Chương 28: Vân Vụ Sâm Lâm


"Aaaaaa..."

Cho Trịnh Thiên uống đan dược về sau gia đinh lại dọn dẹp một chút lúc này mới định rời đi, bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng thét thảm vang vọng trong gian phòng.

"Thiếu gia, người không sao chứ?"

Gia đinh hoảng hột chạy vào, lại chỉ thấy Trịnh Thiên nằm gục dưới đất hai tay ôm đầu quằn quại mà gào thét, giống như rất đau đớn.

"Thiếu gia..." Gia đinh hoảng hốt chạy đến bên cạnh Trịnh Thiên muốn đỡ hắn dậy, chỉ là gia đinh còn chưa kịp xuất lực đã bị một cỗ lực lượng khổng lồ đụng vào, đánh bay hắn sang một bên góc tường.

"Cái gì?" Gia đinh không tin nổi nhìn vị thiếu gia đang phát bệnh kia của mình.

Bất cứ người hầu nào của Từ gia đều có thể tự do tu luyện võ công, tuy hắn không phải là người đứng đầu nhưng trong hai mươi người võ công cao nhất của Từ phủ cũng là dư sức, hắn vậy mà lại bị thiếu gia năm năm này điên dại đụng bay. Này để hắn kinh sợ không thôi.

Hắn biết thiếu gia cũng là người luyện võ nhưng năm năm này điên dại đều không trải qua tập luyện. Võ không tiến chắc chắn sẽ lùi a, năm năm không tu luyện, năm năm đã phế bỏ cứ vậy lực lượng sẽ kinh người.

Gia đinh ổn định lại tinh thần, lại lần nữa đứng lên cẩn thận đi về phía Trịnh Thiên, hơn năm trăm khí lực của gần mười năm luyện võ này của hắn đều triệt để bộc phát, hắn là muốn ra sức nhằm triệt để khống chế lại thiếu gia. Hắn tin phía trước mình chỉ là bất cẩn mà thôi.

Rầm.

???

Theo góc độ bên ngoài nhìn vào, chỉ thấy gia đinh đi đến trước người Trịnh Thiên lại sau đó vẽ theo một hình cánh cung tuyệt mỹ mà bay ra ngoài.

Gia đinh: "..."

Hắn là hoảng sợ mà nhìn vị kia đang điên dại, trong lòng nghi hoặc không thôi.

Hắn vậy mà lại lần nữa bị đụng bay, thậm chí dù đã chuẩn bị kỹ càng trước đó vẫn bị thiếu gia một tay hất văng ra ngoài.

Này! Điên điên dại dại có bao khí lực a...

Hắn vô pháp lý giải, bởi vì giờ phút này hắn cảm thấy sau lưng truyền đến một trận tê dại, cả người mất đi khí lực nhão ra nằm liệt dưới đất, mặc cho vị thiếu gia điên dại kia của mình ôm đầu chạy ra ngoài.

o0o

"Cái gì? Thiếu gia chạy ra ngoài rồi?" Từ thúc trong Từ đường nghe gia đinh một dạng bị thương rất nặng báo cáo sự tình.

"Nhanh! Nhanh cho toàn bộ người đi tìm thiếu gia, bằng mọi giá phải tìm về!"

Hắn lo lắng ra lệnh, cũng không lại trách phạt gia đinh kia.

So với ai Từ thúc đều sẽ là người hiểu rõ nhất sự lợi hại của Trịnh Thiên, mươi tuổi sức lực đã hơn người, năm đó ở Thanh Hoa thành lấy một cân năm lại còn giết hai người trong số đó, mà trước khi bị điên dại hắn nhưng nghe nói Trịnh Thiên tiểu tử này đã bắt đầu tu tiên, đã bắt đầu đến cảnh giới tiên thiên đỉnh phong gì đó. Hắn không biết tiên thiên là cái gì cảnh nhưng hẳn sẽ rất lợi hại đi, nên có trách cũng là trách hắn quá sơ ý mà thôi...

Từ gia hẳn là nợ Trịnh Thiên một cái ân tình, Từ thúc là nguyện cả đời chăm sóc cho Trịnh Thiên cũng không muốn tiểu tử này gặp phải cái gì nguy hiểm. Đây cũng coi như cách để hắn trả cho Trịnh Thiên cái ân tình, mặc kệ Trịnh Thiên có hay không điên dại.

Nếu Trịnh Thiên điên dại cả đời vậy hắn cũng nguyện cả đời chăm sóc cho tiểu tử này, nguyện để Trịnh Thiên ở trong Từ phủ cũng không nguyện cho hắn ra ngoài trong tình trạng đầu óc mơ hồ không tỉnh táo. Từ thúc là sợ Trịnh Thiên bị người chà đạp khi dễ lúc này.

Để Từ thúc không nghĩ đến chính là, năm năm ôn hòa điên dại Trịnh Thiên cứ vậy giờ phút này lại chạy ra ngoài.

Hắn là lo lắng!

Bất quá Trịnh Thiên bỏ đi đã hơn nửa ngày thời gian, thật muốn tìm trở về ngoài tu tiên giả nhóm người khó ai mà làm được, dù sao tiểu tử này sức lực quá kinh người, nửa ngày cũng không biết đã chạy được bao xa.

Từ phủ có hay không tu tiên giả?

Có, là đám phu nhân của Từ thúc a.

Từ thúc cưới chín vị phu nhân, đa phần đều là thiên kim tiểu thư không thì cũng là con cháu hệ tu tiên gia tộc, đều là vì Từ gia tương lai mà kết hôn. Từ gia tuy là nhất đẳng gia tộc nhưng ngoài Từ Ngư ra thật không còn ai khác tu tiên. Nhưng chỉ riêng A Ngư nàng thôi cũng đã đủ làm cho các gia tộc khác đem người chạy đến cầu thân với Từ gia a. Từ thúc cũng là thuận buồm xuôi gió, vì tương lai gia tộc, vì hương hỏa Từ gia đành phải chịu thiệt hy sinh chính bản thân mình, hắn kết hôn với chín vị sắc nước hương trời thiên kim đại tiểu thư. Hắn là hy sinh to lớn a...

"..."

Bất quá đám phu nhân của hắn vốn không ưa thích gì Trịnh Thiên, thực mong hắn càng sớm biến mất càng tốt đâu, các nàng lấy gì ra sức tìm Trịnh Thiên trở về? Vậy nên Từ thúc thực chỉ mong Trịnh Thiên trong điên loạn chạy không được bao xa, tốt nhất là còn tại đâu đó ở trong cái Thiên Môn thành này.

...

Bất quá Từ thúc lầm to, Trịnh Thiên không những chạy ra ngoài Thiên Môn thành còn là chạy rất xa, nửa ngày mà thôi hắn đã chạy mấy chục dặm mất rồi, sớm đã không còn nhìn thấy Thiên Môn thành ở đâu, bóng dáng hắn giờ phút này đã sớm xuất hiện tại Vân Vụ sâm lâm.

Vân Vụ Sâm Lâm là một cánh rừng già trải rộng, nằm ở vị trí đắc địa chia tách lãnh thổ của hai quốc gia, Đại Việt Quốc cùng Thanh Minh Quốc. Đối với người phàm nơi này rất là nguy hiểm, không những có thú dữ hoành hành mà yêu thú ở đây cũng có thể thấy được.

Yêu thú không phải như mấy loại hung thú chỉ biết cắn giết săn mồi kia. Yêu thú không những có thể mở ra linh trí mà còn có thể giống nhân loại một dạng tu hành, càng đáng sợ là trí tuệ của bọn chúng lại không thua kém gì con người.

Cũng nghe nói Thiên Kiếm Môn chính vì nơi này mà xây tông lập phái, muốn biến Vân Vụ Sâm Lâm thành tư thục, thành hậu hoa viên của mình. Bất quá cũng không phải chỉ Thiên Kiếm Môn người độc chiếm, phàm nhân hay tán tu nếu muốn phát tài hoặc tài nguyên tu luyện nhóm người đều sẽ nguyện ý bốc lên nguy hiểm để tiến vào Vân Vụ Sâm Lâm. Hàng năm người chết trong này là nhiều lắm, không phải vì yêu thú thì cũng là xung đột tài nguyên mà chém giết lẫn nhau. Có thể nói Vân Vụ Sâm Lâm này tràn ngập cơ duyên lẫn cùng nguy hiểm.

Cơ duyên và nguy hiểm cứ vậy song hành tại chỗ này.

...

Không biết có phải vì mất sức do nửa ngày chạy đường hay không, Trịnh Thiên sớm đã co cụm ở một gốc cây nào đó mà ngất đi. Hắn là thật ngất đi nhưng lại rõ ràng có nhận thức được tình huống ở xung quanh, hắn là biết rõ tình trạng nguy hiểm của mình vào lúc này, nếu thật không may có yêu thú hay chỉ nho nhỏ hung thú nào đó đi ngang qua thôi, vậy hắn chết hẳn không thể nghi ngờ.

Chỉ là dù biết nguy hiểm hắn vẫn không cách nào đánh thức bản thân mình dậy, không cách nào có điều động được bản thể... Năm năm qua như vậy bây giờ cũng là thế, hắn có nhận thức nhưng vô pháp có thể điều khiển cơ thể mình, để rồi cứ vậy điên điên dại dại.

Có lẽ do ăn vào viên Lạc Hồn đan kia mà hắn bắt đầu có dấu hiệu tỉnh táo trở lại, có thể đôi khi có thể điều khiển lại bản thân, chính vì vậy trước khi định ngất đi kia hắn là kiểm soát thân thể cố ý giấu mình nép vào gốc cây này.

Hắn là sợ chết!

Năm năm hắn đều ở trong một trạng thái cực kỳ vi diệu, như có như không một vùng trời, nơi đó một mảng hư không đẩy rẫy mây mù hỗn loạn. Hắn là sau khi nghe thấy ai đó kêu gọi mình mà tiến vào vùng trời này, chỉ là hắn lại không biết tiến vào rồi lại vô pháp trở ra.

Cứ vậy hắn trở thành điên loạn, lâu lâu cất tiếng cười không cam lòng. Mãi đến nửa ngày trước ăn vào viên đan dược kia hắn mới như có như không tỉnh táo trở lại, cơ mà hắn ăn vào về sau lại giống như bị thứ gì đó trùng kích đánh vào linh hồn, khiến linh hồn của hắn như bị xé toạc một dạng rơi vào trong đau đớn. Linh hồn đau đớn dẫn đến bản thể triệt để mất khống chế, trong hỗn loạn ý thức lại bị giằng xé bởi cơn đau hắn cứ vậy mơ mơ hồ hồ chạy đến nơi này.


Đại Sư Huynh Thực Sự Quá Cẩn Thận
quẻ tu,cực kì cẩn thận,chạy max nhanh-cẩu thả lưu
Số Hiệu 09-bao hài,dirty joke,mời lão tài xế
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Đồ.