Chương 372: Cật Vấn


Số từ: 2472
Nguồn: hoantusontrang.wordpress
Lục Kiến Trung mới bước ra cước bộ liền dừng lại, quay đầu âm u nhìn Tam đệ Lục Kiến Lập:
Đệ nghe lời ta và Đại tẩu nói chưa?

Lục Kiến Lập chỉ lo hoảng sợ nhìn Phạm Bao. Trời lạnh, hài Lục Kiến Trung đi không phải là hài vải, một cú đá kia rất mạnh, máu từ tóc Phạm Bao chảy xuống đến gương mặt, hơn nữa bộ dạng hấp hối kia của hắn, nửa chết nửa sống, thấy thế nào cũng đều rất dọa người.
Phạm Bao thấy Lục Kiến Lập nhìn qua, dùng sức mở to hai mắt, nóng bỏng đáp trả, Lục Kiến Lập tất nhiên hiểu được Phạm Bao có ý tứ gì, hắn kìm lòng không được đưa tay đặt lên phong thư trong người kia. Là vì phong thư này sao? Nếu không phải, chỉ là mâu thuẫn tích lũy thường ngày, Lục Kiến Trung sẽ không đến mức động thủ như vậy.

Tam đệ!


Tam thúc!

Thấy Lục Kiến Lập chỉ lo nhìn chằm chằm Phạm Bao, Lâm Ngọc Trân cùng Lục Kiến Trung đều thập phần bất mãn, nhịn không được cất cao thanh âm nhắc nhở hắn.
Đồ thị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép ngầm véo Lục Kiến Lập một phen, Lục Kiến Lập run lên, theo bản năng nhìn về phía Lâm Cẩn Dung, Lâm Cẩn Dung đứng ở nơi đó, tay áo buông lỏng, thần sắc bình tĩnh, bất quá ánh mắt cũng là nghi ngờ, giống như đối với hắn có điều chờ mong, nhưng dường như không dám tin tưởng vào hắn vậy.
Nữ nhi Lâm gia từ trước đến nay đều kiên cường, sợ là trong tâm tư của Lâm Cẩn Dung cũng có chút khinh thường mình chăng? Lục Kiến Lập nuốt một ngụm nước miếng, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Ngọc Trân cùng Lục Kiến Trung:
Đại tẩu, Nhị ca, ta nghe được. Không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?

Ánh mắt Lục Kiến Trung nhất nhất đảo qua mọi người Lâm gia, cuối cùng rơi xuống Lâm Ngọc Trân:
Sự tình liên quan đến gia vụ, còn thỉnh Đại tẩu an trí khách quý rồi nói sau, đỡ phải chậm trễ khách quý.

Chuyện của Lục gia bây giờ còn chưa tới phiên người Lâm gia ở một bên khoa tay múa chân. Hắn có ý tứ như vậy, những người khác cũng hiểu được, La thị đang muốn há mồm châm chọc, Chu thị dĩ nhiên đã nói:
Một khi đã như vậy, chúng ta đây liền tới Vinh Cảnh cư trước thăm lão thái thái.
Dừng một chút, lại nói:
Nhóm ca ca muội cũng đến đây, lúc này đang ở ngoại viện, có việc gì cần giúp thì cứ mở miệng, đừng vội khách khí.

Biết bọn họ ngay tại phía sau nàng, nàng sẽ không sợ, lưng liền cứng rắn, Lâm Ngọc Trân gật gật đầu, vén áo thi lễ:
Xin lỗi các tẩu tử, có chậm trễ, còn xin thứ tội.

Đào thị vẫn chỉ lo nhìn chằm chằm Lâm Cẩn Dung, chưa từng mở miệng lúc này mới cất tiếng:
Cô phu nhân, chúng ta là người một nhà, cần gì khách khí như thế?

Lâm Ngọc Trân trong lòng ấm áp, im lặng nhìn về phía Đào thị, Đào thị hướng nàng gật gật đầu, lại nhìn nhìn Lâm Cẩn Dung, xoay người đi theo đám người Chu thị ra ngoài, đến Vinh Cảnh cư vấn an Lục lão phu nhân và thăm Nghị Lang.
Đợi đến khi người ngoài đi sạch sẽ, Tống thị giống như không có việc gì ra lệnh cho ma ma đưa đồ tang cho Lâm Cẩn Dung cùng Lâm Ngọc Trân, rồi tận tình khuyên bảo nói:
Có cái gì không thể chậm rãi nói chứ? Lúc này thân hữu đều tới cửa, bên ngoài không ai tiếp khách, là muốn để nhà người ta nhìn chúng ta chê cười sao? Đại tẩu, người là trưởng tẩu, thỉnh tẩu làm chủ sự.

Tống thị đây là muốn kéo dài thời gian, theo biểu hiện mấy ngày gần đây của Nhị phòng, Lâm Cẩn Dung có thể xác định, thư đưa đến tay tộc lão trong dòng họ tuyệt đối có vấn đề! Nếu đã muốn mở đầu, vốn không có đạo lý lui bước trên đường.
Lâm Cẩn Dung nhân cơ hội đưa đồ tang cho Lâm Ngọc Trân, ở bên tai nàng thấp giọng nói:
Đây là muốn kéo dài thời gian.

Có nàng nhắc nhở, bản thân cũng không phải không hiểu. Lâm Ngọc Trân khẽ liếc Lâm Cẩn Dung một cái, nói:
Nhị đệ muội, nếu đều giống muội còn nhớ rõ ta là trưởng tẩu, hiểu được tôn trọng ta thì tốt rồi. Muội vừa rồi không phát hiện bộ dạng của Nhị thúc, hận không thể đem ta ăn sống nuốt tươi, chỉ vào mũi ta mà mắng. Làm trưởng tẩu như ta không có mặt mũi, làm sao còn có thể ra ngoài tiếp đón thân hữu? Muốn chê cười liền chê cười đi, dù sao người ta nói cũng không phải là ta mà là Lục gia kia.

Tống thị nghẹn lời, cúi mắt nói:
Hắn là hồ đồ, quả quyết không phải có tâm tư gì. Ta lại hành lễ xin lỗi với Đại tẩu, thỉnh Đại tẩu tha thứ.

Nàng trái phải đều tự nhận lỗi, hành lễ, cũng không gọi Lục Kiến Trung cùng mình nhận lỗi. Lâm Ngọc Trân hừ lạnh một tiếng, nói:
Đến tột cùng có tâm tư hay không, chỉ có trong lòng các ngươi là hiểu nhất.
Chuyện vừa chuyển, trực tiếp chỉ về phía Lục Kiến Lập:
Tam thúc……

Lục Kiến Trung đoạt lấy hỏi:
Tam đệ, ta có lời muốn hỏi đệ, sự tình quan trọng, đệ cũng không thể giấu diếm, nhất định phải nhất ngũ nhất thập nói ra!

Lục Kiến Lập cúi đôi mắt sưng đỏ không chịu nổi, khàn khàn cổ họng nói:
Huynh hỏi đi.

Lục Kiến Trung liền chỉ vào Phạm Bao:
Ta hỏi đệ, đêm qua phụ thân phát bệnh, là đệ cho phụ thân uống thuốc, hay là hắn?

Phạm Bao sâu kín thở dài, hắn khi đó chỉ biết, chắc chắn sẽ bị người lợi dụng điều này mà xử lý. Nhưng hắn không thẹn với lương tâm, không thể cô phụ trọng ân của Lục lão ông, càng không thể trơ mắt nhìn Lục lão ông bị sự yếu đuối nhát gan của Lục Kiến Lập liên lụy mà mất mạng, cho nên hắn vẫn tự tay làm. Khi đó thầm nghĩ tẫn nhân sự biết thiên mệnh, nhưng hiện tại nghe thấy Lục Kiến Trung hỏi như vậy, hắn vẫn là nhịn không được tâm lạnh.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Lục Kiến Lập, Lục Kiến Lập thần sắc phức tạp nhìn Lục Kiến Trung:
Có phải lời nói của ta, Nhị ca đều tin không?

Lục Kiến Trung nói:
Là lời nói thật ta đương nhiên tin. Đệ từ trước đến nay thành thật trung hậu, ta tin tưởng đệ sẽ nói thật.

Lục Kiến Lập lại đột nhiên bị chọc vào sườn, ngạnh cổ nói:
Nhị ca, cái gì gọi là nói thật? Có phải huynh thấy dễ nghe thì bảo là lời nói thật, không thấy dễ nghe không như ý sẽ không phải là nói thật đúng không?

Tất cả mọi người giật mình nhìn Lục Kiến Lập, không nghĩ rằng hắn lại nói ra như thế, đã thấy Lục Kiến Lập cố chấp nhìn Lục Kiến Trung:
Nhị ca? Có phải vậy hay không?

Vốn tưởng rằng hắn chỉ là một quả hồng mềm, nhưng đột nhiên cũng nhằm vào đả thương hắn. Lục Kiến Trung tất nhiên không thể nói đúng, trong lòng cũng là xác thực rất mất hứng, liền mang theo vài phần không khỏi hờn giận nói:
Lời nói thật chính là lời nói thật, cái gì dễ nghe hay không dễ nghe, như ý hay không như ý chứ? Đệ cứ việc nói ra, đừng có tính toán cái gì cả?

Lục Kiến Lập trầm mặc một lát, nói:
Là ta hầu hạ phụ thân dùng thuốc, là ta chiếu cố không chu toàn, là lỗi của ta, Nhị ca muốn trách thì trách tội ta. Ta sẽ đi thỉnh tội với mẫu thân, thỉnh tội trước linh cữu của phụ thân, không cần liên lụy những người khác.


Hoang đường!
Lục Kiến Trung giận tím mặt:
Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra chẳng lẽ ta còn không rõ ràng? Lão Tam, phải làm người tốt cũng không phải như vậy! Chẳng lẽ Đồng Nhi bịa đặt, mắt bị mù sao?

Lời này của hắn khiến Lục Kiến Lập thập phần phản cảm, Lục Kiến Lập mặc kệ Đồng Nhi nói với hắn thế nào, rốt cuộc là người của ai, thầm nghĩ chính mình phụng dưỡng trước mặt phụ thân đều bị người ta trông chừng, giống như là nữ nhân tiểu hài tử, Nhị phòng thật sự là khinh người quá đáng, liền ngạnh cổ nói:
Nhị ca gấp cái gì? Ta hỏi huynh, huynh tin lời Đồng Nhi hay là tin ta? Nếu là không tin lời ta nói, huynh nói cái gì thì chính là cái đó, cần gì phải tới hỏi ta?

Lục Kiến Trung bị hỏi nghẹn lời, nhưng cũng đành nhịn xuống, tiếp tục nói:
Được, việc này thật giả tạm thời không rõ, ta hỏi lại đệ, đêm qua trước khi phụ thân phát bệnh có tỉnh lại hay không?
Lời này của hắn rất có kỹ xảo, nếu Lâm Cẩn Dung dối gạt hắn, Lục Kiến Lập vừa mở miệng sẽ lòi ra.
Lâm Cẩn Dung, Lâm Ngọc Trân, Phạm Bao đều khẩn trương nhìn Lục Kiến Lập.
Chỉ vì lúc trước Lâm Cẩn Dung cùng Lục Kiến Trung nói là, lá thư này là Lục lão ông đưa cho Lục Kiến Lập, mà cũng không phải là Phạm Bao tự chủ trương lấy ra từ trong hộp dúi vào tay Lục Kiến Lập — nếu là ăn ngay nói thật, Lục Kiến Trung sẽ định thêm tội danh của Phạm Bao, nói là Phạm Bao giả tạo di chúc. Mà hiện tại, chỉ cần Lục Kiến Lập vừa nói Lục lão ông chưa từng tỉnh lại, việc Lục lão ông tự tay giao thư cho Lục Kiến Lập tất nhiên cũng trở thành bịa đặt.
Lục Kiến Lập cấp tốc tự hỏi, tròng mắt sưng đỏ không chịu nổi rất nhanh chuyển động, từ trên mặt Phạm Bao đến trên mặt Lâm Cẩn Dung, lại từ trên mặt Lâm Cẩn Dung nhìn sang Lâm Ngọc Trân, hy vọng có thể nhận được một chút ám chỉ, không bị lỡ lời.
Lục Kiến Trung nhìn xem rõ ràng, cười lạnh nói:
Tam đệ, cuối cùng đệ có thấy phụ thân tỉnh lại hay không, này có gì mà khó trả lời? Chẳng lẽ là có ẩn tình gì khác?

Đồ thị phát ra tiếng, hơn nữa là tự thuật rõ ràng, thanh âm to gào khóc lóc cộng thêm chất vấn:
Nhị bá, huynh đây là có ý tứ gì? Chẳng lẽ Tam lão gia nhà ta còn có thể hại lão thái gia hay sao? Nếu huynh đã biết hắn thành thật trung hậu, tại sao còn đau khổ tướng bức như thế? Đây là bắt nạt Tam phòng chúng ta không có ai chống đỡ sao? Công công a, người mở to mắt mà nhìn a…… Lão Tam hắn rất nhanh sẽ bị ép buộc mà chết a.

Lục Kiến Trung tâm phiền ý loạn, hận không thể túm ngay lấy Đồ thị đang há mồm kia quăng ngay xuống đất, chặt đứt thanh âm kia mới tốt. Tống thị thấy hắn lo lắng, liền đi khuyên Đồ thị:
Tam đệ muội, muội không cần như vậy, không phải vì muốn biết rõ ràng chân tướng sao? Khóc lóc thế này thì có tác dụng gì?

Đồ thị chính là không để ý tới, ai ai thê thê khóc òa:
Mạng của ta thật khổ a…cả đời đều bị người ta bắt nạt, khóc cũng không thể khóc, trên đời này làm sao có đạo lý này đây? Ta muốn đến hỏi lão thái thái, chúng ta có phải là con cháu ruột thịt của lão thái gia hay không đây……

Lục Kiến Lập đột nhiên quát:
Câm miệng!

Đồ thị chưa từng bị hắn rống như thế, sợ tới mức run lên, tự động ngậm miệng, trong nháy mắt đôi mắt mờ mịt không biết làm sao. Nhưng vẻ mờ mịt này cũng chỉ diễn ra một lát, rất nhanh khôi phục, dựng thẳng lên mày liễu nói:
Chàng……

Lục Kiến Lập phẫn nộ trừng mắt nhìn nàng một cái, ánh mắt này Đồ thị chưa từng thấy qua, thế nhưng sợ tới mức khiến nàng lập tức ngậm chặt miệng.
Bên tai rốt cục thanh tĩnh, Lục Kiến Lập thúc thủ mà đứng, thản nhiên nói:
Nhị ca kỳ thật là muốn hỏi ta chiếm được cái gì đúng không? Ăn ngay nói thật, phụ thân để lại một phong thư, công đạo hậu sự.
Vừa không biết tình hình cụ thể, liền đơn giản nói mơ hồ một chút.
Lục Kiến Trung vốn không dễ bị hồ lộng như thế, nhưng giờ phút này tâm thần đều bị lá thư này hấp dẫn, một lòng kinh hoàng không thôi, chỉ lo hỏi hắn, trong giọng nói còn mang theo vài phần hổn hển:
Vậy sao tối hôm qua đệ không nói? Vì sao không lấy ra nữa?

Lục Kiến Lập phẫn nộ nhìn Lục Kiến Trung:
Nhị ca đây là nghi ngờ ta, hoài nghi ta chăng? Phụ thân vừa mới qua đời, cũng chỉ nhớ rõ ích lợi mà quên bi thương, ta không thể làm nổi chuyện ngỗ nghịch bất hiếu như thế. Ta chỉ cảm thấy thương tâm, hận không thể thay phụ thân đi tìm cái chết, làm sao lo lắng đến điều này nữa? Huống chi, phụ thân nói được hiểu được, thứ này phải giữ lại chờ Đại ca, Nhị lang, Ngũ lang bọn họ về tới mới đối chiếu với phong thư đã giao cho tộc lão trong dòng họ vào ngày Trùng Cửu kia.
Mặt sau lời này cũng là chính hắn tự thêm vào.
Lục Kiến Lập đoán một lát, nói:
Cũng tốt. Chờ Đại ca trở về lại nói sau.

Lâm Cẩn Dung lại biết, đêm dài lắm mộng. Lục Thiệu cách đây gần nhất, rất nhanh sẽ trở về, Nhị phòng sẽ như hổ thêm cánh.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thế Hôn.