Chương 451: Tiến Dần
-
Thế Hôn
- Ý Thiên Trọng
- 2419 chữ
- 2020-05-09 04:31:52
Số từ: 2414
Nguồn: hoantusontrang.wordpress
Đồ thị và Lục Kiến Lập nghe thấy Lâm Cẩn Dung nói chuyện, lập tức ngẩng đầu lên, trong mắt đều mang theo vài phần sáng rọi, ánh mắt đảo qua, không thấy Nghị Lang, sáng rọi kia lại ảm đạm vài phần. Đồ thị trực tiếp hỏi:
Nghị Lang đâu? Ta hồi lâu chưa gặp hài tử kia.
Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung còn chưa mở miệng, Lục Kiến Lập đã tiếp lời:
Hắn đều có tổ phụ mẫu, há có thể tùy thời chạy đến đây.
Nói xong buông bát đũa, sai người thu dọn, ý bảo Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung ngồi.
Tam thúc phụ đỡ hơn chưa?
Lục Giam biết rõ Lục Kiến Lập không tốt, nhưng cũng đành phải khô cằn tiếp tục hỏi:
Thuốc đã uống rồi, nếu không nữa thì, đổi một đại phu khác tới khám.
Lục Kiến Lập lắc đầu:
Chỉ bị nhẹ, chậm rãi nghỉ ngơi thôi.
Nói xong nở nụ cười:
Chỉ mong Lục đệ con có thể khảo thí, ta cũng giống như tổ phụ con lúc trước, nghe thấy con đỗ tiến sĩ liền khỏe hẳn lên.
Lục Giam có chút chua xót, nói:
Nhất định.
Không muốn nói về đề tài này với Lục Kiến Lập, ngược lại nói:
Từ nay con sẽ tới Thái Minh phủ, cố ý lại đây hỏi thúc phụ cùng thẩm có gì muốn gửi hay nhắn cho Lục đệ không?
Đồ thị lập tức nói:
Con đợi chút. Ta làm cho hắn vài bộ quần áo, làm chút đồ ăn.
Vốn là muốn kêu nha hoàn, lại lo lắng, liền tự mình đứng dậy.
Lục Kiến Lập suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nhẹ nhàng lắc đầu:
Con nói với hắn, nghĩ thoáng ra, hắn còn nhỏ, ngày còn dài, không cần gấp.
Đồ thị dĩ nhiên đã đến cạnh cửa, ngẫm lại lại đứng lại, gọi Lâm Cẩn Dung:
A Dung, con tới giúp ta.
Lâm Cẩn Dung hiểu được nàng đại để muốn nhân cơ hội nói với mình về chuyện trà từ, liền cũng không chối từ, mỉm cười đi theo nàng. Đồ thị chỉ vào mười mấy bao nhỏ trong sương phòng:
Mấy thứ này đều mang đi cho Lục lang, đây là dược liệu, đây là quần áo, đây là……
Lâm Cẩn Dung nhìn xem mà đau đầu hoa mắt, nhịn không được nói:
Không cần phải đem hết tất cả chứ?
Đồ thị thản nhiên nhìn nàng một cái, nói:
Là xe ngựa lôi kéo, thuyền nâng, lại không cần người vác mà.
Lâm Cẩn Dung liền ngậm miệng. Quản làm gì, chỉ cần Lục Giam nguyện ý, liên quan gì đến nàng? Đã đến tình trạng này, cần gì phải khiến hai bên không thuận mắt?
Đồ thị vốn có việc cần Lâm Cẩn Dung, thấy nàng không nói lời nào, lại mang theo vài phần mịt mờ thân thiết:
Lần sau chỉ cần người tới thăm là được, mang cái gì vậy.
Lâm Cẩn Dung cười cười:
Đây là thuốc trước đó vài ngày nhờ người mua, vốn là cố ý chuẩn bị cho Tam thúc phụ.
Đồ thị trầm mặc một lát, chỉ chỉ đôn ghế:
Ngồi đi.
Lâm Cẩn Dung theo lời ngồi xuống, Đồ thị nhịn nhẫn, nhẹ giọng nói:
Nghe nói trà tứ của con không định thuê tiếp, sao lại như vậy? Không phải sinh ý rất tốt sao? Thật đáng tiếc.
Lâm Cẩn Dung liền dùng lý do lúc trước đã nói với Lâm Thế Toàn thuật lại cho nàng nghe:
Bình châu tài lực hữu hạn, ở đây cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, sau khi Nhị lang tròn kỳ giữ đạo hiếu rời đi, sẽ sai người chuyển trà tứ sang chỗ khác.
Đồ thị tiếp lời:
Có người nào muốn tiếp nhận không?
Lâm Cẩn Dung lắc đầu:
Không có.
Đồ thị liền cố lấy dũng khí:
Không bằng chuyển cho ta đi. Con tính xem muốn bao nhiêu tiền.
Lâm Cẩn Dung nói:
Tam thẩm nương sao đột nhiên muốn mở trà tứ? Người có thời gian rảnh sao? Thủ hạ của người thích hợp quản sự sao? Trà tứ kia cũng không chỉ có mỗi việc mua bán trà, mọi chuyện đều phải khuynh lực an bài, tinh tế vô cùng mới có thể giữ được khách nhân.
Đồ thị mất hứng nói:
Ta sẽ tìm người. Con chỉ cần nói con có chịu hay không thôi.
Lâm Cẩn Dung không trực tiếp trả lời nàng, chỉ đứng dậy:
Nếu người muốn tự mình kinh doanh, ta sẽ không chuyển cho người, bởi vì người nhất định sẽ phải bồi thường tiền, thuộc hạ của người không có ai đáng tin tưởng lại có năng lực. Nếu người dựa vào người khác, nên bảo chính nàng tới tìm ta.
Đồ thị không đề phòng nàng sẽ cự tuyệt sạch sẽ lưu loát như thế, tức giận đến môi phát run:
Sao con có thể đối đãi như thế? Con không làm nữa cũng không cho chúng ta, chúng ta không tốt đối với con có lợi gì? Tốt xấu gì ta cũng là……
Lâm Cẩn Dung nhẹ giọng nói:
Nguyên nhân vì người là như thế, cho nên ta mới đối đãi như vậy. Nếu người mất hứng, có thể nói với Nhị lang.
Đồ thị tức giận đứng dậy bước đi, Lâm Cẩn Dung không nhanh không chậm theo phía sau, mắt thấy nàng nổi giận đùng đùng vén mành lên đi vào, liền đứng ở hành lang nghe ngóng. Chỉ thấy Đồ thị nói:
Nhị lang, ta hỏi con một câu, có phải phu thê các con đồng tâm, ngay cả không làm trà tứ cũng không chịu cho ta làm?
Lục Giam trầm mặc một lát, bình tĩnh nói:
Nếu người có bản sự, tất nhiên là đưa cho người làm, nhưng người không có, vẫn nên chăm sóc thúc phụ đi. Ta dĩ nhiên đã nói qua với Chư tiên sinh, lần này Lục đệ vô luận có thể đỗ hay không đều để hắn trở về thư viện của Chư tiên sinh đọc sách, cũng tiện quản việc trong nhà, người nên đặt tâm tư vào hắn, quản gia chiếu cố người nhà cho tốt mới là đại ân đối với hắn, mà không phải vội vàng mở trà tứ làm gì.
Đồ thị trong thanh âm liền mang theo nức nở:
Con……
Lại gọi Lục Kiến Lập:
Chàng xem xem……
Lục Kiến Lập thản nhiên nói:
Nàng nghe Nhị lang là được. Không hề sai.
Ngoài ra không nói gì thêm.
Đồ thị liền đè thấp thanh âm, ô ô nức nở nuốt oán giận nói rất nhiều. Anh Đào mặc dù nghe không rõ nàng đang nói cái gì, nhưng cũng nghĩ đến đại để là đang chỉ trích Lâm Cẩn Dung, liền hỏi Lâm Cẩn Dung:
Thiếu phu nhân muốn đi vào không?
Đi vào trong phòng, thử xem Đồ thị còn có mặt mũi tiếp tục nói xấu sau lưng người khác hay không.
Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng lắc đầu:
Không cần, ta đứng ở ngay bên ngoài.
Lúc này đi vào, bất quá đều khiến cho mọi người xấu hổ. Nếu là lúc trước, nàng cũng sẽ đi vào, làm sao quản được Đồ thị hoặc là Lục Kiến Lập, Lục Giam xấu hổ hay không xấu hổ. Hiện tại ý tưởng đã có chút thay đổi, cảm thấy chừa chút đường sống vẫn tốt hơn. Đồ thị không khiến người ta yêu thích, Lục Kiến Lập lại không phải người xấu, cũng hiểu được tốt xấu, Lục Giam thì sao, càng không cần phải nói tới.
Quả nhiên nghe thấy Lục Giam thấp giọng nói một câu gì đó, tiếp theo mành nhấc lên, có người bước ra. Lâm Cẩn Dung đứng ở hành lang nhìn hắn mỉm cười, Lục Giam trên mặt tức giận liền phai nhạt, nhẹ giọng nói:
Chúng ta trở về đi.
Lâm Cẩn Dung phân phó nha hoàn của Đồ thị:
Cầm mấy bọc Tam phu nhân muốn đưa cho Lục gia đến viện của ta.
Dọc theo đường đi, Lâm Cẩn Dung chưa từng cùng Lục Giam nói Đồ thị như thế nào, chỉ coi như chuyện này không tồn tại, Lục Giam trong lòng cũng rõ, nghiêm túc công đạo nàng:
Nàng ta sẽ không nhắc lại vấn đề này với nàng nữa.
Nghĩ nghĩ, lại nói:
Nếu Đại tẩu tới hỏi nàng chuyện trà tứ, cứ hung hăng làm khó nàng một phen.
Lâm Cẩn Dung không khỏi cười ra tiếng, tà nghễ liếc Lục Giam nói:
Ánh trăng đẹp như thế, phu quân chàng và ta hai người hiếm khi thoát khỏi tiểu ma vương kia, không bằng cùng tản bộ trong vườn được không?
Lục Giam nhìn nàng một lát, nhẹ nhàng cười, cầm tay nàng, phân phó Anh Đào ở một bên bộ dạng phục tùng rũ mắt không dám nhìn loạn:
Đi về trước đi.
Phu thê hai người tay nắm tay dọc theo đường nhỏ, trong ánh trăng mênh mông, chậm rì rì đi dạo một vòng trong vườn, nói chuyện phiếm. Lục Giam thích nói nhất là cuộc sống sau này, Lâm Cẩn Dung chỉ hàm chứa cười yên lặng nghe hắn nói tỉ mỉ, ngẫu nhiên hòa cùng một câu, mãi cho đến khi trăng treo giữa trời, tính toán Nghị Lang đã ngủ, mới đi trở về.
Qua hai ngày, Lục Giam khởi hành đến Thái Minh phủ, Lâm Cẩn Dung mang theo Nghị Lang, thanh thản ổn định chờ Lục Kiến Tân xuất chiêu, chờ Lã thị tới tìm nàng bàn việc buôn bán. Nói tới Lã thị cũng thực trầm ổn, sau khi Đồ thị bị cự tuyệt, gặp Lâm Cẩn Dung vài lần cũng chưa từng mở miệng. Lâm Cẩn Dung cũng không gấp, là hồ ly cũng sẽ có lúc lộ đuôi, nàng chờ là được.
Đảo mắt qua hơn nửa tháng, cuối thu thần thanh khí sảng, Đào Thuấn Khâm cùng Lâm Cẩn Âm toàn gia thu thập thỏa đáng, ngồi xe ngựa từ Thanh châu đi qua Bình châu, đến Giang Nam đi tìm Đào Phượng Đường. Đào Thuấn Khâm đã nhiều năm chưa từng đến Bình châu, lần này đến đây không khỏi bái phỏng khắp nơi, vốn lo lắng hắn chống đỡ không được, ai ngờ hắn một phen rối ren, ngược lại tinh thần tăng thêm vài phần.
Lâm Thế Toàn từ bến tàu Võ Nghĩa gấp gáp trở về, đem chuyện kể lại cho Lâm Cẩn Dung nghe:
Muội đã nhờ ta đi tìm hiểu, giúp cho Cẩm cô muội đã gặp ở Giang thần miếu kia, phu gia họ Hùng, nổi tiếng bơi giỏi ở đó, nhân phẩm cũng có thể tin tưởng được. Ta thanh toán tiền cho Cẩm cô, nói rõ ngày sau sẽ thỉnh nhà hắn trông thuyền cho muội. Nhớ rõ hàng tháng sai người ta đi nhìn một cái, đưa tiền công, đồng thời cũng trông chừng một chút, đừng để hắn khiến con thuyền trở nên khai hoang phế, hoặc là dùng vào việc riêng.
Lâm Cẩn Dung tất nhiên là vô cùng cảm kích. Qua bảy ngày, nàng và Đào thị tiễn Lưu Nhi, Lâm Thận Chi, cũng Đào Thuấn Khâm, Lâm Cẩn Âm đưa lên xe ngựa. Lâm Thận Chi cùng Lưu Nhi chỉ biết hưng phấn, Đào thị cũng là thương tâm chảy ròng lệ, Lâm Thế Toàn luôn cam đoan nhất định sẽ đưa bọn họ bình an đến chỗ Đào Phượng Đường, có cơ hội liền sai người gửi thư về, sang năm nhất định sẽ mang Lưu Nhi về nhà, Đào thị lúc này mới miễn cưỡng ngừng khóc, thúc giục bọn họ mau khởi hành.
Lâm Tam gia thì chỉ có một câu dặn dò Lâm Thận Chi:
Nếu dám can đảm học cái xấu, không thích đọc sách, về nhà sẽ bị đánh chết.
Còn cường điệu vào trọng điểm:
Đây là nguyên văn lời tổ phụ ngươi, chẳng những sẽ đánh chết ngươi, trước hết đánh chết chính là người bên cạnh ngươi, sẽ bán một nhà già trẻ đi.
Khiến mấy gã sai vặt tùy tùng của Lâm Thận Chi sợ tới mức trong lòng run rẩy, liên tục cam đoan nhất định sẽ trông chừng Lâm Thận Chi.
Lâm Cẩn Dung nhìn mấy người kia bộ dạng đáng thương, lần đầu tiên cảm thấy Lâm Tam lão gia cũng có chút tác dụng, tối thiểu không sợ người bên cạnh dụ hoặc Lâm Thận Chi làm việc xấu.
Nhìn theo thân ảnh đám người Lâm Thận Chi, Lâm Thế Toàn chuyển tới góc đường, rốt cuộc không thấy gì nữa, sợi chỉ vẫn buộc chặt trong lòng Lâm Cẩn Dung đột nhiên thả lỏng, cả người không còn chút tinh thần, thầm nghĩ phải nằm trên giường nghỉ ngơi mấy ngày. Vì thế sau khi trở về nhà, liền cáo ốm tránh ở trong phòng, bắt đầu mưu tính bước tiếp theo phải làm gì.
Đúng lúc này, Lã thị rốt cục tìm tới cửa:
Nghe nói Nhị đệ muội gần đây đang tính toán, muốn chuyển cửa hàng đi, trù tiền cho Đại bá phụ và Nhị thúc mưu toan chức vị.
Không thể không nói, Lã thị tìm cớ này thập phần hợp lý khéo léo, nhưng đồng thời cũng hướng Lâm Cẩn Dung nhắn dùm tin tức, Lục Kiến Tân quả nhiên ngầm sinh sự. Lập tức nàng cũng không khách khí, hoan hoan hỉ hỉ tiếp đãi Lã thị:
Xác thực có chuyện này. Không biết Đại tẩu phải giúp ta giới thiệu người thế nào? Nếu có thể thành, không khỏi sẽ đa tạ Đại tẩu.
Lã thị che miệng mà cười:
Không phải ta nói muội, Nhị đệ muội, muội cũng choáng váng rồi. Có tiền đưa cho người ngoài, mà lại cự tuyệt người trong nhà, còn muốn chuyển cửa hàng vòng qua vòng lại.
Lâm Cẩn Dung tính tình tốt trả lời:
Ta có thời điểm là dễ dàng ngớ ngẩn a.
Lã thị nghe nàng nói như vậy, cũng không tiện tiếp túc nói móc nàng, chỉ hỏi:
Muội muốn ta thay muội giới thiệu người nào? Lúc trước Tam thẩm nương không phải có ý tứ này sao, tại sao muội không chịu đáp ứng nàng?