Chương 276: Tin Tưởng
-
Thế Hôn
- Ý Thiên Trọng
- 2349 chữ
- 2020-05-09 04:31:08
Số từ: 2344
Nguồn: hoantusontrang.wordpress
Lục Giam nháy mắt mấy cái:
Làm sao có thể!
Lâm Cẩn Dung tăng thêm ngữ khí:
Chàng không hề hoài nghi dù chỉ một chút sao?
Ta tất nhiên không có!
Lục Giam cau mày mất hứng nhanh chóng trả lời:
Sao nàng lại nói như vậy? Sao ta có thể đối đãi với nàng như vậy? Tại sao nàng cũng không tin ta?
Khẩu thị tâm phi, Lâm Cẩn Dung căn bản không tin hắn không có chút nghi ngờ nào. Huống chi, xác thực chỉ biết hắn từng không tin nàng, biết hắn chính là từng đối đãi với nàng ra sao. Lâm Cẩn Dung thản nhiên nói:
Chàng không tin là đúng, thủ pháp vụng về như vậy, không phải là người có bụng dạ hẹp hòi thì chính là đồ con lừa. Đóa hoa này, trên nhiều đồ vật của ta đều là nó, ta quá mức ngu xuẩn mới có thể lấy thứ rõ rệt như thế làm ra sự tình này!
Vừa nói, vừa phẫn hận, lúc trước nàng bị mất sáo, không phải cũng là vật đặc trưng sao? Chẳng lẽ kiếp trước nàng bị cho là người ngu ngốc đến thế sao? Hay là hắn luôn cố kỵ Ngô Tương như vậy?
Lục Giam trừng mắt nhìn, nói:
Ta cũng nghĩ như vậy.
Sau đó lộ ra tươi cười, muốn tiến lên ôm đầu vai của Lâm Cẩn Dung. Hắn mới tới gần, Lâm Cẩn Dung đã ngửi thấy hương rượu cùng mùi của son phấn, lại nhìn qua, liền thấy trên cổ áo của hắn có dấu son, trong lòng ghê tởm phẫn hận, đẩy mạnh tay hắn ra nói:
Có lời thật muốn nói với chàng, đừng nói ta căn bản khinh thường cho loại chuyện gièm pha này, nếu ta làm, cũng sẽ không đưa loại này ra, như thế nào cũng phải tinh xảo đặc biệt một chút, làm cho người ta thấy cũng không nhận ra được, lại càng không thể dễ dàng đưa cho chàng xem.
Cái gì mà nàng phải làm?! Muốn tinh xảo đặc biệt hơn một chút?! Cho dù là tức giận phát tác, cũng không thể mở miệng nói ra như vậy. Lục Giam trên mặt vừa lộ ra vài phần vui mừng, bị Lâm Cẩn Dung nói những lời này, liền nghiêm mặt, tức giận nói:
Nói bậy bạ gì đó!
Ta nói cái gì đâu? Người bên ngoài thải đạp ta như vậy chẳng lẽ ta không được biện giải hai câu?
Lâm Cẩn Dung nhìn hắn đang tức giận, càng cảm thấy dấu son này đỏ bừng chói mắt, ghê tởm cực kỳ. Liền ném túi hương kia xuống đất, đá lên đó, hung hăng giẫm đạp:
Loại túi hương này, ta đã làm năm sáu cái, màu sắc này là một đôi, đều tặng cho Ngũ muội muội. Sao lại tới chỗ này, ta cuối cùng muốn nàng phải cho ta một lời công đạo. Mấy thứ ghê tởm, mấy kẻ ghê tởm đó, cũng dám xuất hiện làm bẩn mắt của ta.
Lục Giam thấy câu cuối cùng của Lâm Cẩn Dung giống như ám chỉ vào hắn vậy, hắn thật không rõ, hắn không hề không biết phân biệt trắng đen mà phát tác với nàng, mà là cùng nàng thương lượng phân giải, nàng ủy khuất thì có thể, tại sao lại không nói đạo lý như thế? Không thuận theo không buông tha sao? Muốn mở miệng, lại phát hiện chính mình thật sự không thể tiếp lời, thốt ra sợ sẽ khiến chuyện trở nên tồi tệ hơn, đành đi đến một bên ngồi xuống.
Lâm Cẩn Dung thấy hắn không đáp lời, cúi mắt si ngốc ngồi ở một bên, chính mình cũng thấy không có ý nghĩa, càng biết hắn vì sao không phát tác đối với hành động không nói đạo lý của nàng, mà là yên lặng nhịn nhẫn — hắn chột dạ, thời điểm ban đầu, hắn xác thực hoài nghi nàng! Hoặc là nói lòng dạ hẹp hòi xác thực không dám phát tác. Trong lòng âm thầm cười lạnh tự lên giường nằm, cũng không giống như ngày thường lui tới chủ động hầu hạ hắn rửa mặt cởi áo.
Lục Giam đợi một lát, thấy nàng không thèm nhắc lại, giống như đang ngủ, liền nhặt lên túi hương đã bị giẫm đạp kia lên, thanh thanh cổ họng nói:
Có cần ta đốt nó đi không?
Lâm Cẩn Dung nhịn không được quay đầu nhíu mày:
Đốt? Đốt thì sao còn điều tra được a?
Mới thốt ra, chỉ thấy Lục Giam liếc nhìn nàng, biết hắn là cố ý, liền ngậm miệng lại.
Lục Giam thấy nàng đã mở miệng, liền đi tới ngồi xuống bên cạnh nàng thấp giọng nói:
Vậy nàng giữ được không? Không thể để chuyện không minh bạch như thế. Hiện nay chúng ta vì điều này mà ầm ỹ, không phải càng như ý nguyện của bọn họ sao?
Hắn chủ động cầu hòa, Lâm Cẩn Dung nháy mắt tâm niệm ngàn hồi, dù oán hận cũng hiểu được lúc này muốn thống thống khoái khoái tức giận là không có khả năng, việc quan trọng nhất là phải vượt qua cửa ải khó khăn trước mặt. Vì thế thần sắc không mềm mỏng ngược lại càng thêm hung hăng vài phần, ngồi dậy chỉ vào cổ áo của hắn nói:
Ngồi xa ra một chút, chàng cố ý muốn ta cảm thấy ghê tởm sao?
Lục Giam không rõ, cầm cổ áo lên nhìn, trong mắt ngược lại lộ ra vài phần vui mừng, tùy tay ném túi hương qua một bên, rồi nắm tay Lâm Cẩn Dung, nhỏ giọng nói:
A Dung, ta không có.
Lâm Cẩn Dung hừ một tiếng, nhưng cũng không rút tay về.
Lục Giam thấy nàng không rút tay về, lại tới ngồi gần nàng, thấp giọng nói:
Là Ngô Tương làm chuyện tốt.
Một bên nhìn thần sắc của Lâm Cẩn Dung, một bên kể lại chuyện đám người Ngô Tương xúi giục Xảo Xảo bồi rượu cho hắn ra sao, cuối cùng còn thêm một câu:
Hắn nói, xã giao mà thôi, nàng là nữ tử đặc biệt bao dung, sẽ không cùng ta càn quấy.
Lâm Cẩn Dung tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn:
Chàng đừng đổ hết tội lên người hắn, nhuyễn ngọc ôn hương ôm trong lòng, son đều dính cả lên áo, ai biết chàng nói là thật hay là giả. Chàng chứng minh thế nào đây?
Phong thuỷ luân chuyển, cũng có một ngày nàng đòi hỏi hắn chứng minh sự trong sạch.
Lục Giam bất đắc dĩ thở dài, nói:
Nếu nàng không tin, có thể hỏi Trường Thọ.
Lâm Cẩn Dung rút tay ra, nói:
Ta không hỏi, ta cảm thấy không có mặt mũi. Nếu rơi vào tai người bên ngoài, lại nói ta không biết khoan dung. Ngay cả chuyện bên ngoài của nam nhân cũng muốn quản.
Lục Giam cắn chặt răng:
Nàng không tin thì đi hỏi Ngô Tương.
Lâm Cẩn Dung hé mắt nhìn hắn:
Ta làm sao còn dám cùng hắn nói chuyện? Mà hỏi đến chàng không sợ bị hắn cười nhạo sao?
Lục Giam trầm mặc một lát, nói:
Nàng là người sống với ta. Chỉ cần…… Chỉ cần trong lòng nàng có ta, nàng tin ta, bị hắn cười hai câu thì thế nào.
Ta sẽ không đi hỏi hắn, chàng nói không có, ta sẽ tin chàng. Sự tín nhiệm phải đến từ hai phía, chỉ dựa vào một người là không được.
Kiếp trước, nàng tin hắn, hắn lại không tin nàng; Kiếp này, mặc dù hắn tin nàng, nàng cũng không dám tin hắn. Lâm Cẩn Dung hết sức khiến ngữ khí trở nên bình thản:
Ta muốn hỏi chàng, một khắc chàng vừa nhìn thấy túi hương kia, trong lòng chàng nghĩ cái gì? Lần này là bọn họ lộ chân tướng trước, ta đã nhắc nhở chàng, nếu chưa từng nhắc nhở thì chàng sẽ làm như thế nào? Lúc ấy ở trong lòng chàng, có phải cũng hoài nghi ta hay không? Nếu sự tình như thế lại xuất hiện thêm vài lần, thủ pháp tinh ranh cao siêu hơn một ít, chàng còn có thể tin ta hay không? Ta muốn nghe lời nói thật. Nhưng nếu chàng không muốn nói thì thôi, nhưng đừng nói dối, chàng không lừa được ta đâu.
Lục Giam rũ mắt nhìn tay nằng đang đặt lên chăn phủ gấm sắc xanh nhạt như ngọc, sau một lúc lâu mới nhỏ giọng nói:
Ta vẫn đều rất muốn vượt qua hắn.
Trong mộng đều muốn, thậm chí còn ghen tị, nhưng lời này hắn thật sự nói không nên lời.
Hắn không chỉ rõ
hắn
kia là ai, cũng không chính thức trả lời Lâm Cẩn Dung, nhưng Lâm Cẩn Dung lại biết hắn nói tới ai, càng biết hắn ngay lúc đó thật sự là ghen tị cũng hoài nghi, trong lòng ngũ vị tạp trần, thở dài:
Hắn là bằng hữu tốt của chàng. Hắn tuy rằng cuồng vọng, có đôi khi cũng không để ý đối nhân xử thế, chỉ lo bản thân khoái hoạt vui sướng, nhưng đối với chàng cũng khá tốt, cũng không làm điều gì có lỗi với chàng.
Lục Giam bên tai có chút đỏ lên, môi giật giật, lại không nói gì — hắn căn bản không thể nói ra bí mật giấu ở sâu trong tâm linh với nàng, liền vội vàng đứng lên:
Ta đi trước tắm rửa.
Lâm Cẩn Dung không ép hỏi hắn, nhẹ nhàng nằm xuống, chỉ nghe phía sau bình phong tiếng nước vẫn vang lên không ngừng, hồi lâu, Lục Giam đi ra, thổi tắt đèn, nhẹ tay nhẹ chân nằm xuống cạnh nàng.
Lâm Cẩn Dung nỗi lòng ngàn vạn, ngủ không được, Lục Giam ở bên người nàng im lặng nằm đó, không có chút động tĩnh. Nàng nhịn không được suy nghĩ, nam nhân rốt cuộc vẫn thoải mái hơn nữ nhân, hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, hắn vẫn có thể ngủ được như cũ.
Lại nghe Lục Giam nhẹ giọng nói:
A Dung, chuyện này mặc dù không thể gióng trống khua chiêng điều tra, mà phải xử lý cẩn thận sau lưng, biết rõ ràng từ đầu đến cuối mới báo cho tổ phụ, không thể để bọn họ tùy ý làm xằng làm bậy.
Ngày mai ta sẽ viết thư hỏi Ngũ muội. Chàng điều tra ở chỗ Phúc Đức lâu đi.
Lâm Cẩn Dung cắn răng nói:
Nếu ta điều tra ra được là ai giở trò quỷ, ta phải giết hắn mới có thể xả giận được!
Lục Giam lấy tay ôm nàng:
Nói ngốc nghếch, nàng định đi giết người, có năng lực giết được ai đây?
Lâm Cẩn Dung ách xì 1 cái:
Biết chàng không tin. Ta không giết được, nhưng liều cái mạng này, cũng có thể khiến hắn thân bại danh liệt.
Ta tin. Nhưng vì loại sự tình này, mà nguy hiểm đến tính mạng của mình thì tính là cái gì?
Lục Giam dừng một chút, thấp giọng nói:
A Dung…… Ta muốn sống thật tốt với nàng.
Sống tốt không phải chỉ biết nghĩ là được, nàng tận mắt nhìn thấy cuộc sống của bọn họ bị việc vặt cùng oán giận tích lũy theo ngày tháng mài mòn thành một con dao sắc, đả thương chính bản thân mình. Lâm Cẩn Dung hít một tiếng:
Ta cũng muốn sống thật tốt, nhưng thật sự không dễ dàng. Trước sau tính kế, tâm địa một lần so với một lần càng thêm ác độc, đúng là muốn mạng của ta mà.
Lục Giam nói:
Kỳ thật bọn họ tính kế là ta, bất quá nàng bị vạ lây. Nàng yên tâm, ta cuối cùng sẽ cho nàng một công đạo.
Lâm Cẩn Dung cười cười:
Ta đây sẽ chờ chàng.
Sáng sớm hôm sau, Lệ Chi thấy Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam lại khôi phục vẻ bình thường, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, tay chân lưu loát đem điểm tâm dọn lên, hỏi Lục Giam:
Nhị gia sau khi ăn xong muốn xuất môn hay là muốn đi Thính Tuyết các đọc sách?
Lục Giam cười nói:
Đi Thính Tuyết các đọc sách. Nhưng trước tiên ta muốn cùng thiếu phu nhân của các ngươi đến thỉnh an các trưởng bối.
Rất được, cho người thích xem náo nhiệt nhìn vậy. Lệ Chi tâm tình càng tốt hơn, bưng một bát thuốc tới, hướng Lục Giam nháy mắt.
Lục Giam tiếp nhận đưa cho Lâm Cẩn Dung, cười nói:
A Dung, uống thuốc trước đi.
Lâm Cẩn Dung nhìn hắn một cái, thấy trong mắt hắn tràn đầy vui sướng cùng chờ mong, tâm co rụt lại, rũ mắt mỉm cười, tiếp nhận im lặng uống hết.
Ăn xong cơm, Anh Đào lưu loát cầm đồ tùy thân của Lâm Cẩn Dung tới, muốn hầu hạ Lâm Cẩn Dung xuất môn, Lâm Cẩn Dung giống như lơ đãng nói:
Mấy ngày nay ngươi không cần xuất môn, ở trong phòng đi theo Lệ Chi tỷ học quản sự.
Rồi hướng tới Lục Giam cười:
Cũng không biết A Vân là làm sao, đột nhiên liền coi trọng tiểu nha đầu này, thế nào cũng phải ở trước mặt cô cô bảo ta đổi nàng cho muội ấy, ta luyến tiếc, đã nói ta không nỡ. May mắn cô cô cũng không đồng ý.
Lục Giam nhìn nàng một cái, nói:
Ta cuối cùng sẽ không đáp ứng muội ấy là được rồi.
Lâm Cẩn Dung cảm thấy mỹ mãn.
Anh Đào đôi mắt cũng đỏ lên, cảm kích quỳ xuống hầu hạ Lâm Cẩn Dung đổi hài làm bằng da nai để xuất môn.