Chương 465: Nguyên Nhân


Số từ: 2337
Nguồn: hoantusontrang.wordpress
Chạng vạng, lại có mưa nhỏ.
Lâm Cẩn Dung bước nhanh xuyên qua mái hiên nhà cũ, đi đến chính viện của Lục lão phu nhân cùng Lâm lão thái thái. Chính viện so sánh với các sân viện khác rộng mở hơn một chút, trong đình viện còn có vài cành hoa mai, còn chưa tới thời kỳ hoa nở, không thấy vẻ náo nhiệt kia.
Có một gian vén mành, một cỗ nhiệt khí cùng với thanh âm hài tử cười đùa truyền ra. Lâm Cẩn Dung giương mắt nhìn lại, thấy Lâm lão thái thái cùng Lục lão phu nhân một trái một phải ngồi ở trên tháp, đám người Tống thị, Đào thị, Chu thị, La thị theo thứ tự ngồi bên dưới, hài tử hai nhà Lục, Lâm một bên đang ghé vào một chỗ đùa vui. Làm sao còn thấy cảnh tượng tang thương đáng sợ hôm qua.
Nghị Lang đang cùng Lực Lang ngồi xổm ở một góc không biết chơi cái gì, thấy mẫu thân, lập tức đứng lên chạy về phía Lâm Cẩn Dung, chặt chẽ ôm lấy chân của nàng, ngửa đầu nhìn nàng cười, ngọt ngào gọi một tiếng:
Nương, người đi đâu vậy?


Nương đang làm việc a.
Lâm Cẩn Dung nắm tay hắn đi đến trước mặt mọi người, nhất nhất hành lễ thỉnh an, rồi mới bẩm báo với Lục lão phu nhân:
Lão thái thái, vừa rồi Nhị lang sai người đến hồi âm, nói là bọn họ đã được bình an đến vào nghỉ tạm trong thôn trang kia, trang chủ tốt lắm, chẳng những thu lưu bọn họ, còn thỉnh đại phu cho công công, có điều thương thế của công công có chút nghiêm trọng, tạm thời chưa thể động đậy, trước dừng lại hai ngày, chờ công công đỡ hơn, sẽ được mấy người Trường Thọ hộ tống trở về. Ta đến báo tin cho lão thái thái biết được, để lão thái thái yên tâm.

Lục lão phu nhân vội hỏi:
Thương thế nghiêm trọng ư?
Tuy đã sớm biết Lục Kiến Tân sẽ không bị thương nhẹ, nhưng thường thường là ôm nguyện vọng tốt đẹp, hy vọng kỳ tích có thể phát sinh, vừa mở mắt tỉnh dậy sẽ không làm sao nữa.
Lục Giam viết thư về mặc dù không nói rõ, nhưng Lâm Cẩn Dung có thể nhìn ra Lục Kiến Tân không tốt lắm, nhiệt độ cao không ngừng, miệng không thể nói, cơ bản đều lâm vào mê man, còn không thể phán đoán sẽ thoát ly khỏi nguy hiểm hay không. Mà trước mặt lão thái thái không thể nói tỉ mỉ, liền chỉ mơ hồ đáp:
Vâng, đại phu nói, công công tuổi đã cao, lại mập mạp, không hề phòng bị, cho nên rơi có chút nặng. Bất quá đại phu rất giỏi, người cũng đã tỉnh lại. Cố gắng nghỉ ngơi chút thời gian thì tốt rồi.

Lục lão phu nhân vỗ ngực thở ra một hơi:
Ông trời phù hộ.
Nhóm nữ quyến Lâm gia đều chúc mừng trấn an, Lục lão phu nhân cao hứng qua đi cũng rất thanh tỉnh, lại hỏi Lâm Cẩn Dung:
Sao không thấy bà bà con?
Nếu Lục Kiến Tân thật sự không có việc gì, Lâm Ngọc Trân mới hẳn là người đầu tiên chạy tới báo tin vui cho bà, Lâm Ngọc Trân không thấy, người đến là Lâm Cẩn Dung, vậy chứng tỏ có chút vấn đề.
Lâm Cẩn Dung không chút hoang mang đáp:
Vừa về nhà cũ, việc vặt quá nhiều, rất nhiều chuyện đều phải do mẫu thân quyết định.

Lục lão phu nhân trầm mặc thật lâu sau, nhẹ giọng nói:
Đã biết, đi giúp bà bà con đi, nàng tuổi cũng đã lớn, lo lắng hãi hùng, hôm qua đau khổ cũng nhiều.

Lâm Cẩn Dung hành lễ lui ra.
Lục lão phu nhân lại lên tinh thần bồi đám người Lâm lão thái thái dùng cơm nói chuyện, Lâm gia mọi người chỉ thấy bà miễn cưỡng cười vui, dùng xong cơm liền cáo từ đi ra ngoài. Người vừa rời đi, trên mặt Lục lão phu nhân chảy ra hai hàng lão lệ, Sa ma ma kinh hãi:
Lão thái thái, đây là vì cớ gì? Nếu Đại lão gia đã tìm được lương y, lại có người hảo tâm thu lưu chiếu cố, sẽ khỏe lại thôi, chớ đau buồn tổn thương sức khỏe mình, ngược lại không tốt.

Lục lão phu nhân thở dài:
Ngươi cũng đừng giả bộ hồ đồ với ta, lão Đại hơn phân nửa là không ổn.
Sa ma ma đang định khuyên, Lục lão phu nhân đứng dậy cầm tràng hạt run rẩy đi đến trước tượng phật quỳ xuống, nói:
May mà Nhị lang bình an, chỉ cầu lão Đại có thể giữ được tánh mạng. Không cầu phú quý vĩnh hằng, nhưng cầu toàn gia có thể bình an tránh được một kiếp này.
Nói xong nhắm mắt thành tâm tụng kinh.
Sa ma ma nghĩ nghĩ, cũng đi theo bà quỳ xuống cùng nhau tụng kinh cầu phật.
Lâm Ngọc Trân lạnh lùng nhìn đám người Hà di nương, A Nhu, Tiểu Tinh trước mặt, vẫn nhìn đến ba người này liền chịu không nổi, chỉ nói:
Các ngươi thấy nhà của ta đối đãi với các ngươi như thế nào?

Hà di nương không hé răng, A Nhu nhẹ giọng nói:
Hồi phu nhân, lão gia cùng phu nhân đối đãi với nhóm tì thiếp ân trọng như núi.

Lâm Ngọc Trân cười nhạo một tiếng:
Ân trọng như núi là lão gia, ta thì sao, không thể nói rõ, nhưng tối thiểu ta không đối với các ngươi không đánh không mắng chửi, áo cơm chu toàn đúng không?

Ba người nghe lời này không tốt, vội vàng quỳ xuống thấp giọng nói:
Phu nhân đối đãi với nhóm tì thiếp vẫn rất tốt.

Lâm Ngọc Trân cũng không bình tĩnh cùng các nàng nhiều lời, chỉ nói:
Ta muốn nói cho các ngươi biết, lão gia lần này bị thương nặng, phải ở bên ngoài nghỉ ngơi mấy ngày mới có thể trở về. Đây là thời kỳ gian nan, nam đinh thường xuyên ra vào trong nhà.
Ánh mắt đảo qua trên mặt Hà di nương, sẵng giọng nói:
Ai dám không tuân thủ quy củ, gây chuyện, đừng trách ta vô tình, tòng phạm cũng không được nương tay.
Dừng một chút:
Từ ngày hôm nay, ba người các ngươi ở trong sân viện không được đi ra.

Hà di nương mặt không chút thay đổi lên tiếng:
Chúng nô tỳ ghi nhớ phu nhân phân phó.
Nói xong khom lưng cúi đầu. Tiểu Tinh và A Nhu từ trước đến nay mềm mại, làm sao biết nhiều lời, tất nhiên là đáp ứng, cùng Hà di nương thật cẩn thận lui xuống. Lâm Ngọc Trân liền lệnh Phương ma ma:
Khóa cửa viện lại, chìa khóa thì ngươi cầm, trừ bỏ ma ma đưa cơm đồ vật ra thì không cho ai đi vào nữa.
Lục Kiến Tân bị thương nặng không thể giấu giếm, trong lúc thời khắc mấu chốt để xảy ra sai lầm, đích tôn liền xong rồi.
Phương ma ma nặng nề gật đầu, muốn khuyên Lâm Ngọc Trân hai câu, đã thấy Lâm Ngọc Trân nhẹ nhàng lau lau khóe mắt, xoay người đi, thấy Lâm Cẩn Dung vén rèm tiến vào, liền hướng Lâm Cẩn Dung nháy mắt, lặng lẽ lui xuống.
Lâm Cẩn Dung cũng không nói nhiều, chỉ tiến lên đỡ Lâm Ngọc Trân nằm xuống, thần sắc như bình thường mà đáp lời:
Cô cô, lão thái thái nơi đó dĩ nhiên đã bẩm báo qua, bên trong, ngoại trạch đều an khang, tối nay là Đại đường huynh và Tam thúc tuần tra ban đêm.

Lâm Ngọc Trân nhẹ nhàng gật đầu, thấp giọng nói:
A Dung, con nói công công con có thể khỏe lên không?

Trước khi xảy ra chuyện hỗn loạn Lâm Cẩn Dung còn có thể biết chút ít tiên cơ, hiện tại giống như hai mắt bị bịt kín, cái gì cũng không biết, nhưng lời hay cũng biết nói:
Nhất định có thể, cô cô nên nghĩ thoáng ra, nghỉ ngơi cho tốt, đừng để đến lúc công công khỏe lại, tự người lại bị suy sụp.

Lâm Ngọc Trân thở dài, nhìn trưởng đỉnh tối đen không nói lời nào.
Lâm Cẩn Dung liền ngồi bồi ở một bên, gọi nhũ mẫu tiến vào phân công các công việc. Sự tình nói đến một nửa, thấy thê tử Chu Kiến Phúc vén mành lên, lộ ra ánh mắt lại lui trở về. Lâm Cẩn Dung trong lòng nghi hoặc, liền tìm cớ đi ra ngoài.
Thê tử Chu Kiến Phúc sắc mặt xanh trắng, hàm trên va vào ham dưới, thanh âm run rẩy:
Nhị thiếu phu nhân, không tốt.

Lâm Cẩn Dung dù đã chuẩn bị tâm lý, cũng nhịn không được gắt gao nắm lấy tay nàng mới có thể khiến cảm xúc bình tĩnh trở lại:
Cái gì? Từ từ nói.

Thê tử của Chu Kiến Phúc mặt như khóc tang nói:
Đại Vinh phát binh rồi.

Lâm Cẩn Dung cảm thấy trước mắt tối sầm. Hóa ra lúc trước liều mạng chạy trốn đến bờ sông, chính là vì nguyên nhân này, nhưng hiện tại nhớ tới đã không còn ý nghĩa, chuyện mấu chốt là không thể rối loạn trận tuyến. Lâm Cẩn Dung ổn định tinh thần, nghiêm mặt nói:
Tin tức xác thực không? Ai truyền đến tin tức? Đến làm sao? Thanh châu bên kia tình huống như thế nào?

Thê tử Chu Kiến Phúc vốn tâm hoảng ý loạn, thấy nàng thần thái như thế, không khỏi cố nén lấy lại bình tĩnh, nhẹ giọng nói:
Là Nhị gia bên kia sai người đến truyền tin. Lúc này đang cùng Nhị lão gia bọn họ đáp lời, nghĩ đến không phải là giả. Tình huống ở Thanh châu cũng không rõ ràng lắm.

Hay là quan binh hôm qua cướp ngựa của Lục Kiến Tân chính là vì chuyện khẩn cấp này? Lâm Cẩn Dung đang suy nghĩ, chợt nghe Lâm Ngọc Trân ở bên trong cao giọng hỏi:
Làm sao vậy?
Ngay sau đó người bước ra, trắng bệch nghiêm mặt nói:
Có phải lão gia hắn……
Nói xong còn có chút lung lay sắp đổ.
Lâm Cẩn Dung vội đỡ lấy nàng nhẹ giọng kể lại. Lâm Ngọc Trân nửa ngày không nói chuyện, hồi lâu mới nức nở:
Như thế nào mà liên tiếp không có thời điểm yên ổn? Nếu là Bình châu không loạn còn may, hiện tại phải làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Công công con và Nhị lang vẫn còn ở đó không thể chạy đi đâu.
Chẳng lẽ tiếp tục trốn? Trốn thế nào? Trốn đi đâu?
Tim Lâm Cẩn Dung cũng nhảy thùng thùng loạn hưởng, lại hiểu thời điểm này mình tuyệt đối không thể loạn, liền kiệt lực bảo trì bình tĩnh, nhẹ giọng nói:
Cô cô đừng vội, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, người nhà nhiều thế này, luôn luôn sẽ có biện pháp. Trước hết nghe bọn họ nói như thế nào đã, ta sẽ sai người đi gọi người truyền tin vào cẩn thận hỏi một chút.

Lâm Ngọc Trân cũng không còn cách nào khác, chỉ đành nghe nàng an bài, mềm nhũn người, tựa vào gối không dậy nổi.
Lâm Cẩn Dung liền phân phó thê tử của Chu Kiến Phúc:
Mang người lại đây.

Thê tử của Chu Kiến Phúc lĩnh mệnh rời đi, Phương Linh mang người đem cơm canh tiến vào, thật cẩn thận nói:
Phu nhân, Nhị thiếu phu nhân dùng cơm.

Mặc kệ khó khăn thế nào cũng phải ăn cơm. Lâm Cẩn Dung đang muốn khuyên Lâm Ngọc Trân, chợt thấy Lâm Ngọc Trân mạnh mẽ ngồi dậy, lo âu vạn phần nói:
Nghị Lang đâu? Mau đưa hắn mang lại đây.
Vừa nói, vừa muốn đi ra ngoài.
Lâm Cẩn Dung sợ tới mức bát canh trong tay suýt nữa rơi xuống. Cẩn thận nhìn lại, thấy Lâm Ngọc Trân vẻ mặt lo âu, ánh mắt thấp thỏm, rõ ràng là có chút không thích hợp, vội buông bát, một phen giữ chặt nàng, vội vàng nói:
Cô cô, người muốn đi đâu?

Lâm Ngọc Trân quay đầu hung hăng trừng mắt nàng:
Ngươi hỏi ta muốn đi đâu? Tất nhiên ta là muốn đi tìm Nghị Lang, ngươi nhanh bảo mọi người thu thập các thứ.

Lâm Cẩn Dung cúi mắt nói:
Bọc nhỏ còn chưa mở ra, cũng không có gì để thu thập, nếu đi thì có thể đi. Mấu chốt là đi như thế nào, cả nhà cùng nhau đi, hay là chỉ có chúng ta đi, công công và Nhị lang thì ra sao? Chờ, hay là không chờ?

Lâm Ngọc Trân lập tức liền giật mình.
Lâm Cẩn Dung nhẹ giọng nói:
Nghị Lang hiện tại cùng mẫu thân ta, Đậu Nhi ở chung một chỗ, đang chơi đùa với Lực Lang vô cùng cao hứng, không có gì trở ngại. Mang lại đây, có lẽ sẽ khiến nó hoảng sợ…… Cho nên cô cô, chờ đến khi biết rõ sự tình, chúng ta lại quyết định được không? Nếu phải đi thì sẽ rời đi. Ta cũng sốt ruột giống như người.

Lâm Ngọc Trân lấy lại bình tĩnh, lung tung gật đầu:
Con giúp đỡ ta, chúng ta cùng đi hỏi một chút xem Nhị thúc phụ bọn họ định tính thế nào.

Lâm Cẩn Dung xem bộ dạng nàng dường như không thể chờ đợi, đành phải giúp đỡ nàng ra bên ngoài đi tìm đám người Lục Kiến Trung.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thế Hôn.