Chương 29: Bất tử quyết?


Trịnh Thiên từ sau khi bắt được một tia linh khí kia càng thêm cố gắng để tu luyện, ban đầu còn cao hứng nhưng càng về sau hắn càng cảm thấy có gì đó không ổn.

Chẳng những tốc độ tu luyện như rùa bò một dạng mà ngay cả khi hấp thụ linh khí vào được trong cơ thể rồi, đều sẽ như bọt biển một dạng biến mất không thấy tăm hơi.

Một năm lại hai năm hắn cứ điên cuồng tu luyện, bất quá hắn tu là cái không khí chứ không phải là cái gì tu tiên. Hai năm tích lũy thu lại cũng chỉ là cái tích mịch, không một tia khí lực nào tăng lên thậm chí Trịnh Thiên còn chưa bao giờ mò ra được linh mạch vị trí thứ đồ chơi kia.

Hắn là điên rồi!

So với ai khác hắn càng muốn tu tiên càng muốn nhanh chóng nhất có thể để trở lên mạnh hơn, Trịnh Thiên là có thời gian nhưng gia đình của hắn ở trái đất lại không còn trẻ. Hắn xuyên qua cũng đã 13 năm rồi, 13 năm vật đổi sao rời, mẹ hắn ở bên kia hẳn tóc trắng đã càng thêm bạc rồi đi.

Hắn là biết!

Hắn cũng hiểu ra linh căn là thế nào quan trọng với tu tiên giả, công pháp hắn cũng từng nhờ A Ngư đổi qua, so với trước hạ cấp công pháp càng thêm cao giai, bất quá hắn vẫn không cách nào dẫn lính khí nhập thể để tìm kiếm linh mạch.

Trong lúc suy sụp cùng thất vọng, hắn lại đột nhiên nẩy lên một ý tưởng, một ý nghĩ cực kỳ ngây thơ.

Nếu hắn có thể mượn nhờ công pháp tu tiên để cảm nhận linh khí, lại nhờ võ công phàm trần để quán thấu linh khí giống như luyện võ một dạng, từ đó phá mở linh mạch vậy chuyện gì sẽ xảy ra? Nếu thật thành công, lấy hắn thiên phú tu võ vậy chẳng khác nào là một cái siêu cấp thiên tài a, so với A Ngư thiên linh căn hẳn sẽ không kém bao nhiêu đi.

Nghĩ là làm!

Hắn bắt đầu vận dùng công pháp tu tiên để cảm nhận linh khí, lại đồng thời dùng võ công để quán thấu linh khí nhập vào thể nội...

Ý nghĩ thì hay, thực hành lại chẳng ra làm sao.

Linh khí so với nguyên khí cao độ cũng không phải một cái cấp độ. Võ công phàm trần là vô pháp có thể nắm bắt, thậm chí đến sờ nắn nó cũng không đủ tư cách.

Hắn là thất bại, bất quá nhiêu đó vẫn chưa làm hắn bỏ cuộc.

Hắn liền lấy cơ thể mình ra để làm vô số điều điên khùng, lấy chính tính mạng của mình để đùa giỡn đi thử nghiệm phương pháp mới tu hành.

Lấy võ công quán thấu linh khí?

"..."

Lấy công pháp hấp thu nguyên khí thay cho linh khí?

"..."

Lấy linh khí đi rèn thể?

Ấy! Hắn thật thành công.

Thành công đưa linh khí theo một dạng tu võ vào cơ thể, hấp thu bắt đầu từ làn da chứ không phải theo hô hấp tiến vào. Mặc dù vẫn như trước đây chậm chạp nhưng hay là khí lực của hắn đã bắt đầu tăng lên.

Bỏ qua những lần thất bại, bỏ qua những lần bị đau đớn dày vò chỉ vì thử cách tu luyện mới, thậm chí có đôi khi hắn còn chưa tu luyện đã chút nữa đoàn tụ với ông bà. Nhưng cũng vì thế mà hắn có thể thành công khai tạo ra một cách tu hành mới. Hắn là không biết ở thế giới rộng lớn ngoài kia có dạng này phương pháp tu hành hay không, hắn hay là vẫn cao hứng đặt cho cách tu luyện này một cái tên.

Ban đầu là Bất Tử pháp quyết nhưng cảm thấy không vang, hắn quyết định lược bỏ một từ, gọi cách tu luyện này là «Bất Tử Quyết».

«Bất Tử Quyết» vì hắn mà sinh ra, vì hắn mà trường tồn, hắn còn tại vậy cách tu luyện này liền bất tử.

«Bất Tử Quyết» không pháp quyết cũng không có phương pháp tu luyện cụ thể, chỉ đổi ứng cách vận chuyển linh khí mà thôi.

Hay là rèn thể một loại phương pháp, biến chính mình thành đồ vật để linh khí đi rèn luyện nhục thân.

Mỗi lần hắn tu Bất Tử Quyết là mỗi lần hắn giống đồng nhân một dạng tỏa ra kim quang, linh khí rèn luyện da thịt khiến da thịt của hắn ngày một săn chắc, đến mức hắn còn cảm thấy chính mình giống vách sắt một dạng cứng cáp.

Một năm này hắn nhưng thu được rất nhiều lợi ích, không những sáng tạo ra công pháp thích hợp với bản thân để cho khí lực tăng vọt, hắn còn là cảm thấy ngộ tĩnh của chính mình cũng thăng hoa, so với trước mạnh hơn cũng không phải một cấp độ. Đây hẳn đều là thành quả sau vài năm mầy mò nghiên cứu, không tiếc thân mình mà đi thử nghiệm đủ cách tu hành.

...

Bất quá...

Trịnh Thiên vui chẳng bao lâu chẳng mấy chốc lại bị một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt.

Hắn tu Bất Tử Quyết chính là muốn biến thân thể của mình thành linh bảo để rồi không cách nào cho linh khí thoát ra ngoài, từ đó mà tìm kiếm linh mạch đột phá phàm giai. Chỉ cần phá mở thành công linh mạch hắn chính thức có thể trở thành tu tiên giả.

Nhưng hắn lại không cách nào cảm nhận ra vị trí của linh mạch, dù rằng thân thể của hắn thật có thể bảo lưu linh khí.

Hắn giờ phút này mới hiểu rõ linh căn là gì, linh căn không những cho người ta tu luyện nhanh hơn, cảm nhận linh khí đất trời nhiều hơn càng là để cho người ta dễ dàng cảm nhận các biến chuyển trong thể nội, dễ dàng tìm kiếm vị trí các đạo mạch.

Trịnh Thiên chỉ là hạ cấp linh căn hay là tạp chất ngũ hành linh căn, cảm không khí thì được còn linh mạch hắn là cảm không ra nổi.

Hắn giờ phút này hiểu rõ tiên môn vì sao lại không chọn hạ cấp linh căn trở xuống, trăm năm thời gian cũng chưa chắc có thể để bọn hắn trở thành tu tiên giả a. Biết vị trí linh mạch và cảm nhận nó để phá mở là hai chuyện hoàn toàn khác nhau...

Càng để Trịnh Thiên bối rối là, khí lực của hắn tăng đến hai ngàn cân liền dừng lại, dù hắn làm cách nào, tu ra sao cũng vô pháp tăng thêm.

Hắn biết đây là cực hạn cuối cùng mà cơ thể phàm trần có thể chịu đựng, hai ngàn cân khí lực. Nếu không cách nào mở ra linh mạch vậy hắn cũng đừng nghĩ đến chuyện tu tiên.

Phàm nhân và tu tiên gia ban đầu khác biệt chính là đạo linh mạch này a.

Ngay tại hắn bối rối không biết lên làm gì cho phải, hắn lại nhớ đến một câu trong Hóa Linh Quyết.

"Tu Tinh, Luyện Khí, Ngưng Thần."

Luyện nhục thân, luyện cốt cách, luyện... Sau lại phá mở đan điền để rèn luyện linh, cuối cùng chính là ngưng thần từ đó mà siêu thoát phàm trần nhập tiên gia hàng ngũ.

Luyện khí, trúc cơ, kim đan, nguyên anh,...

Đây là căn bản nhất cách tu hành của tu tiên giả nhưng Trịnh Thiên hắn là không làm được, hắn không thể cảm nhận ra vị trí của linh mạch để rồi phá mở nó.

Trịnh Thiên hiện tại là hai ngàn cân khí lực, hẳn cũng là luyện khí tầng ba lực lượng. Đây hẳn mới chính là cảnh giới tiên thiên mà người đời vẫn tương truyền kia đi.

Tận cùng của luyện võ chính là tôi luyện cho nhục thân của mình đến hoàn mỹ nhất , muốn lại một bước tu tiên cần thêm đó là một cái linh căn, cũng không phải cứ đến Tiên thiên là có thể chuyển mình truy tìm tiên đạo.

Đột nhiên hắn nghĩ đến một việc.

Bình thường tu tiên giả đều là dựa vào linh căn cùng công pháp để cảm nhận linh mạch, mở ra linh mạch về sau lại có thể cảm nhận linh hồn của bản thân. Đây cũng là giai đoạn luyện khí tầng ba đột phá lên tầng bốn phải trải qua giai đoạn, cảm nhận linh hồn hóa làm thần niệm cho bản thân sử dụng.

Ngược lại nếu có thể cảm nhận được linh hồn trước đâu? Cưỡng ép linh hồn hóa làm thần niệm để rồi đi cảm nhận vị trí linh mạch đâu?

Hắn đột nhiên có một cái to gan ý nghĩ!

Hắn lại muốn phá vỡ cách tu luyện truyền thống, sáng tạo ra cho mình một con đường tu tiên riêng. Dùng cặn bã nhất linh căn đi vấn đỉnh tu hành!

Đổi lại ai khác chắc chắn sẽ không thể làm được, chưa mở ra linh mạch chắc chắn sẽ không cảm nhận được linh hồn.

Nhưng Trịnh Thiên khác biệt, từ khi bắt đầu cảm nhận được linh khí cùng tu luyện công pháp, hắn đã có thể cảm nhận được linh hồn của chính mình.

Trước kia cảm thấy mình đặc biệt vì thính lực cùng thị lực của hắn vượt xa thường nhân, sau này khi bắt đầu tu tiên Trịnh Thiên mới biết, nguyên lai linh hồn của hắn mạnh hơn người thường nên hắn mới trở lên đặc biệt. Cũng do Linh hồn mạnh hơn người thường nên dù chưa mở ra linh mạch, Trịnh Thiên hắn đã có thể cảm nhận được linh hồn của mình.

...

Không sợ hãi Trịnh Thiên dứt khoát buông bỏ mà đi làm.

Cưỡng ép linh hồn truy tìm linh mạch.

Bình thường đều là phải trải qua tu luyện từ đó điều khiển linh hồn đi hấp thu linh khí để trở lên mạnh hơn, linh hồn mạnh lên đến một độ cao nào đó sẽ tự biến đổi trở thành thần niệm còn lại thì thăng hoa thành thần hồn. Thần hồn vừa ra tiên phàm liền khác biệt.

Trịnh Thiên không làm được theo từng bước như vậy, hắn là dùng phương pháp cực đoan nhất để cưỡng ép thăng hoa linh hồn của mình. Lấy linh khí va đập với linh hồn, cưỡng ép hai thứ dung hợp để làm linh hồn thăng hoa diễn hóa ra thần niệm cùng thần hồn.

Đau đớn đến tận cùng đó là những gì Trịnh Thiên cảm nhận được khi tu luyện như vậy, chỉ có nhờ vào ý chí muốn trở lên mạnh hơn của mình mới có thể để cho hắn giữ được tỉnh táo mà không phải ngất đi.

Kết quả, hắn không ngờ mình làm như vậy lại khiến cho linh hồn bị tổn thương thậm chí hắn còn thấy một vết rách nơi tâm hồn. Cũng may hắn là hạ cấp linh căn, điều động linh khí không đáng bao nhiêu, nếu hắn có thể điều động linh khí nhiều hơn hắn thật nghĩ một lần này sẽ phá nát linh hồn của chính mình.

Hắn biết mình xong rồi!

Linh hồn bị rách muốn tiếp tục tu tiên là không thể nào, đợi sau khi hắn tu luyện lần này kết thúc e rằng cũng không có gì tốt đẹp đợi chờ hắn, nhẹ thì trở lên ngu đần, nặng thì hồn nát thân vẫn đạo tiêu.

Chính là vào lúc tuyệt vọng vì sự chơi ngu của mình, hắn nhưng thông qua vết rách ở nơi linh hồn mà nghe thấy trong sâu thẳm đó dường như có ai đang kêu gọi mình. Hắn cũng không nghĩ ngợi nhiều đem toàn bộ ý thức còn lại tiến vào trong vết rách, sau đó... Không còn sau đó! Hắn chính là tìm kiếm tiếng gọi mà bị đưa tới một vùng trời riêng biệt, cuối cùng là bị nhốt tại đây.

Cơ thể cũng tự mất đi ý thức mà trở lên điên điên dại dại.


Đại Sư Huynh Thực Sự Quá Cẩn Thận
quẻ tu,cực kì cẩn thận,chạy max nhanh-cẩu thả lưu
Số Hiệu 09-bao hài,dirty joke,mời lão tài xế
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Đồ.