trời vừa sáng đã chạy tới đây, nhưng đến chỗ nhị môn, phòng thêu thùa đã xảy ra chuyện! Mấy kiện xiêm y tứ kinh giảo la của lão thái gia cùng lão thái thái và mấy kiện vải khác bị cắn hỏng rồi!
Lời còn chưa dứt, đã là khóc không thành tiếng.
Lâm Cẩn Dung thật lâu sau không nói gì.
Phương Trúc tâm vẫn trầm dưới đáy.
Lâm Cẩn Dung khe khẽ thở dài:
Trước đứng lên đi. Chuyện này thật đúng là phiền toái, ngươi có vẻ nói không rõ ràng.
Phương Trúc nước mắt lưng tròng nói:
Vâng, nô tỳ cả gan, chuyện này chỉ sợ là hướng về phía người.
Lâm Cẩn Dung nghiêm mặt nói:
Ngươi là người của ta, xảy ra chuyện ta không thể mặc kệ ngươi.
Phương Trúc hơi kiên định một chút, Lâm Cẩn Dung lại nói:
Nhưng mà, nếu ta cái gì cũng không biết, vậy xem như ta muốn giúp ngươi cũng giúp không được. Ngươi cẩn thận suy nghĩ có chi tiết nào khả nghi hay không?
Nếu có chi tiết, vậy đó là trước khi nàng đến phòng thêu thùa đã đến sân viện của Lâm Ngọc Trân. Nhưng có thể nói ra hay không?
Mà nói ra thế nào? Mồ hôi trên trán Phương Trúc còn chưa khô, lại đổ ra thêm một tầng mồ hôi nữa, Lâm Cẩn Dung cũng không vội, chờ nàng tự mình suy nghĩ.
Lệ Chi tiến vào:
Thiếu phu nhân, Sa ma ma đến đây.
Sớm như vậy Sa ma ma đã xuất hiện ở trong này thì có chuyện tốt gì chứ? Phương Trúc vội nói:
Thiếu phu nhân, nô tỳ…
Lâm Cẩn Dung cũng đã đứng lên, cười tủm tỉm đón Sa ma ma vào:
Ma ma sớm như vậy? Uống chén trà không?
Sa ma ma lại cười nói:
Trà không uống, có chuyện lão thái thái bảo Phương Trúc lập tức đi qua nói.
Lâm Cẩn Dung nói:
Chuyện gì?
Sa ma ma cũng không gạt nàng:
Phòng thêu thùa xảy ra chuyện phiền toái, xiêm y của lão thái gia cùng lão thái thái, còn có nhiều kiện vải khác đều bị chuột cắn hỏng. Người cũng biết đó là chỗ nào, ngày thường vì phòng tránh sâu bọ chuột, ngay cả cửa sổ khe hở đều nhỏ hơn các phòng hơn, lại càng không nhắc tới hạ nhân luôn tinh tế mỗi ngày kết thúc công việc đều thu dọn đồ vào trong rương. Mọi người ở phòng thêu thùa đều nói bản thân không có thất trách.
Rồi nhìn Phương Trúc liếc mắt một cái,
Nhưng thật ra đêm hôm qua có người nhìn thấy Phương Trúc một mình một người đến phòng thêu thùa, nghe nói lúc trước chìa khóa ở phòng thêu thùa cũng là Phương Trúc thay người cầm? Việc này vô luận như thế nào đều phải mang nàng qua hỏi rõ ràng.
Vậy nếu nói không rõ ràng thì sao? Nếu người ta không cho nàng cơ hội nói rõ ràng thì sao? Chuyện thần tiên đánh nhau, cho tới bây giờ đều là tao ương của tiểu quỷ. Phương Trúc trên người lạnh lẽo:
Thiếu phu nhân, chìa khóa của nô tỳ hôm qua đã giao cho Huệ ma ma…
Lâm Cẩn Dung bình tĩnh ngừng lời nàng:
Ngươi trước hết đi cùng Sa ma ma đi, lão thái thái nhân từ, sẽ không oan uổng ngươi. Sau đó ta cũng qua đó.
Sa ma ma liền cười:
Phương Trúc, đừng làm khó ta.
Phương Trúc trong lòng nhảy nhót, nơm nớp lo sợ theo Sa ma ma rời đi.
Lệ Chi đi ra ngoài, uy nghiêm nhìn bọn nha hoàn đứng bên ngoài khe khẽ thủ thỉ quát lớn nói:
Loạn cái gì! Hoảng cái gì! Đều đi làm việc đi!
Mọi người đều im lặng, tản ra bốn phía. Lâm Cẩn Dung cố ý ngồi thêm một lát mới đứng dậy chuẩn bị đi Vinh Cảnh cư, phân phó Lệ Chi:
Cứ làm theo thương lượng lúc đầu của chúng ta.
Lệ Chi liền hỏi nàng:
Có muốn đi nói với Đại phu nhân một tiếng không?
Lâm Cẩn Dung hỏi lại:
Ngươi nghĩ rằng nàng chưa biết sao?
Lâm Cẩn Dung đi tới bên ngoài Vinh Cảnh cư, chỉ nghe Đồ thị ô ô nức nở kể ra:
Ngươi làm sao có thể phá hoại như vậy? Ta không phải chỉ đánh ngươi một bạt tai thôi sao? Ngươi lại hại ta đến thế. Cái khác không nói tới, nhưng đó là quần áo của lão thái gia và lão thái thái, may đi may lại thì chỉ là việc nhỏ, nhưng kiện vải kia thật hiếm có, bảo ta lấy từ đâu để đền bù đây?!
Phương Trúc thê thê thảm thảm lặp lại:
Tam phu nhân nô tỳ thật sự là oan uổng. Nô tỳ làm sao có lá gan lớn như vậy?
Đồ thị quát lớn:
Ngươi còn dám nói sạo! Ai tin ngươi gặp phải chuyện ma quỷ kia? Nhiều người nhìn thấy ngươi đi vào lại đi ra, lén lút, Từ ma ma căn bản không có tìm ngươi, đêm hôm khuya khoắt ngươi đến phòng thêu thùa làm cái gì?
Lâm Ngọc Trân nói:
Tam đệ muội, còn chưa rõ ràng, sao muội đã định tội vội vàng? Nhân chứng vật chứng đều phải đầy đủ, người ta chỉ nhìn thấy nàng đi ở bên ngoài, cũng không ai thấy nàng vào nhà. Hôm qua tất cả mọi người thấy nàng đem chìa khóa giao cho Huệ ma ma, cũng có thể nói là Huệ ma ma làm mà?
Huệ ma ma vội hô tô một tiếng:
Phu nhân, nô tỳ oan uổng! Nô tỳ vì sao phải làm loại chuyện này a? Nói không thông mà!
Đồ thị ủy khuất nói:
Đại tẩu, Huệ ma ma làm sao muốn hại ta a? Chìa khóa tuy đã giao, nhưng ở trong tay nàng nhiều ngày, chẳng lẽ không thể làm chút trò vặt vãnh sao? Ta biết có người hận không thể xem ta xấu mặt, muốn ta xấu mặt cũng đành thôi, dù sao ta ngày thường cũng không thiếu chuyện bị xấu mặt, cớ gì phải phá hỏng quần áo của lão thái gia cùng lão thái thái? Tẩu cũng không cần phải gấp, nếu trong sạch thì thể nào chả nói rõ.
Lời này ý tứ hàm xúc quá mạnh mẽ, Lâm Ngọc Trân tức giận đến cười lạnh:
Đúng vậy, tất cả mọi người không thể gặp điều tốt, thì muội là kẻ đáng thương nhất, muội là người đáng để người khác đố kỵ nhật. Muội quản lý phòng thêu thùa, chính là quản kim sơn ngân hải đây mà. Muội muốn mắng ai a, ta không sợ muội đâu!
Đồ thị liền khóc:
Đại tẩu thật không nói đạo lý, luôn khi dễ người khác! Tẩu đã nói như vậy, thật ra ta lại muốn hỏi tẩu, Phương Trúc là người của ai? Hôm qua nàng có phải từ trong phòng của tẩu rồi mới đến phòng thêu thùa đúng không?
Lâm Ngọc Trân cả giận nói:
Ý tứ này của muội, chẳng lẽ là do ta sai sử nàng?
Đồ thị nói:
Ta cũng không nói như vậy.
Tống thị thật sự vô cùng hiểu biết hai người này, chỉ nhẹ nhàng trêu chọc, hai người sẽ tự động lao vào cắn nhau. Lâm Cẩn Dung cảm thán một hồi, lặng yên không một tiếng động đi vào, đứng ở phía sau Lâm Ngọc Trân. Lục lão phu nhân nhìn nàng một cái, không nói chuyện, tiếp tục cúi mí mắt nghe các nhi tức cãi nhau.
Tống thị thấy Lâm Cẩn Dung đi vào, liền bắt đầu ba phải:
Đều bớt tranh cãi đi. Mặc kệ là ai, nghĩ đến cũng không phải là cố ý, chính là không cẩn thận đã quên đóng cửa, để cho chuột chạy vào mà thôi. Cũng là vận khí không tốt.
Đồ thị từ lúc Lâm Cẩn Dung vào, lại càng đỏ mắt, căn bản không chịu từ bỏ ý đồ:
Mấy thứ đó đều được đặt trong rương ta đã dặn dò các nàng thu dọn cho tốt, nếu không có gì đó, sao có thể dễ dàng bị cắn hỏng? Có phải vậy không Từ ma ma? Ngươi mỗi ngày đều là người cuối cùng rời đi, kiểm tra thấy mọi thứ chu toàn mới tự tay đóng cửa, đúng vậy không?!
Giờ phút này đối với nàng mà nói, phẫn nộ ủy khuất đều có, nhưng so sánh với việc ai hại nàng cũng không phải quá trọng yếu, chuyện mấu chốt nhất là chứng minh nàng bị người ta hại, xuất hiện sai lầm lớn như vậy không phải do nàng cùng thủ hạ gây ra.
Từ ma ma đứng ở một bên, giống như tượng đất bồ tát, bất động không nói lời nào, lúc này bị điểm danh, mới không thể không lên tiếng:
Nô tỳ là người cuối cùng đóng cửa.
Đồ thị lại nói:
Cửa sổ có dấu vết bị chọc thủng không, không có chìa khóa căn bản là không vào được, có phải vậy hay không?
Từ ma ma rất khó xử, trả lời không phải hay phải đều không được, đành phải đáp:
Nô tỳ dù có gan lớn bằng trời, cũng không dám làm chuyện này.
Đồ thị nói:
Đương nhiên không phải ngươi, ngươi làm nhiều năm như vậy, được lão thái thái tín nhiệm, ai chẳng biết cách làm người của ngươi? Chìa khóa này tổng cộng cũng chỉ có vài người chạm qua, sớm nhất là Nhị tẩu sau đó chính là Nhị chất tức, kế tiếp chính là ta, ta không có lý do gì hại chính ta đi?
Tống thị cúi mắt không nói, Lã thị thấp khụ một tiếng, thật cẩn thận nói:
Tam thẩm nương, bà bà ta nàng cũng sẽ không…
Đồ thị nói:
Ta cũng không phải là nói bà bà ngươi.
Vậy chỉ còn lại có một người, đó là Lâm Cẩn Dung.
Trước tiên là nói về Lâm Ngọc Trân, lúc này lại ám chỉ Lâm Cẩn Dung, dù sao cô chất hai người đều là một, chính là coi nàng là cái đinh trong mắt.
Lục lão phu nhân lúc này mới hỏi Lâm Cẩn Dung:
A Dung, người này là thủ hạ của con, hiện tại mọi người đều thấy đêm qua nàng một mình đến phòng thêu thùa, nàng lại không tìm thấy nhân chứng, con nói hai câu đi.
Lâm Cẩn Dung thanh thanh cổ họng, nói:
Phát sinh chuyện như vậy, thật sự là làm cho người ta không thể tưởng được. Nhưng nếu nói Phương Trúc dụng tâm hiểm ác thì ta không thể tin được. Tranh cãi ầm ĩ cũng không có tác dụng, ta càng nghĩ, muốn tìm ra chân tướng, tốt nhất vẫn phải điều tra.
Lời này rất hợp với lòng của Tống thị, ầm ỹ cũng đã ầm ỹ, nháo cũng đã nháo loạn, kế tiếp nên định tội Phương Trúc. Nàng thập phần ổn trọng nói:
Đúng, vốn chỉ là mấy kiện vải, chúng ta ai cũng không thiếu quần áo, nháo loạn như vậy thật sự tổn thương hòa khí, biện pháp thỏa đáng nhất chính là điều tra.
Lục lão phu nhân tiếp lời:
Nhị tức, chuyện này con muốn điều tra?
Tống thị đang muốn mở miệng, Lâm Cẩn Dung lại nói:
Tổ mẫu, tôn tức thấy người điều tra chuyện này nên là người không có một chút liên quan mới phải, Nhị thẩm nương không thích hợp.
Tống thị đột nhiên biến sắc:
Nhị chất tức, con có ý tứ gì?
Lâm Cẩn Dung không chút hoang mang vạch trần:
Bởi vì vừa rồi Tam thẩm nương nói, chúng ta đều đã từng cầm chìa khóa. Cho nên tốt nhất vẫn để tổ mẫu điều tra.
Tống thị cười lạnh một tiếng:
Như vậy tốt nhất.
Ai điều tra cũng đều giống nhau thôi, nếu nàng đã dám làm, sẽ làm thật chu toàn. Tội danh của Phương Trúc coi như xác định rồi! Không câu nệ có kéo theo Lâm Cẩn Dung cùng Lâm Ngọc Trân hay không, dù sao thân phận của Phương Trúc đại biểu cho cả hai người, lấy tính cách của Lâm Ngọc Trân cùng Đồ thị kia, thế cục này là không giải được. Lâm Cẩn Dung cũng mơ tưởng thoát được có liên quan.
Lục lão phu nhân hít hơi:
Quần áo hỏng là việc nhỏ, nhưng vì bên tai thanh tịnh, đành để lão bà tử ta liều mạng.
Lâm Cẩn Dung cười cười:
Kỳ thật, tôn tức vừa vặn biết một chi tiết thú vị. Nói cho mọi người nghe một chút, để xem xem là kỳ quái hay là không kỳ quái?