Chương 371: Đường Sống
-
Thế Hôn
- Ý Thiên Trọng
- 2447 chữ
- 2020-05-09 04:31:32
Số từ: 2442
Nguồn: hoantusontrang.wordpress
Lục Kiến Trung chắp tay, rồi dẫn người nghênh ngang rời đi, Lâm Ngọc Trân há có thể từ bỏ ý đồ, thuận tay bưng lên chén trà ném về phía hắn, lên tiếng tức giận mắng:
Không có giáo dưỡng! Ngươi dám thừa dịp Đại ca ngươi, chất nhi không ở nhà, muốn làm gì thì làm, bất kính trưởng tẩu, bốn phía hại người sao! Chỉ cần lão thái thái còn sống, nhà này còn chưa tới phiên ngươi làm chủ!
Lục Kiến Trung làm sao nghĩ đến nàng mới mở miệng liền động thủ, bất ngờ không kịp phòng bị, bị nàng ném thẳng vào người, trước ngực ướt đẫm nở rộ như đóa hoa cúc, từng giọt nước rơi xuống, rất chật vật. Từ trước bị Đại phòng đè nén đủ loại bất mãn cùng oán hận giống như thủy triều từ chỗ sâu nhất trong đáy lòng tuôn trào, không khỏi nắm chặt tay thành quyền, cắn chặt khớp hàm, sắc mặt dữ tợn, đi về phía Lâm Ngọc Trân.
Lục lão ông đã chết, người không còn chút kiêng kỵ đâu phải có mỗi mình Nhị phòng? Lâm Ngọc Trân cũng là như thế, nàng nhiều năm qua vẫn cao cao tại thượng, cũng không đem Nhị phòng vào mắt, lúc này nàng cũng như cũ hoàn toàn không sợ Lục Kiến Trung, cười lạnh một tiếng, tiến lên trước một bước, ngửa đầu nhìn chằm chằm Lục Kiến Trung, lớn tiếng nói:
Tốt, lão Nhị, ngươi muốn đánh nhau với ta có phải không? Huynh trưởng như phụ, trưởng tẩu như mẫu, ngươi dám phạm thượng sao! Muốn thừa dịp ca ca ngươi và chất nhi không có ở nhà, bắt nạt mấy phụ nhân như chúng ta sao! Nếu ta sợ ngươi, ta không mang họ Lâm nữa!
Lục Kiến Trung ánh mắt âm trầm đáng sợ chi cực, chỉ biết nghiến răng nghiến lợi.
Cô cô, Nhị thúc phụ, có chuyện gì từ từ nói, rốt cuộc là người một nhà, không có hiểu lầm không thể giải.
Lâm Cẩn Dung tiến lên đỡ Lâm Ngọc Trân, nhìn về phía Phương Trúc đứng bên ngoài, Phương Trúc giật mình một cái, xoay người bỏ chạy.
Lâm Cẩn Dung thấy nàng đã lĩnh hội được ý tứ của mình, liền thu hồi ánh mắt, trấn định nhìn Lục Kiến Trung:
Nhị thúc phụ, Phạm đại quản sự bình thường là người được tổ phụ tín nhiệm, làm việc làm người như thế nào mọi người đều xem ở trong mắt, người chỉ dựa vào câu nói đầu tiên đã định tội hắn, không cần nói bà bà ta có lòng nghi ngờ, ngay cả người bên dưới chỉ sợ cũng sẽ miên man suy nghĩ, nếu truyền ra ngoài chính là đánh mất thể diện toàn gia. Nhị thúc phụ thỉnh nên cân nhắc.
Mặc kệ như thế nào, nàng chính là người thuộc dòng đích tôn, nàng và Lâm Ngọc Trân ngồi chung trên một con thuyền. Lục Kiến Trung tuy là tiên hạ thủ vi cường, bắt Phạm Bao nhưng không cần thiết sẽ không dám cùng Đại phòng hoàn toàn xé rách mặt, không chừa lại đường sống. Dù sao ở kiếp trước, đến khi nàng chết, Đại phòng và Nhị phòng cũng chưa hoàn toàn trở mặt. Nếu Lục Kiến Trung muốn chừa lại chút đường sống, sẽ theo lời của nàng mà bước xuống bậc thang, nếu không muốn, chỉ còn một con đường đánh bừa thôi.
Ánh mắt Lục Kiến Trung dừng ở trên mặt Lâm Cẩn Dung, Lâm Cẩn Dung bộ dáng nhìn như thực thành khẩn, ánh mắt cũng rất kiên nghị.
Lục Kiến Trung tâm tư ngàn hồi trăm chuyển, chậm rãi thả lỏng cơ trên mặt và đầu vai căng cứng, trên mặt tuy rằng chưa từng lộ ra vẻ trung hậu như ngày thường, nhưng cũng không còn biểu tình cơ hồ muốn ăn sống nuốt tươi Lâm Ngọc Trân nữa. Nhưng khi hắn đưa mắt nhìn về phía Phạm Bao, rõ ràng thấy Phạm Bao sắc mặt trắng bệch, môi tím tái, cúi mắt chưa từng nhìn hắn, có thể thấy cừu oán này đã kết, không thể cứu vãn.
Bất luận như thế nào, không thể giữ lại Phạm Bao! Về phần ngày sau chờ Lục Kiến Tân trở về nhà rồi nói sau. Lục Kiến Trung trừng mắt nhìn, thản nhiên nói:
Nhị lang tức, con nói đúng, không cần vì một cẩu nô tài hạ lưu mà tổn thương hòa khí của hai phòng chúng ta. Nhưng nếu ta dám làm như vậy, đó là có lý do chính đáng, ngày sau sẽ có lời công đạo với mọi người. Đây là chuyện ngoại viện, không phải việc nữ nhân có thể nhúng tay, mong rằng chất tức giúp đỡ khuyên nhủ Đại phu nhân, đừng vội vì tức giận nhất thời mà bị mê muội phá hỏng đại sự.
Nàng là nữ nhân nên nàng không thể quản chuyện bên ngoài sao?
Lâm Ngọc Trân tức giận mà cười:
Chê cười rồi! Ta không thể quản?! Ta là trưởng tức Lâm gia cưới hỏi đàng hoàng về, ta là mệnh phụ phu nhân, sự tình trong nhà này sao ta lại không thể quản? Khi lão thái gia sống trên đời chú ý nhất chính là khiến người khác phải phục, cho dù là quan phủ cũng phải thẩm vấn trước, chứng cớ đầy đủ hết mới có thể định tội. Phạm Bao quả thực có sai cũng không thể xử trí như vậy, lão Nhị cứ sốt ruột như vậy làm ta không thể không hoài nghi ngươi là có ý đồ ám muội khác.
Ta có ý đồ gì chứ?! Mặc dù ta kính trọng tẩu là đại tẩu, mọi cách nhường nhịn, nhưng tẩu cũng không thể ăn nói lung tung!
Lục Kiến Trung nói tới đây, lại cảm thấy nói chuyện với người càn quấy như Lâm Ngọc Trân thật sự không thông, đơn giản không muốn lãng phí võ mồm, đối với hạ nhân quát lên một tiếng lớn:
Còn chờ cái gì? Giải người xuống cho ta!
Mặc kệ như thế nào, hôm nay nàng nhất định phải tranh đấu. Lâm Ngọc Trân mặt đỏ lên, quát lớn:
Ai dám? Các ngươi còn đứng đó làm cái gì? Là muốn trơ mắt nhìn người dẫm lên mặt ta sao? Hôm nay là Phạm Bao, ngày mai chính là các ngươi!
Lục Kiến Trung có một đám người của riêng mình không phải là giả, nhưng nàng cũng có, có những người là của hồi môn của Lâm gia gả tới đây, có những người là từ Giang Nam mang về, còn có những người quy phục Lâm Cẩn Dung, từ trước có lão thái gia áp chế, không thể không cố kỵ, hiện tại nàng thì sợ gì nữa? Không thể để cho kẻ đó thắng, tất nhiên là có bao nhiêu thực lực thì sẽ bỏ ra bấy nhiêu.
Lâm Ngọc Trân hô một tiếng, lập tức có người đáp ứng, nha hoàn ma ma chen vào một đoàn, hai bên giằng co, muốn bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu. Nếu lão thái gia biết, khẳng định sẽ tức giận đến sống lại, còn nếu lão thái thái lúc này nhìn thấy, khẳng định là tức đến chết.
Lâm Ngọc Trân cười lạnh:
Lão Nhị, ngươi muốn giành thì giành đi, ta phụng bồi a. A Dung, đi mời Tam thúc phụ, Tam thẩm nương đến đây, lại đi nhìn xem bên ngoài có bao nhiêu tộc nhân, toàn bộ mời tới, để bọn họ nhìn xem Nhị lão gia bề ngoài luôn luôn ôn hoà hiền hậu là kẻ bức tử lão bộc thế nào, bắt nạt một nữ nhân như ta ra sao.
Lục Kiến Trung cười:
Đại tẩu, là tẩu muốn hồ nháo, cũng không phải là ta. Đại sự ở trước mặt, ta tuyệt đối không nhượng bộ. Chính là Đại tẩu muốn động thủ trước, còn thỉnh cân nhắc, còn thanh danh làm quan của Đại ca và chất nhi đây. Còn có thanh danh của mệnh phụ phu nhân của tẩu, không sợ người ta nói tẩu thất đức không xứng sao? Đại tẩu che chở một ác nô như vậy là vì đạo lý gì?
Ngươi lại nói lung tung một câu thử xem?
Lâm Ngọc Trân nổi trận lôi đình, chuẩn bị đánh Lục Kiến Trung.
Lâm Cẩn Dung ôm cổ Lâm Ngọc Trân đang nổi giận,
thành khẩn
đối với Lục Kiến Trung nói:
Nhị thúc phụ, bất luận như thế nào hãy nghe một lời của ta. Ngoại tổ phụ bọn họ sáng sớm đã biết tin này, nói vậy lúc này đã ở bên ngoài. Nếu cứ thế nháo loạn, ai cũng khó coi, không nói tới lời khó nghe, đến khi thiên lý sáng tỏ, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, giả không thành thật, mà thật thì không thể là giả, không bằng đều nhường nhau một bước được không?
Nếu Lục Kiến Trung không sợ người Lâm gia xông tới nhìn trò hề này, nếu không sợ ngày sau cùng đích tôn hoàn toàn trở mặt, thì cứ việc.
Lục Kiến Trung mị ánh mắt trừng nàng, Lâm Cẩn Dung không chút nào lùi bước, tiếp tục nói:
Nghe nói tối hôm qua tổ phụ giao ra một phong thư cho Tam thúc phụ, nói là công đạo chuyện hậu sự, khẳng định cũng đã an bài Phạm quản sự làm việc, Nhị thúc phụ không ngại đợi chút, để chất tức đi gọi mấy người Tam thúc phụ tới, mọi người thương lượng trực tiếp nói rõ ràng, giải hiểu lầm này được không? Lưỡng bại câu thương, đối với ai cũng không có lợi.
Nếu Lục Kiến Trung quả nhiên là vì lá thư này của Lục lão ông mà động thủ với Phạm Bao, như vậy giờ phút này nàng liền đem chuyện này nói ra, nói cho Lục Kiến Trung biết hắn muốn bịt miệng Phạm Bao cũng đã không còn kịp. Vậy không bằng đừng lãng phí tinh thần, buông tha một mạng của Phạm Bao, chừa chút đường sống.
Thật sự hay là giả đây? Lão nhân quả nhiên vẫn là chơi chiêu thức ấy sao? Lục Kiến Trung tâm
lộp bộp
, hồ nghi nhìn Lâm Cẩn Dung.
Lâm Cẩn Dung biết hắn bán tín bán nghi, liền bỏ thêm một câu:
Nói miệng không có bằng chứng, nếu Nhị thúc phụ không tin thì cứ động thủ đi. Việc hôm nay, người nói Phạm đại quản sự có sai lầm, muốn trị tội của hắn, nhưng Đại phu nhân lại cho rằng Phạm đại quản sự là đúng, muốn chủ trì chính nghĩa, bảo hộ thanh danh của Lục gia. Hai người đều trọng mặt mũi, lại không hề nhường nhịn, vấn đề cần giải quyết, vậy chỉ có chiến đấu tới cùng.
Khẩu khí thật lớn, hay cho một tiểu bối cuồng vọng!
Lục Kiến Trung đầu óc nhanh chóng vận chuyển, nháy mắt tính toán vô số khả năng cùng phương án, còn chưa chọn ra phương án có lợi nhất cho mình, chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân, tới cực nhanh. Người còn chưa vào cửa, đã có nữ nhân cất cao thanh âm hỏi:
Cô phu nhân là ở nơi này sao? Nhị thiếu phu nhân cũng là ở trong này sao?
Nghe thanh âm, chính là nữ nhân Lâm gia đến đây.
Việc này thật sự không thể tiếp tục, Lục Kiến Trung rốt cuộc có điều cố kỵ, quyết định thật nhanh, nghiêm mặt nói:
Nhị chất tức nói có lý. Một khi đã như vậy, trước tiên thẩm tra người, chờ Đại lão gia trở về rồi định tội cũng không muộn.
Hiện tại không thể không nhượng bộ, nhường nhịn nữ nhân một chút, có một trăm loại biện pháp, cần gì gấp gáp nhất thời? Tạm thời để Lâm thị bà tức đắc ý một chút đi!
Lâm Cẩn Dung thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng vừa rồi thật đúng là sợ hãi hai bên sẽ nháo tới cùng. Tất nhiên sẽ không thương tổn đến nàng, nhưng trong hỗn loạn mạng của Phạm Bao nhất định không thể bảo đảm. Nàng rõ ràng nhìn thấy Phạm Bao đang nằm cuộn trên mặt đất khẽ thả lỏng thân mình, cũng là nhẹ nhàng thở ra một hơi. Đang muốn gọi người nâng Phạm Bao dậy, Lục Kiến Trung liền chắp tay sau lưng đi qua, không nằm trong dự kiến, nhấc chân lên hung hăng đá một cước vào mặt Phạm Bao.
Sự tình xảy ra đột nhiên, Lâm Cẩn Dung che miệng lại phát ra một tiếng kinh hô, đã thấy Phạm Bao theo bản năng lui thành một đoàn, che khuất gương mặt, một cước kia của Lục Kiến Trung vừa vặn đá vào trên đỉnh đầu hắn. Lục Kiến Trung không cam lòng, thu hồi rồi còn muốn đá nữa, các nữ nhân Lâm gia đã đến, vẻ mặt kinh ngạc nhìn tình hình trước mặt.
La thị nhìn xung quanh trái phải, lớn tiếng hỏi:
Làm cái gì vậy? Xướng tuồng sao?
Lục Kiến Trung thu hồi chân, thản nhiên hướng các nàng chắp tay, nói:
Bất quá là giáo huấn một tội nô mà thôi, khiến thân gia chê cười.
Nói xong lạnh lùng nhìn Lâm Ngọc Trân cùng Lâm Cẩn Dung liếc mắt một cái, xoay người chuẩn bị đi ra ngoài, đón đầu Đồ thị, Lục Kiến Lập và Tống thị vội vàng đi tới.
Đám người Lục Kiến Lập trên người đã mặc đồ tang khẩn cấp may xong, ma ma phía sau Tống thị trong lòng còn ôm vài món. Tống thị nhìn nhìn tình hình trong phòng khách, thập phần lo lắng nói:
Đưa đồ tang tới cho mọi người.
Rồi nhanh chóng liếc mắt nhìn Lục Kiến Trung, tiến lên hành lễ xin lỗi Lâm Ngọc Trân:
Đại tẩu, công công chợt buông tay ra đi, hắn tức giận đến mê muội, nếu có chỗ thất lễ, còn thỉnh Đại tẩu đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với hắn.
Lâm Ngọc Trân lúc này có nhà mẹ đẻ hỗ trợ, lá gan đúng là lúc lớn nhất, lập tức cười lạnh nói:
Tam thúc, Tam đệ muội, các ngươi cũng tới rồi, vừa vặn đến bình phân xét xử.