Chương 452: Danh Lợi
-
Thế Hôn
- Ý Thiên Trọng
- 2441 chữ
- 2020-05-09 04:31:52
Số từ: 2436
Nguồn: hoantusontrang.wordpress
Lâm Cẩn Dung trả lời theo tình hình thực tế:
Nàng không có bản sự. Nếu là kinh doanh không tốt phải bồi tiền, ngày sau chỉ sợ không tiện gặp mặt.
Lã thị cười cười:
Ta muốn nhắc tới một người, là thân thích nhà mẹ đẻ ta, lúc trước từng đi qua trà tứ của muội, thấy cũng không tệ lắm. Đúng lúc trong tay hắn có chút tiền nhàn rỗi, cho nên nhờ ta tới hỏi hộ, chỗ đó của muội muốn bao nhiêu tiền.
Nhìn kỹ thần sắc của Lâm Cẩn Dung:
Trước xem xem lời muội nói thế nào, nếu là giá quá cao, hắn sẽ không mở miệng.
Đây là sợ mình vơ vét tài sản nàng mà, Lâm Cẩn Dung trong lòng biết rõ ràng, vẫn đưa ra một cái giá. Lã thị phẫn nộ nói:
Đúng là không được, hắn làm sao có nhiều tiền như vậy?
Lâm Cẩn Dung thản nhiên nói:
Nếu là thật tình, giá có thể thương lượng, nhưng nếu ôm suy nghĩ thăm dò mà đến, khẳng định là bất thành. Không sợ Đại tẩu chê cười, có rất nhiều người muốn. Trước đó vài ngày khi ta đang lo việc xây dựng nhà tình nghĩa, còn có mấy người tới hỏi. Cái gì đều là có sẵn, nhận xong liền kiếm được tiền, nào có chuyện tiện lợi như vậy?
Lã thị trầm mặc sau một lúc lâu, nói:
Tất nhiên là thật tình thật lòng, muội ra giá thật đi.
Lâm Cẩn Dung hướng nàng vươn ra một ngón tay:
Một trăm vạn tiền, bên trong đồ cổ tranh chữ không ít, danh phẩm hoa cỏ cũng không thiếu, trà cụ đều là tinh tuyển, thật sự giá không hề cao. Không tin có thể đi nhìn xem.
Con số này hợp lý hơn.
Lã thị vươn năm ngón tay.
Lâm Cẩn Dung chỉ cười, lắc đầu, Lã thị mất hứng đứng dậy cáo từ rời đi.
Xuân Nha nhỏ giọng nói:
Thiếu phu nhân, nếu Đại thiếu phu nhân ngại giá cao không cần thì làm sao bây giờ?
Lâm Cẩn Dung lạnh nhạt nói:
Muốn hay không là ở nàng. Chỗ đó của ta chính là giá này, thiếu một văn cũng không thành.
Lã thị hại nàng như thế, nàng thu thập Lã thị thế nào cũng sẽ không áy náy.
Tới sau giữa trưa, Lâm Cẩn Dung mang theo Nghị Lang nằm nghỉ vừa tỉnh lại, liền nghe Phương Linh ở bên ngoài nhẹ giọng hỏi Anh Đào:
Không biết sức khỏe của Nhị thiếu phu nhân như thế nào? Phu nhân sai ta đưa đồ ăn tới đây, lại có mấy câu muốn công đạo.
Lâm Cẩn Dung liền lên tiếng nói:
Ta dậy rồi.
Không bao lâu, Lâm Cẩn Dung thu thập xong, để Anh Đào thỉnh Phương Linh tiến vào, Phương Linh cười nói:
Phu nhân nói, nếu Nhị thiếu phu nhân đã đỡ, liền đi qua một chuyến, nàng có việc muốn thương lượng.
Lâm Cẩn Dung hàm chứa cười hỏi:
Không biết phu nhân là vì chuyện gì?
Phương Linh do dự một chút, nhỏ giọng nói:
Nghe lão gia nói, tương lai cũng không biết sẽ đi đâu, vạn nhất bất hạnh đến nơi xa xôi khủng khiếp khốc liệt, chỉ có hắn và phu nhân, thân mình lại không tốt, tuổi lại lớn, vậy phải làm sao bây giờ?
Nói xong mỉm cười cáo từ:
Phu nhân còn chờ nô tỳ đáp lời, nô tỳ đi về trước
Lâm Cẩn Dung nói:
Tỷ tỷ đi trước, ta sẽ tới sau.
Anh Đào tiễn Phương Linh đi ra ngoài, Xuân Nha nhịn không được nói:
Thiếu phu nhân, chỉ sợ là không ổn. Nhị gia không ở nhà, nếu người không chịu được thì cứ làm theo đi?
Lời của Lục Kiến Tân dù thế nào cũng không dễ nghe, có chút nguy hiểm. Nếu hắn tiến thêm một bước lên tiếng nói, bảo Lâm Cẩn Dung mang theo Nghị Lang hầu hạ bên người hắn, để Lục Giam một mình đi nhậm chức, Lâm Cẩn Dung sẽ không được an lành. Nhưng đây là lẽ phải, vốn không có sai lầm, không người nào có thể cự tuyệt.
Lâm Cẩn Dung bình tĩnh nói:
Không sợ.
Lục Kiến Tân đơn giản là biến đổi biện pháp đòi tiền mà thôi. Hắn không phải lo lắng không có tiền đi lại, bị an bài đến nơi xa xôi lạnh lẽo khốc liệt sao? Cho hắn tiền hắn nhất định sẽ không sợ. Vốn Lục Giam cũng không tin hắn, khinh thường hắn, hắn càng ép buộc càng đẩy Lục Giam ra xa, được, nàng xem hắn có thể làm tới khi nào, sẽ có một ngày, hắn sẽ nhận lấy hậu quả.
Sức khỏe đỡ hơn chưa?
Lâm Ngọc Trân đem Nghị Lang ôm vào trong ngực, ánh mắt không dám nhìn Lâm Cẩn Dung, ngữ khí có chút trầm thấp:
Hai ngày trước, công công con ngẫu nhiên nói với ta, nói là nếu không cẩn thận đến một nơi xa xôi lạnh lẽo khủng khiếp, hai người chúng ta cũng không có tiểu bối chăm sóc, thân thể lại không tốt, vậy phải làm sao bây giờ……
Lâm Cẩn Dung trầm mặc nghe, không nói được một lời.
Lâm Ngọc Trân biểu tình còn có chút ngượng ngùng:
Ta là thực luyến tiếc Nghị Lang, nhưng cũng không đành lòng chia lìa mẫu tử các con.
Chuyện này có ai thích hợp hơn Lâm Ngọc Trân hướng nàng đề xuất đây? Lâm Cẩn Dung cúi đầu nói:
Công công bà bà muốn ta đi theo bên người chăm sóc hầu hạ là hiếu đạo. Những năm gần đây cô cô luôn luôn tại gia hầu hạ tổ phụ mẫu, chăm sóc Nhị lang cùng A Vân, rất là vất vả. Mặc dù ta còn trẻ, nhưng cũng nên đi theo trưởng bối học hỏi.
Lâm Ngọc Trân liền có chút ngượng ngùng:
Nếu các con có mấy huynh đệ tỷ muội, ta cũng không phải……
Lâm Cẩn Dung thầm nghĩ, nếu có huynh đệ tỷ muội, cũng sẽ không về phần bị mưu tính như thế, nhưng cũng không nói điều này với Lâm Ngọc Trân, ngẩng đầu lên nhìn Lâm Ngọc Trân cười nói:
Vừa vặn có việc muốn nói với cô cô. Hôm nay Đại tẩu thay thân thích nhà mẹ đẻ nàng hỏi thăm ta về trà tứ. Người cũng biết, tiền của ta cơ bản đã quyên góp sạch sẽ, nay trong tay chỉ dư lại điền trang, cửa hàng và trang sức vải vóc, cũng không có tiền nhàn rỗi. Nếu trà tứ kia có thể chuyển giao cho người ta, nói vậy trong tay ta sẽ có chút dư dả, sau khi mua ít trang sức vải vóc, sẽ giao cho công công giúp Nhị lang mưu tính, như vậy công công không cần thay Nhị lang quan tâm, chỉ cần chuyên tâm mưu tính tiền đồ của lão nhân gia hắn, không đến mức bởi vậy mà đến một nơi khốc liệt nữa.
Lã thị cho nàng bao nhiêu, nàng sẽ đưa Lục Kiến Tân bấy nhiêu — nàng tình nguyện bỏ số tiền này ra để mua lại sự thanh tịnh.
Lâm Ngọc Trân còn biết xấu hổ, nhân tiện nói:
Cũng nên giữ lại cho Nghị Lang một chút, trang sức vải vóc cái gì, ta còn có, nếu không thì, mượn lão thái thái một ít. Nhưng con cũng đừng vội, tương lai…… Chờ trong nhà dư dả sẽ trả lại con, sau khi chúng ta trăm tuổi cái gì cũng đều là của các con. Phụ thân các con tốt thì lo gì các con không tốt?
Ngụ ý đó là tiền bán trao tay trà tứ nàng vui lòng nhận lấy.
Lâm Cẩn Dung cũng không muốn Lục Kiến Tân cho rằng hắn đã tìm được biện pháp, mỗi lần tiền không có liền nghĩ cách hướng nàng vươn tay xin xỏ, liền cười nói:
Cô cô nói quá lời, trong lúc thời cơ thế này phải bỏ hết sức mới phải. Nếu không phải sợ người ta chê cười, khiến người ta truyền ra đàm tiếu khó nghe, tổn hại mặt mũi nam nhân trong nhà, ta còn muốn bán điền trang còn lại……
Lời còn chưa dứt, Lâm Ngọc Trân liền quả quyết nói:
Không được! Người ta một khi biết con bán điền trang, còn tưởng rằng đích tôn chúng ta thật sự không còn gì nữa.
Lâm Cẩn Dung liền theo lời của nàng nói:
Cô cô nói đúng, con cũng nghĩ như vậy. Phụ mẫu con là tính tình kia, người cũng hiểu được, nếu bị người ta nói lời khó nghe xúi giục, phạm hồ đồ, chỉ sợ sẽ mất mặt, tới mắng tận cửa, đến lúc đó phải làm sao bây giờ? Thật không muốn sống nữa a.
Dừng một chút, giận dữ nói:
Nói đến nói đi chúng ta thành thân nhiều năm chỉ có một đứa con nối dõi, thật sự là bất hiếu.
Buồng trong truyền đến một tiếng vang nhỏ, Lâm Ngọc Trân mí mắt liền nhảy nhảy, nhẹ giọng nói:
Tốt lắm, cứ như vậy đi, bệnh của con mới đỡ, đi về trước nghỉ ngơi đi. Nếu công công con không thiếu, tất nhiên sẽ không cần con đi theo, chúng ta làm sao lại là người không biết săn sóc?
Nghe thấy phải đi, Nghị Lang nhu thuận trượt xuống lòng Lâm Ngọc Trân, hướng Lâm Ngọc Trân hành lễ, nhìn xung quanh:
Tổ phụ đâu? Tôn nhi hành lễ với hắn.
Mắt thấy hắn sẽ chạy vào buồng trong, Lâm Ngọc Trân nhanh giữ chặt hắn:
Bên trong không có người, tổ phụ ở thư phòng.
Lâm Cẩn Dung liếc mắt nhìn Lâm Ngọc Trân đang không được tự nhiên, hướng Nghị Lang vươn tay:
Đi thôi.
Nắm tay Nghị Lang đi đến sân viện, đột nhiên buông tay Nghị Lang, xoay người trở lại:
Khăn tay của ta làm rơi ở trong phòng phu nhân.
Lời còn chưa dứt, đã vén mành lên. Thấy rèm cửa buồng trong lung lay nhoáng lên một cái, dường như có người nhanh chóng trốn vào trong đó, Lâm Cẩn Dung bên môi hàm chứa chút châm chọc, cười tủm tỉm cầm khăn tay chỗ mình vừa ngồi, ý vị thâm trường nhìn Lâm Ngọc Trân, lại hành lễ cáo lui.
Đợi khi thân ảnh mẫu tử hai người thật sự ra khỏi sân, đi xa, Lâm Ngọc Trân mới mang theo vài phần hổn hển nói:
Người đi rồi!
Lục Kiến Tân sầm mặt từ buồng trong đi ra, âm trầm nói:
Nhìn xem, nàng ta là nhiều trò nhất!
Bộ dạng kia của Lâm Cẩn Dung đúng là cái gì cũng biết, chỉ không so đo với mình mà thôi, ý tứ cũng hiểu rõ, bức bách quá đáng nàng sẽ nói với người Lâm gia, mặc kệ thể diện của bất cứ ai. Lâm Ngọc Trân mặt đỏ lên nói:
Mặt mũi của ta mất hết rồi. Lần sau nếu còn như thế, đừng tới tìm ta nữa! Ta sẽ không còn mặt mũi trước người nhà mẹ đẻ a!
Lục Kiến Tân cũng có chút phát hỏa:
Ta là vì ai? Còn không phải là vì nhà này sao? Nếu nàng ta hiếu thuận, thông minh, làm sao cần ta ngẩng cái mặt già nua này mà mở miệng? Chi tiêu vung tiền như nước cho người ngoài, người trong nhà phải làm chính sự lại không được dính chút quang hoa, không hiểu được Tam ca Tam tẩu giáo dưỡng nữ nhi thế nào, chủ yếu và thứ yếu, thị phi chẳng phân biệt được. Còn nói nàng trí tuệ mềm mại, ta lại không nhận ra nửa điểm!
Nghe hắn đề cập tới ca tẩu của mình, Lâm Ngọc Trân cũng nổi giận, cười lạnh nói:
Mấy năm nay nói vậy chàng cũng bỏ không ít tiền vốn trên mấy mỹ thiếp, hiện tại cũng là lúc các nàng xuất lực rồi. Dù sao đều là vì nhà này, chẳng phải sao? Chẳng lẽ ta cầm cố trang sức xiêm y của ta, các nàng cũng không có chút tỏ vẻ gì sao?
Lục Kiến Tân thản nhiên nói:
Không cần nàng quan tâm. Ta đều có chừng mực, nàng ta đem tiền đưa tới nàng cứ thu nhận là được.
Nghĩ nghĩ, lại đi tìm Chu Kiến Phúc phân phó.
Chưa đến hai ngày, liền có người đồn đãi, có người muốn ra giá tiếp nhận trà tứ của Lâm Cẩn Dung, Lã thị bình ổn mấy ngày nay, chung quy nhịn không được, rốt cuộc vẫn đồng ý tiếp quản trà tứ. Ngày trả tiền kia, Lâm Cẩn Dung cũng không tự mình đến lấy, trực tiếp bẩm Lâm Ngọc Trân, bảo phòng thu chi của đích tôn tới cầm tiền, minh xác công khai về phía người trong gia tộc tỏ vẻ mình đã bán trao tay cửa hàng vì Lục Kiến Tân khởi phục chức quan.
Chuyện này rốt cuộc cũng không giấu giếm được, Đào thị đã biết, nhân cơ hội tới cửa đến thăm lão thái thái, liền hỏi Lâm Ngọc Trân nếu tiền không đủ, nàng sẽ cho mượn. Lâm Ngọc Trân từ trước đến nay đều trọng thể diện, làm sao đồng ý? Lão thái thái đã biết, tự đưa cho Lục Kiến Tân chút tiền, Lục Kiến Tân cũng không hướng tiểu thiếp đòi tiền, Lâm Cẩn Dung không biết, nhưng lần giao tiền này, nàng chảy máu, Lục Kiến Tân cũng không chiếm được tiện nghi. Một người được lợi, một người cũng không bị thiệt.
Đảo mắt hoa màu đã chín, cần phải thu hoạch, Du Tông Thịnh đột phát kì tưởng, mùa xuân này tất cả lương thực phải được thu hồi, nhồi vào kho hàng để ngừa bất cứ tình huống có khả năng phát sinh, đồng thời còn phải ủng hộ chiến sự giữa triều đình và mạc bắc, vì thế cưỡng ép dân gian giao nộp, còn nói nếu không phải năm ngoái mới gặp phải hạn hán, thì sẽ bắt nộp nhiều hơn, đây vẫn là thể tuất cho dân chúng. Cùng lúc đó, Thái Minh phủ bên kia cũng truyền đến tin tức, Lục Thiện rốt cuộc không trúng tuyển, Lục Giam lập tức sẽ mang theo hắn trở về nhà.