Chương 466: Suy Nghĩ
-
Thế Hôn
- Ý Thiên Trọng
- 2528 chữ
- 2020-05-09 04:31:56
Số từ: 2523
Nguồn: hoantusontrang.wordpress
Trong chính đường, đừng nói là nhóm tộc lão Lục gia, ngay cả Lâm lão thái gia cùng Lâm Đại lão gia cũng được mời đến dự thính.
Lục Kiến Trung vẻ mặt ngưng trọng, tất cung tất kính cùng Lâm lão thái gia hành lễ:
Người có kiến thức rộng rãi, chuyện này còn muốn thỉnh lão nhân gia người đưa ra chủ ý, công đạo phân phó mọi người mới phải.
Mọi người không cần quá mức kích động.
Lâm lão thái gia không chối từ, thanh thanh cổ họng lớn tiếng nói:
Ta nghe tin tức con vừa nói, Đại Vinh tuy là bội bạc, bắt đầu 1 cuộc chiến không báo trước, nhưng hẳn chỉ phái một đội kỵ binh nhỏ quấy rầy thử, cũng không phải phái đại đội binh mã đột kích. Thanh châu không loạn, quân coi giữ còn ở đó, vậy không phải là sự thật gì. Thanh châu một ngày không mất, Đại Vinh dã man sẽ không có thể thẳng tiến vào sâu.
Tuy nói hiện tại tình hình Bình châu cũng không tốt lắm, nhưng so với việc Đại Vinh dã man đánh vào vẫn tốt hơn. Tất cả mọi người hiểu được Lâm lão thái gia hồi trước làm quan, mà hắn lúc trước trong lúc khổ sở lẩn trốn vẫn biểu hiện ra sự sắc sảo, thấy kiến thức của hắn tất nhiên là không tệ, bởi vậy mọi người đang xôn xao bất an rốt cục xem như yên ổn chút.
Lục gia lão tổ công lại có cái nhìn khác, run rẩy nói:
Năm đó kỵ binh Đại Vinh lại vòng đến chỗ nhà cũ này, còn vây quanh nhiều ngày!
Lâm lão thái gia thản nhiên nói:
Ta là nói tạm thời không cần kích động, còn chưa tới thời điểm nên kích động mà. Trong lúc này, Đại Vinh bất quá là thăm dò, nếu triều đình không kịp ứng đối, Bình châu tiếp tục loạn lạc, thì sẽ đưa ra quyết định khác!
Lục Kiến Trung vội la lên:
Vậy theo như người thấy, rốt cuộc có thể hay không… ân?
Hắn không dám nói quá rõ, liền làm thủ thế, ý tứ mọi người đều hiểu được.
Lâm lão thái gia thở dài, ánh mắt nặng nề nhìn ngọn đèn phía trước cửa theo gió chuyển động, nhẹ giọng nói:
Ai có thể nói được rõ ràng? Loạn trong giặc ngoài a.
Mọi người cảm xúc lập tức xuống thấp, không biết là ai nói:
Chúng ta đây chẳng lẽ cứ như vậy ngồi chờ? Không phải nói đã có người chạy tới bến tàu Võ Nghĩa, vội vàng muốn qua sông sao? Chúng ta có nên tính toán một chút hay không? Đi trễ chỉ sợ ngay cả thuyền cũng không có.
Vì thế trong phòng nghị luận ong ong vang thành một mảnh, đều đang nói tới chuyện đào tẩu. Lâm lão thái gia là người ngoài, tất nhiên không tiện lắm miệng, liền chỉ vuốt râu một mình trầm tư.
Lục gia lão tổ công quát một tiếng:
Ầm ỹ cái gì?! Để người ta nhìn mà chê cười.
Trong phòng an tĩnh lại, Lục Kiến Trung cười làm lành nói:
Lão tổ công có tức giận cũng là vì trong tộc suy nghĩ, đi hay ở lại, cũng nên tính toán.
Lão tổ công run run bắt tay chỉ vào trong không trung:
Cả một đống người, cái gì cũng đều ở trong này có thể chạy trốn tới đâu? Các ngươi chỉ biết Đại Vinh dã man nhất định có thể đánh tới đây? Đỏ đen chưa thấy rõ đã nghĩ tới việc chạy trốn, bọn dã man còn chưa tới, trước đã ép buộc bản thân mất nửa cái mạng!
Lục Kiến Trung cũng không nghĩ tới điểm này, hắn muốn đi Thái Minh phủ, liền nghiêm mặt nói:
Lão tổ công, sự việc trọng đại, còn nên bàn bạc kỹ hơn mới phải.
Hắn đại biểu cho tiếng lòng của rất nhiều người, vì thế có không ít người phụ họa hắn.
Lão tổ công thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, đem quải trượng đập mạnh xuống đất một cái, nói:
Năm đó lão tổ tông giữ được, hôm nay cũng giữ được! Dù sao ta sẽ không đi.
Lâm Cẩn Dung giúp đỡ Lâm Ngọc Trân đi đến hành lang nghe tới câu đó, Lâm Ngọc Trân không khỏi tức giận nói:
Lão hồ đồ! Lúc trước tổ phụ con nói đúng là không cần kinh hoảng, hắn thế nào cũng nói là Đại Vinh nhất định sẽ chạy qua; Hiện tại người ta nói muốn trốn, hắn lại không cho trốn. Ta thấy hắn đúng là già quá hồ đồ rồi.
Bất quá là giả bộ mà thôi, ở trong mắt Lục gia người Lâm gia thủy chung là người ngoài tới tị nạn, hỗ trợ thì có thể, quả quyết không có khả năng làm chủ quyết định. Lâm Cẩn Dung không muốn cùng Lâm Ngọc Trân nhiều lời, chỉ dựng thẳng lỗ tai tiếp tục nghe.
Lại không nghe thấy ai nói gì nữa.
Hồi lâu, Lục Kiến Trung mới ho khan một tiếng, nói:
Sự tình liên quan đến sinh tử tồn vong của toàn tộc, mọi người không thể chỉ ngồi không không nói lời nào, nên nghĩ ra kế hoạch. Rốt cuộc là đi hay ở cũng phải có chủ ý, thỉnh cứ nói thoải mái.
Chợt nghe ghế dựa có tiếng vang nhỏ, Lâm lão thái gia trầm giọng nói:
Các ngươi thương lượng sự vụ trong tộc, chúng ta không tiện ở lâu……
Lục Kiến Trung giữ lại hai câu, cũng tiễn phụ tử bọn họ ra chính đường.
Lâm Cẩn Dung vội phân phó thê tử của Chu Kiến Phúc ở bên ngoài nghe tin tức, mình thì giúp đỡ Lâm Ngọc Trân tiến lên:
Tổ phụ, Đại bá phụ.
Lâm lão thái gia nhìn thấy hai người, không khỏi khẽ nhíu mày:
Tại sao chạy đến đây? Phải biết rằng bất cứ cái gì cũng không thể bảo hạ nhân hỏi thăm? Người ta nhìn thấy sẽ nói nữ nhi Lâm gia không có quy củ.
Lâm Đại lão gia vội nói:
Các nàng cũng là nhớ Đại cữu và Nhị lang.
Lâm lão thái gia không nhiều lời nữa, chỉ dọc theo hành lang dài không nhanh không chậm đi về phía trước:
Bà tức các con là tính thế nào?
Lâm Ngọc Trân cắn cắn môi:
Nhị lang bên kia sai người đến nói, tình huống phụ thân hắn có chút nguy cấp, không thể hoạt động……
Lâm lão thái gia thản nhiên nói:
Vậy nhóm các con phải chờ một chút.
Lâm Ngọc Trân tâm phiền ý loạn, vừa muốn chờ lại sợ hãi:
Nếu chiến sự thật sự xảy ra, có thể đi sớm một chút là tốt nhất, nhưng không thể bỏ phụ tử Nhị lang một mình ở tại chỗ này, huống chi… chỉ bằng hai nữ tử chúng ta mang theo Nghị Lang, cũng không tiện.
Lâm lão thái gia nhìn về phía Lâm Cẩn Dung:
A Dung thì sao? Con tính thế nào?
Lâm Cẩn Dung không đáp hỏi lại:
Không biết tổ phụ là tính thế nào?
Lâm lão thái gia trầm mặc hồi lâu, nhẹ giọng nói:
Chờ thêm một hai ngày đi, nếu sự tình chuyển biến xấu, Nhị lang bọn họ không trở về, người Lục gia cũng không chịu đi, hai người các con liền mang theo Nghị Lang đi theo chúng ta! Trước sang sông rồi nói sau.
Sự tình đến lúc này, Lâm Cẩn Dung ngược lại không hoảng hốt, không đợi Lâm Ngọc Trân mở miệng, trước hết nói:
Nếu như thế còn nên sai người đi chuẩn bị thuyền mới phải.
Con thuyền của nàng cũng không lớn, còn chưa đủ cho một nhà của Lâm gia ngồi.
Lâm lão thái gia liền an bài Lâm Đại lão gia:
Con đi làm chuyện này.
Nói xong quét Lâm Cẩn Dung cùng Lâm Ngọc Trân liếc mắt một cái:
Hai người các con như bây giờ tốt lắm.
Phía sau một trận tiếng bước chân vang lên, thê tử của Chu Kiến Phúc chạy tới, nói:
Đang ầm ỹ, có người nói phải đi, có người không chịu đi, hiện tại cũng không đưa ra được kế hoạch nào.
Lâm Ngọc Trân không kiên nhẫn nói:
Nhị lão gia tính thế nào?
Thê tử của Chu Kiến Phúc khó xử chi cực:
Không biết, Nhị lão gia vẫn không tỏ thái độ. Tam gia lại nói, xu lợi tị hại là gốc rễ của con người, nếu muốn chạy trốn, thì nên sớm tính toán, không cần cọ qua cọ lại ngược lại lầm thời cơ tốt nhất.
Lâm Cẩn Dung chỉ biết, Nhị phòng muốn mỗi người đi một ngả, nếu các nàng không đi, nhà cũ chỉ còn lại Tam phòng cùng các nàng, tộc nhân bên ngoài lưu lại cũng chỉ là số ít. Như vậy, tòa nhà này còn có thể vững chắc như nàng và Lục Giam đã tưởng tượng lúc trước sao?
Quả nhiên gần canh hai, liền có người đến gọi nàng cùng Lâm Ngọc Trân đi đến chỗ Lục lão phu nhân thương nghị chuyện này, Lục Kiến Trung không chút nào giấu diếm thái độ:
Chúng ta đã thương lượng qua, cửa hàng tài sản trong thành cũng bị hủy gần hết rồi, nếu ở lại nhà cũ khiến Đại tẩu thêm phiền toái cùng băn khoăn, chúng ta quyết định đi Thái Minh phủ tìm Đại lang, ngày mai liền khởi hành.
Mắt nhìn Lâm Ngọc Trân nói:
Nhị lang không ở đây, Tam đệ lại bệnh lão thái thái tất nhiên sẽ do chúng ta chiếu cố, không biết Đại tẩu có biện pháp gì?
Lâm Ngọc Trân chỉ cảm thấy trong lòng lạnh lẽo sâu kín, Lục Kiến Trung chẳng những không có ý mời bọn họ đi theo Thái Minh phủ tị nạn, lại rõ ràng ngầm chèn ép Đại phòng, nếu nàng có vài phần cốt khí, liền không nên mặt dày mày dạn nói lời không nên nói, vì thế lập tức lạnh lùng thốt:
Nhị thúc ngươi muốn đi thì tự đi, không cần phải xen vào việc chúng ta, chúng ta đều có tính toán. Lão thái thái……
Nàng nhìn Lục lão phu nhân vẫn nhắm mắt lại chuyển động lần tràng hạt, thanh âm thân thiết thành khẩn:
Bà bà, nếu lão nhân gia người muốn ở tại chỗ này, nhi tức tất nhiên sẽ không mặc kệ người, nếu người muốn cùng Nhị thúc bọn họ đến Thái Minh phủ, cũng tùy vào người.
Lục lão phu nhân dừng lại động tác, nhìn về phía Đồ thị và Lục Thiện ở một bên khóc mắt vừa đỏ vừa sưng, nhẹ giọng nói:
Các con là tính thế nào?
Đồ thị bụm mặt nhẹ nhàng khóc nức nở. Lục Thiện thấp giọng nói:
Hồi tổ mẫu, phụ thân bệnh nặng, thần chí không rõ, loại tình huống này chạy đi là muốn mạng của hắn mà. Nếu là…… Đại bá mẫu không chê chúng ta, chúng ta tạm thời không muốn đi, sẽ chờ một chút nhìn xem.
Hài tử này tuy rằng từ trước không vui vẻ, sau đó lại trầm mặc ít lời, nhưng trên đường lẩn trốn đến nhà cũ cũng chiếu cố các nàng không ít, Lâm Ngọc Trân vẻ mặt ôn hoà nói:
Hài tử ngoan, các ngươi muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu. Nếu Đại bá mẫu phải đi, cũng sẽ không mặc kệ các ngươi.
Tạ Đại bá mẫu.
Lục Thiện liền hướng Lâm Ngọc Trân thi lễ, rồi thối lui ra phía sau Đồ thị.
Lục lão phu nhân lúc này mới nhìn về phía Lục Kiến Trung, nhẹ giọng nói:
Được, ta đi theo con.
Lâm Ngọc Trân cùng Lâm Cẩn Dung vô cùng kỳ quái. Các nàng vốn nghĩ rằng, Lục lão phu nhân sẽ ở lại với các nàng, nhưng nếu lão thái thái muốn chạy trốn, cũng có thể lý giải. Lục Kiến Trung cũng có chút kinh ngạc, lập tức phân phó Tố Tâm:
Thay lão thái thái thu thập các thứ, nghỉ sớm không nên trì hoãn, sáng mai chúng ta sẽ rời đi.
Nói xong giả mù sa mưa nhìn về phía đám người Lâm Ngọc Trân cùng Lâm Cẩn Dung:
Nếu không được, đến Thái Minh phủ chúng ta cũng sẽ chiêu đãi các ngươi.
Lâm Ngọc Trân thản nhiên nói:
Không nhọc Nhị thúc quan tâm. Ta đã có chỗ để đi.
Lục Kiến Trung nở nụ cười, cùng người Nhị phòng rời đi:
Đều đi thu thập bảo dưỡng tinh thần, sáng mai sẽ khởi hành.
Lại hỏi Lâm Ngọc Trân:
Muốn mượn Đại tẩu mấy chiếc xe. Lại làm phiền Nhị chất tức bảo phòng bếp chuẩn bị điểm tâm lương khô.
Lâm Ngọc Trân hận nghiến răng ngứa lợi, mạnh mẽ quay đầu không chịu nhìn Lục Kiến Trung liếc mắt một cái, Lâm Cẩn Dung nhịn nhẫn, nhẹ giọng nói:
Được, Nhị thúc phụ yên tâm.
Nhị phòng theo thứ tự đi ra ngoài, thời điểm Khang Thị đi qua bên cạnh Lâm Cẩn Dung, vươn tay nhẹ nhàng phủ bả vai nàng một chút, thấp giọng nói:
Thực xin lỗi.
Khang thị chỉ là một tiểu nhi tức, có thể làm chủ gì chứ. Lâm Cẩn Dung lắc đầu, mỉm cười:
Bình an.
Khang Thị trong mắt trào ra mấy giọt nước mắt:
Tẩu cũng vậy, bảo trọng.
Đợi đến khi Nhị phòng đi hết, Lục lão phu nhân ý bảo Lâm Ngọc Trân cùng Lâm Cẩn Dung, Lục Thiện ngồi trước mặt bà, không nhanh không chậm từ trong lòng lấy ra một chuỗi hạt châu, ước chừng có hai mươi hạt, từng hạt đều to bằng ngón tay cái, mượt mà trong suốt, không giống bình thường. Lục lão phu nhân đem hạt châu cắt thành hai nửa, một nửa đưa cho Lâm Cẩn Dung, một nửa đưa cho Lục Thiện, nhẹ giọng nói:
Xuất môn vội vã, không mang theo gì đáng giá chỉ có thứ này, là năm đó lão thái gia cấp sính lễ, hai phòng các con cầm đi, tương lai cũng có cái để dựa vào.
Lâm Ngọc Trân nhịn không được rơi lệ nói:
Lão thái thái, chúng con…
Lục lão phu nhân lắc đầu:
Ta ngày mai sẽ khởi hành, đáng thương cho xương cốt già cả này, muốn nghỉ ngơi, các con đi đi.
Mọi người đành phải lui ra.
Sa ma ma thay Lục lão phu nhân chải đầu, run run thanh âm nói:
Lão thái thái, người thật sự muốn đi Thái Minh phủ sao? Không đợi Đại lão gia sao?
Lục lão phu nhân thản nhiên nói:
Ta đi theo lão Nhị, cũng có thể giảm bớt gánh nặng cho lão Đại cùng lão Tam.