Chương 277: Đắc Ý
-
Thế Hôn
- Ý Thiên Trọng
- 2279 chữ
- 2020-05-09 04:31:08
Số từ: 2274
Nguồn: hoantusontrang.wordpress
Lâm Ngọc Trân nhìn Lục Giam, ngữ khí hơi có chút không tốt:
Nghe nói đêm qua con về trễ, đi đâu vậy?
Lục Giam cùng nàng ở chung nhiều năm, tất nhiên biết đây là điềm báo nàng muốn phát tác, lại không biết nàng vì cớ gì lộ ra thần thái này, liền hàm hồ đáp:
Tìm Lâm Tam ca nói chút chính sự, ở trên đường gặp được vài thế giao, đến Phúc Đức lâu mới mở uống rượu nói chuyện.
Lâm Ngọc Trân trong lòng cũng nhớ kỹ Lâm Cẩn Dung hôm qua nói nàng biết Đồ thị muốn nhúng tay quản chuyện trong phòng của Lục Giam. Đây là điều nàng kiên quyết không thể tha thứ, cho nên nhìn Lục Giam đều thấy thập phần không vừa mắt, có điều không thể thốt ra, liền mượn cơ hội phát tác với Lục Giam:
Thật vất vả mới về nhà, cũng chỉ biết tức giận với thê tử, ra ngoài làm chính sự cũng đành thôi, lại đi theo một đám người sống phóng túng? Mùa thu sang năm sẽ vào kinh thành dự thi, con biết phải làm thế nào chưa?
Lâm Cẩn Dung trong lòng vui thích, cúi mắt giả câm vờ điếc.
Lục Vân ở một bên nghe thấy, vội cười khuyên nhủ:
Nương a, ca ca đâu phải loại người này? Cho tới bây giờ đều rất có chừng mực, cũng rất ít khi cùng người khác đi chơi. Thế giao bằng hữu, không thể không lui tới.
Con thì biết cái gì? Hắn kết giao với người đứng đắn thì ta đâu có ngăn cản?
Lâm Ngọc Trân trừng nàng một cái, không khách khí nói với Lục Giam:
Đem việc tổ phụ an bài làm cho tốt, đọc sách chuyên tâm, sự tình khác đã có ta cùng A Dung thay con an bài! Đừng vội cô phụ sự kỳ vọng của tổ phụ mẫu cùng phụ thân con và ta!
Lục Giam cúi mắt, đáp một tiếng:
Vâng.
Lâm Ngọc Trân bưng trà lên, chậm rãi thổi:
Phụ thân con có gửi quà và thư về, nói vậy bên trong cũng có viết thư đốc thúc con, chính con tự xem đi!
Đây là phát biểu đã xong, Lâm Cẩn Dung hợp thời cười nói:
Cô cô, Mẫn Hành hôm qua cũng chưa tới thỉnh an lão thái thái.
Lâm Ngọc Trân hiện tại cũng không khó xử nàng, liền cho nàng chút mặt mũi:
Đi đi, sớm đi thỉnh an, rồi sớm làm việc, đọc sách. Nói với tổ mẫu của các con, ta quản lý gia sự xong mới đi qua hầu hạ người.
Trong lòng lại đang tính toán nên thu thập Đồ thị như thế nào, để nàng ta biết khó mà lui, hiểu được chuyện này cũng không phải là một thẩm nương như nàng có thể nhúng tay vào. Thật đúng là người luôn nhận thức không rõ thân phận cùng tình thế!
Vâng.
Lâm Cẩn Dung hàm chứa cười cùng Lục Vân chào hỏi:
A Vân có đi cùng chúng ta không?
Lục Vân ánh mắt đảo qua gương mặt Lục Giam và nàng, mỉm cười:
Ta sợ lạnh, chờ giữa trưa ấm áp thì sẽ tới sau.
Ân cần đưa phu thê hai người xuất môn, lời nói thấm thía thấp giọng bảo Lục Giam:
Ca ca, về sau đừng tức giận khắc khẩu với tẩu tử, cứ như vậy thật tốt a.
Lâm Cẩn Dung trong lòng lạnh lẽo, mỉm cười nhìn Lục Giam nói:
Xem kìa, chúng ta làm cho muội muội cũng lo lắng theo.
Lục Vân mềm mại cười:
Các ngươi đều là thân nhân của ta, ta đương nhiên luôn ngóng trông các ngươi tốt. Như vậy ta tương lai gả xa, trong lòng cũng kiên định hơn.
Lục Giam trấn an hướng nàng cười cười, nói:
Trời lạnh, gió lớn, mau vào đi thôi.
Hai người đi ra ngoài thật xa, Lâm Cẩn Dung quay đầu nhìn, thấy Lục Vân vẫn đứng ở đó, không nhúc nhích nhìn về phía bọn họ, liền hướng Lục Vân nhếch miệng cười, sau đó nói với Lục Giam:
Chuyện của A Vân đã định ra chưa?
Lục Giam gật đầu:
Nghĩ đến thư của phụ thân sẽ tới cùng với lễ vật. Người đi hỏi thăm bên kia, ước chừng năm sau cũng sẽ trở lại, không có biến động gì lớn.
Lâm Cẩn Dung nhân tiện nói:
Chúng ta dù sao cũng phải đưa nàng một phần lễ.
Lục Giam tuy rằng bị Lâm Ngọc Trân răn dạy, tâm tình cũng không kém, mang theo vài phần hưng trí cười nói:
Nàng định tặng cái gì?
Lâm Cẩn Dung không trực tiếp trả lời hắn, hỏi ngược lại:
Nhất định chàng sớm đã có dự tính, chàng định tặng nàng cái gì?
Lục Giam cười cười:
Nàng thích đánh đàn, ta sẽ tìm một cầm tốt. Mặt khác bảo cửa hàng hạt châu chuẩn bị một hộp châu ngọc thượng đẳng, nàng thấy đủ chưa?
Lâm Cẩn Dung nghe xong lời này, trong lòng cũng có chút tính toán, cười nói:
Ta là tẩu tử, lắm miệng sợ chàng làm ca ca nói ta luyến tiếc, chàng cảm thấy đủ là được, ta sẽ tặng nàng một bộ đồ trang sức mới bằng vàng.
Lệ Chi nhẹ nhàng khụ một tiếng:
Đại thiếu phu nhân cùng Đại gia tới.
Ngay sau đó chỉ thấy Lục Thiệu nắm tay Hạo Lang, phía sau Tố Tâm cùng Quế Hương một trái một phải thật cẩn thận giúp đỡ Lã thị, toàn gia hoà thuận vui vẻ từ bên kia đi tới.
Mắt thấy sẽ chạm trán, Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam đồng loạt tươi cười, đón nhận thi lễ.
Lục Thiệu cười tươi đánh giá hai người, nhiệt tình nói:
Đây là muốn đến thỉnh an tổ mẫu sao? Nhị đệ hồi lâu chưa từng trở về nhà, ngày khác hai huynh đệ chúng ta cùng uống một ly, thế nào?
Lục Dảm ôn hòa nói:
Tiểu đệ sẽ làm chủ, thỉnh Đại ca.
Lục Thiệu cười ha ha:
Dù sao ta lớn hơn, nên là ta mời đệ.
Lại nói:
Nếu sinh ý mao hạt làm tốt, ca ca ta sẽ tự bỏ tiền túi, thời điểm qua năm mới thỉnh người mỗi ngày hát hí khúc diễn ảo thuật. Đến lúc đó Ngũ lang bọn họ cũng đã trở lại, cũng có thể khiến toàn gia vui mừng, qua một năm vui sướng.
Thật sự là chân chính đắc ý.
Lục Giam mí mắt nhảy nhảy, chỉ cười nhẹ.
Lục Thiệu xem ở trong mắt, tâm tình tốt, vuốt đầu Hạo Lang nói:
Con không phải vẫn nhắc tới Nhị thẩm nương sao, tại sao thấy người lại trốn ở chỗ này?
Lời còn chưa dứt, đã thấy Lã thị liếc mắt qua. Đúng là nữ nhân, hiểu được cái gì? Nói nàng thiếu kiên nhẫn chính là thiếu kiên nhẫn, Lục Thiệu cũng không để ý tới Lã thị, chỉ đẩy Hạo Lang một cái.
Hạo Lang bất quá chỉ là một hài tử mấy tuổi vô tâm, nào biết cái gì, lập tức chạy lên nắm tay Lâm Cẩn Dung, hoan hoan hỉ hỉ cùng nàng nói chút chuyện trẻ con. Lâm Cẩn Dung chán ghét thậm chí cừu hận Lục Thiệu cùng Lã thị, nhưng cũng không có khả năng ghét bỏ hai hài tử này, có điều nàng cũng là người nhàm chán, không khỏi nhẫn nại mỉm cười nhất nhất trả lời Hạo Lang.
Tình hình này dừng ở trong mắt của Lục Thiệu cùng Lã thị, chính là thấy nàng quả thực tâm cơ thâm trầm, rất biết cách giấu giếm; Lục Giam xem ở trong mắt, trong lòng lại cảm thán không thôi, thầm nghĩ Lâm Thế Toàn quả nhiên nói đúng, nàng là người mềm lòng lương thiện.
Lâm Cẩn Dung làm sao hiểu được hành động không có gì đặc biệt này rơi vào trong mắt những người bên cạnh liền thay đổi như thế? Chẳng qua cố ý đối với ánh mắt thỉnh thoảng đảo qua của Lã thị làm như không thấy mà thôi.
Khi nói chuyện đã đến Vinh Cảnh cư, Lục lão phu nhân đã dậy, Lục lão ông ở đó, hai lão đang ngồi ăn điểm tâm. Hạo Lang được sủng ái thành tính, lập tức buông tay Lâm Cẩn Dung chạy về phía hai lão, dịu dàng nói:
Tằng tổ phụ, tằng tổ mẫu! Tằng tôn rất nhớ hai người.
Tằng tôn ngoan của ta, tằng tổ mẫu cũng nhớ con a.
Lục lão phu nhân nghe thấy cười mi mắt thành một đường, mở rộng hai tay gắt gao ôm hắn vào trong ngực hôn một cái. Mọi người tiến lên hành lễ vấn an, Lục lão ông ánh mắt sáng ngời đảo qua gương mặt của Lục Giam, Lâm Cẩn Dung, nhẹ nhàng gật đầu:
Đều đứng lên đi.
Lâm Cẩn Dung liền rửa tay, tiến lên giúp mọi người thêm cơm, chỉ thấy nàng vẻ mặt ôn hòa, cử chỉ đoan trang thong dong, kết hợp với chuyện xảy ra ngày hôm qua, Lục lão ông thập phần vừa lòng với biểu tình này của nàng, sau khi ăn xong cố ý cùng nàng nói vài câu quan tâm, lại ám chỉ phu thê bọn họ phải sống tốt.
Vừa đấm vừa xoa, Lâm Cẩn Dung sớm đã thành thói quen với tác phong của Lục lão ông, cũng không nghĩ nhiều, mặt mày ngược lại càng thêm phần mềm mại. Lã thị vốn là đến xem chê cười, chê cười chưa thấy đâu, lại chỉ muốn bốc hỏa, ôm bụng liều mạng cùng Lục lão phu nhân nói Nguyên Lang cùng Hạo Lang hiếu thuận thông minh ra sao.
Lục lão ông thản nhiên đánh gãy lời của nàng:
Nguyên Lang học bài thế nào rồi?
Lã thị liền ngậm miệng, Lục Thiệu lại cười nói:
Tiên sinh nói cũng không tệ lắm.
Lục lão ông sầm mặt nói:
Nếu có rảnh thì bảo hắn tới học hỏi Nhị thúc phụ của hắn. Mặc kệ là nhân phẩm tốt, hay là học vấn tốt, đối với hắn đều rất có lợi. Canh giờ không còn sớm, nên làm gì thì làm đi.
Nói xong tự đứng lên, dẫn đầu ra cửa.
Trong phòng mọi người hai mặt nhìn nhau, mỗi người nghe ra lại có vài loại tư vị khác nhau. Lục lão phu nhân ba phải:
Đều tan đi, ta cũng muốn nghỉ ngơi.
Vì thế mọi người hành lễ rời khỏi.
Lã thị thấy Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung đi xa, nhịn không được thấp giọng hỏi Lục Thiệu:
Lão gia tử có ý tứ gì?
Lục Thiệu thản nhiên nói:
Có ý tứ gì, trong mắt hắn người đó chính là tốt nhất, người bên ngoài không thể sánh bằng.
Lã thị mặc mặc, hận nói:
Không phải nói hôm qua đã được việc sao? Tại sao vẫn vui vẻ như thế? Không phải là lộ ra chút sơ hở gì chứ?
Nàng làm sao biết bọn họ không phải miễn cưỡng cười vui chứ? Nữ nhân có tâm đố kỵ, sẽ sai sót đại sự.
Lục Thiệu định liệu trước:
Loại chuyện này hư hư thật thật, cứ để đó, sẽ có thời điểm nó mọc rễ nẩy mầm. Tính tình của Nhị lang là có việc thì giấu ở trong lòng, mãi cho đến khi không giấu giếm được nữa mới trở mặt, đến thời điểm đó, cũng là không thể cứu vãn. Chậm rãi đợi xem thế nào, nàng gấp cái gì?
Lâm Cẩn Dung cùng Lâm Ngọc Trân quản lý gia sự gần hai canh giờ mới được nhàn rỗi, trở về phòng uống thuốc nghỉ ngơi, mới uống xong thuốc, Anh Đào thông báo:
Phương ma ma đến đây.
Ngay sau đó Phương Trúc tiến vào, cười nói:
Thiếu phu nhân, nô tỳ có việc muốn bẩm báo.
Lâm Cẩn Dung liền vẫy tay ý bảo người còn lại chờ đợi:
Thế nào rồi?
Phương Trúc nhỏ giọng nói:
Lần trước chuyện tương bảo hình cá bằng bạc kia, là một tiểu nha hoàn tên Thanh Ngả ở trong phòng tiểu thư nhắc tới với Đại phu nhân rằng Quế ma ma hầm canh ngon.
Thanh Ngả? Lâm Cẩn Dung đối với nha hoàn kia căn bản không có ấn tượng, liền hơi hơi nhíu mày:
Tra ra nàng cùng bên kia có quan hệ gì không?
Phương Trúc cười lắc đầu:
Có một chuyện khác, lão thái thái thưởng Châu Nhi cho Đại tiểu thư, cữu phụ của nàng ta tái giá với muội muội của đại quản sự Phùng Xuân dưới trướng của Nhị lão gia.
Lâm Cẩn Dung xoa xoa cái trán:
Thật là rắc rối, quan hệ lòng vòng thế này thật sự khiến người hồ đồ. Châu Nhi này ngày thường thế nào?
Phương Trúc nói:
Ổn thỏa, nàng là do lão thái thái tặng, Đại tiểu thư cũng giữ cho nàng vài phần thể diện. Ngày thường chưa bao giờ từng thấy nàng đi lại với bên kia.
Lâm Cẩn Dung trầm ngâm một lát, nói:
Không thể oan uổng người khác, nhưng cũng không thể xảy ra sơ sót, trông chừng cẩn thận, chớ đả thảo kinh xà.
Phương Trúc đáp ứng, lại kể lại một ít việc vặt bên ngoài cho Lâm Cẩn Dung nghe, thấy Lục Giam tiến vào, mới cáo lui.