Chương 31: Thì ra là vậy!


Lão giả Trần đan tôn im lặng một hồi nhìn Trịnh Thiên, lúc này mới thở dài nói ra.

"Ài! Cũng không phải lão phu muốn như vậy, đều do thiên ý mà thôi."

Hắn quy lại hai chữ thiên ý để giải thích mọi vấn đề, cũng không buồn giải thích dài dòng gì thêm.

"À thì ra vậy." Trịnh Thiên gật đầu hiểu.

? ? ?

[[Trịnh Thiên ngươi làm sao? Cốt khí của ngươi đâu? Lao lên đánh dằn mặt hắn a, hắn nhưng là kẻ phá hỏng gia đình cũng như tương lai của ngươi mà. Lao lên đi, lao lên đánh hắn một trận lại ngửa mặt lên trời hỏi hắn có phục hay không a.

Trịnh Thiên! Ta là thất vọng về ngươi, không có cái gì cốt khí cũng không có liêm sỉ gì, đã nói tốt không nêu ra hợp lý lý do sẽ lao lên đánh hắn cơ mà---- Lão Đức said.

Độc giả: Bọn ta cũng là vậy, lao lên đánh hắn đi ta cho hoa đề cử.

"Lão phu cũng đồng ý!" Trần đan tôn ý nghĩ.]]

...

Trịnh Thiên :"..."

Cút!

Chó má liêm sỉ, chó má cốt khí, cút hết cho lão tử!

Đây nhưng là cơ duyên a, lao lên một cái mất luôn cọc cơ duyên này thì sao?

Trước chưa nói mất hay không mất cơ duyên, ngại mình thiếu ăn đòn mà lao lên? Hắn đánh không lại lão già này, hơn nữa hắn cũng không bị ngứa da a.

Làm căng trước đó cốt ý là muốn moi thêm càng nhiều đồ tốt từ lão già này mà thôi, dù sao hắn vẫn là kẻ bị hại trong chuyện này, xứng đáng có nhiều đồ tốt treo thân cũng không thật muốn trở mặt thành thù với lão giả này.

Hắn lại không bị ngu!

Trần đan tôn: "..."

Lão phu có thể nghe tâm ngươi nói chuyện a!

Trần đan tôn khinh bỉ Trịnh Thiên một cái cũng là thôi, hắn nói ra: "Ài! Chuyện xưa như mây cũ lão phu cũng không tiện nói lên."

"Chẳng là nhớ khi xưa ta một phương cường giả, tay năm nhật nguyệt tinh hà, lòng mang chí cao thiên địa,..."

"..."

Sao bảo không kể?

Trịnh Thiên một mực im lặng nghe Trần đan tôn kể chuyện xưa, nào thì từ thiếu niên nhiệt huyết đến tận về già tâm gan, như một quyển tiểu thuyết được phục thuyết ra từ vị tiền bối này. Chói loa mà hào hùng cố sự...

Nửa ngày sau...

"Chỉ là đáng tiếc, đáng tiếc a!"

"Một chút nữa thôi ta sẽ thành vạn cổ, trường sinh bất tử cũng chỉ kém một bước bước chân." Trần đan tôn phong khinh vân đạm ngửa mặt lên trời mà thờ dài trong tiếc nuối.

Trịnh Thiên: "..."

Tin ngươi cái quỷ!

Không phải chỉ là một cái đan tiên cố sự, hạ giới một đường cắn nuốt đan dược mà thôi hay sao, có cái thí hào hùng...

Trần đan tôn là cái chân tiên, một đường hạ giới cắn đan dược mà phi thăng tiên giới, trở thành truyền kỳ của cái đại lục nào đó không phải «Thiên Hi thế giới» này. Bất quá lão trở thành chân tiên về sau liền vô pháp tiến thêm một bước, bước vào cảnh giới cao hơn.

Về sau biết mình khó mà tiến thêm một bước Trần đan tôn liền đi khắp nơi trên tiên giới mong tìm ra cơ hội. Trời không phụ lòng có công, sau gần vạn năm tìm kiếm hắn liền đạt được một bộ trận pháp luân hồi, để rồi từ đó nhìn thấy hy vọng cho tương lai. Hắn là muốn một lần nữa trọng sinh trở về để vấn đỉnh trường sinh.

Mà để vận dụng trận pháp vẫn là cần công pháp thích ứng, Trần đan tôn liền dùng đan đạo kỳ hoa của mình một lần nữa đi khắp tiên giới để buôn bán tìm kiếm công pháp, chỉ là vô số năm đi qua hắn vẫn vô pháp tìm ra thích hợp công pháp. Trong lúc đường cùng hắn liền đánh liều dùng ngộ tĩnh của mình mà sáng tạo công pháp.

Thành công hắn thành người trên người, thất bại thọ nguyên tiêu hao mà tan biến khỏi thế gian, thành hay bại hắn đều đánh cược vào lần bế tử quan này.

Hắn chính là mượn nhờ trận pháp luận hồi đoạt được kia để làm căn, lại dùng vô số tiên giai công pháp làm gốc, lại dùng vạn vạn loại sở học để làm trụ, dung hợp lại với nhau tạo ra công pháp thích ứng với luân hồi trận.

Công pháp đâu mà nhiều vậy à?

Vài vạn năm kinh doanh tiên giới, đan tôn chí cao vô thượng đan giả hỏi xem thiếu hay không công pháp?

Hắn bế tử quan, biết bao gian nan, biết bao năm tháng, hắn từ trung niên trở thành lão giả, dùng thọ nguyên tiên nhân vài vạn năm có hơn cùng ngộ tĩnh siêu việt giúp hắn trở thành đan tôn kia mà thành công sáng tạo ra «Đạo Thư».

Công pháp có, tài nguyên có, trận pháp luân hồi lại miễn bàn, Trần đan tôn liền không do dự mở ra luân hồi đạo môn bước vào trọng sinh con đường. Chỉ cần trọng sinh thành công lại có đỉnh cấp công pháp cùng tài nguyên sớm bố trí, chẳng sớm hay muộn hắn sẽ lại vấn đỉnh tiên môn. Từ đó thiên hạ mặc hắn lướt, đại đạo mặc hắn cầu, trường sinh hắn là nắm chắc trong tay...

Chỉ là người tính không bằng trời tính, lão luân hồi ngày đó lại không may có người mưu toan, luân hồi xê dịch đưa Trần đan tôn xa qũy đạo ban đầu. Bất quá...

Luân hồi có thể nói tạm thành công đi!

Trong hoan hỉ vui sướng vì thành công chuyển sinh, Trần đan tôn chẳng mấy chốc lòng chìm xuống đáy cốc, nhận lấy cay đắng cuộc đời. Lão là thật luân hồi thành công hay là vẫn luân hồi giữ được ký ức, chỉ cần cho lão thời gian lão sẽ một lần nữa đạp lên con đường tu luyện từ đó mà vấn đỉnh trường sinh. Chỉ là đời không như mơ, hắn luân hồi vậy mà đến địa cầu trái đất, đến cái nơi chim ị cũng thèm đến địa phương.

Thời mạt pháp địa cầu!

Trái đất thiếu hụt linh khí, lão nhân gia làm cách nào cũng đều không thể tu luyện, bất đắc dĩ phải sống cuộc đời phàm, trăm năm về sau bị cát vàng cuốn thân.

"Lão phu mang lòng thiên địa bất quá đất trời lại không dung a." Trần đan tôn ngửa mặt lên trời mà bi ai.

Trịnh Thiên một bên cũng vì số phận của lão đầu này mà cảm thán không thôi.

Cái này phải bao nhiêu dày vò, phải bao nhiêu đau khổ?

Một tiên nhân cao cao tại thượng, một cường giả mang theo đỉnh cấp công pháp, mang theo vài vạn năm ký ức nhân sinh cứ vậy bị dòng thời gian của người phàm tha hóa. Bị cái gọi là sinh lão bệnh tử quấn thân... Giá như lão không mang theo ký ức, có lẽ sẽ không phải khổ sở như vậy mà sống một kiếp người bình bình an an.

Lại giá như có thể cho lão luân hồi đến nơi có linh khí, vậy mọi chuyện đã khác rồi.

Số phận bi ai a!

"Tiền bối, xin hãy nén bi thương." Trịnh Thiên một bên an ủi, thương xót cho số phận của Trần đan tôn.

Chỉ là nhìn thế nào đều không thấy an ủi dáng vẻ, vì bây giờ hắn nụ cười sớm đã đến mang tai.

Vận rủi của người này nhưng là cơ may cho bản thân hắn a!

Có trách cũng chỉ trách Tạo Hóa mà thôi!

Trần đan tôn : "..."

"Cũng may cuối đời ta lại cảm nhận được một tia linh khí, mượn nhờ nó mà triệu hồi viên thánh hồn châu này." Trần đan tôn khinh bỉ Trịnh Thiên một cái kể tiếp.

"Thánh hồn châu vừa ra, linh hồn cùng thân thể của ta liền tách rời, hồn trong châu còn thân về cát bụi, cứ vậy ta liền chìm vào giấc ngủ mãi đến hai mươi năm trước mới tỉnh dậy."

"Vậy ta như thế nào xuyên qua nơi này?" Trịnh Thiên ngờ vực.

Theo lý mà nói, Trần đan tôn hiện tại chỉ là cái phàm nhân linh hồn, không cách nào có thể đưa hắn xuyên không.

"Không biết! Bất quá hẳn là do viên này thánh hồn châu làm đi." Trần đan tôn lắc đầu nói ra, "Thánh hồn châu cũng không phải bình thường châu, ta không biết nó gọi là cái gì, lai lịch ra sao nhưng lâm thời nhận ta làm chủ ta liền gọi nó là thánh hồn châu. Hẳn là ngươi vô tình đạt được nó, lại theo nó cuốn đi xuyên không tới nơi này."

"Thì ra là vậy." Trịnh Thiên dường như hiểu rõ gì đó.

Hắn trước đó không biết mình vì sao xuyên không nhưng hắn vẫn nhớ trước đó hắn có đạt được một cổ lão đèn đăng, là trong lúc làm công trình đào ra tới. Sau đó ban đêm hắn liền thắp lên thử sau đó hắn liền đi ngủ, ký ức hiện đại cũng liền dừng lại tại đó. Hẳn đèn đăng kia là viên thánh hồn châu này đi.

"Mọi thứ hẳn là thiên ý đi!" Trịnh Thiên hiểu rõ ràng về sau cảm thán một câu, lại nghi vấn hỏi ra, "Tiền bối, nói như vậy viên thánh hồn châu này luôn bên trong người ta, vậy tại sao trước đó ta nhập vây nơi này lại không thấy tiền bối, cũng không cảm nhận được nơi này?"

"Trước đó ngươi dùng phương thức cực đoan mà phá mở linh hồn mình, linh hồn lỗ hổng để ngươi có thể tiến đến nơi này nhưng không mở ra thần niệm vô pháp có thể nhìn thấy thánh hồn châu cùng bản tôn." Trần đan tôn đáp.

"Nói một cách khác, chỉ khi ngươi thần niệm mở ra mới có thể cảm nhận cũng như tiến đến nơi này."

"Thì ra là vậy!" Trịnh Thiên hiểu ra.

Nói rõ ràng may mắn nghiêng về phía hắn, trong vô tận chơi ngu dẫn dắt hắn mở ra cơ duyên của mình, nếu hắn không tự mình xé rách linh hồn lại đợi tu luyện truyền thống để sinh ra thân niệm, có lẽ hắn cả đời cũng không cách nào tới nơi này.

Này là cơ duyên của hắn!


Đại Sư Huynh Thực Sự Quá Cẩn Thận
quẻ tu,cực kì cẩn thận,chạy max nhanh-cẩu thả lưu
Số Hiệu 09-bao hài,dirty joke,mời lão tài xế
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thiên Đồ.