Chương 32: Phó mặc duyên trời!
Tiền bối, trước đó ngài nói may mắn gặp được ta lần cuối là có ý gì?" Trịnh Thiên hỏi ra.
"Không phải là... Là ngài sắp chết a."
Hắn thực nghi vấn điểm này, nói thế nào lão giả này cũng đã sớm chầu trời, hiện tại cũng chỉ là cái linh hồn, theo lý truyện trên mạng mà nói hẳn lên ký thác vào người mình, một đường dạy dỗ hắn đến lúc hắn đúc một cỗ thân thể khác cho lão mới đúng cốt truyện a.
"Ài! Lão phu tuy là tiên nhân, thần hồn là bất diệt nhưng đấy là nếu trước kia thần hồn, không phải hiện tại. Lão phu trải qua luân hồi hiện tại chỉ là cái tàn hồn, dựa theo tu tiên mà nói chính là phàm nhân linh hồn, linh hồn phàm nhân theo thiên địa quy tắc mà nói một khi đã chết thì chính là tan biến hoặc là đi luân hồi, không cách nào có thể tồn tại ở thế gian. Lão phu có thể tranh thủ hai mươi năm này đều là dựa vào thánh hồn châu dựng lên tới, bây giờ ngươi thức tỉnh và theo một đoạn thời gian thánh hồn châu hẳn sẽ nhận chủ, lúc đó lão phu cũng tan biến theo thế gian một khắc này mà biến mất."
Trịnh Thiên: "..."
Biết thế không hỏi a! Hỏi ra thế nào thấy chính mình giống kẻ giết người vậy.
Thánh hồn châu nhận Trịnh Thiên là chủ, Trần đan tôn một khắc này cũng theo thế gian mà biến mất đi luân hồi.
Đừng nói! Thánh hồn châu loại này bảo vật Trịnh Thiên hắn chắc chắn sẽ không từ bỏ, giết một người đã thế nào, đồ trăm kẻ đã làm sao? Hắn cũng không phải thánh nhân chỉ vì người vừa gặp mà từ bỏ tương lai của mình, điều duy nhất cũng như cuối cùng hắn có thể làm cho lão giả này chỉ là hỏi: "Không có cách nào khác sao?"
"Có! Nếu tiểu tử ngươi không ngại có thể để lão phu đoạt cái xá a." Trần đan tôn híp mắt cười tủm tỉm nhìn Trịnh Thiên nói ra.
Coi như ta vừa rồi chưa nói gì!
Trịnh Thiên giật giật khóe miệng một cái, không tự chủ được lùi về phía sau.
"Ha ha, tiểu tử một bụng ý xấu, lão phu nếu thật muốn đoạt xá ngươi năm năm trước ta đã làm, cần gì phải như bây giờ nhì nhằng." Trần đan tôn cười ha hả nói ra.
Phải a! Nếu hắn thật muốn đoạt xá cần gì nói nhiều như vậy làm gì, năm năm trước hắn tiến vào thế giới châu này không nghi ngờ gì chính là thời cơ tốt nhất cho Trần đan tôn đoạt xá, làm tu hú chiếm ổ một lần nữa trọng sinh truy cầu tiên đạo.
Trịnh Thiên thở phào một hơi.
"Tiền bối, tại cái gì không đoạt xá đâu?"
"Ngươi hình như rất thích người đoạt xá mình thì phải?" Trần đan tôn nghi ngờ hỏi.
Trịnh Thiên xua tay vội vàng giải thích: "Ấy không, không... Tiền bối đừng hiểu lầm, ta chỉ đơn giản tò mò một chút mà thôi."
"Đoạt xá chỉ là cái cấp thấp cách làm mà thôi, cường giả nếu thọ nguyên đến đoạt xá kẻ dưới là cách tốt nhất để kéo dài tuổi thọ, lại từ đó mượn nhờ cỗ thân thể mới mà bắt đầu tu luyện trở lại, nhân sinh cũng theo đó mà mở ra trang mới. Chỉ là đoạt xá xong muốn vấn đỉnh tiên đạo lại mơ tưởng viển vông, thiên đạo có quy tắc của mình, đối với đám cường giả đoạt xá mà nói tuyệt sẽ không tha thứ, yếu kém thì không sao nhưng đến độ cao cảnh giới nào đó nhẹ thì bị thiên kiếp đánh rơi vào luân hồi, nặng thì thân vẫn đạo tiêu."
Trần đan tôn giải thích.
"Vậy nên lão phu mới khinh thường đoạt xá cách làm, ta là muốn vấn đỉnh trường sinh, truy cầu cuối đường tiên đạo, không phải là muốn kéo dài thọ nguyên. Nếu lão phu muốn kéo dài thọ nguyên, lấy lão phu năm đó cảnh giới, năm đó đan đạo trình độ, không dám chắc thọ ngang trời đất nhưng vạn cái vạn năm cũng không phải không thể.
"Chỉ là sống lâu lại có cái gì dùng? Không thể nắm lấy vận mệnh của mình có gì đáng sống? Sống lâu vạn năm cảnh giới yếu kém y rằng bị đám trẻ tuổi treo lên đánh, đến lúc đó lại khép mình từng li cẩn thận mà sống, vậy chết khác biệt gì đâu."
Trần đan tôn phong khinh vân đạm nói ra.
"Tiền bối thụ giáo!" Trịnh Thiên lần đầu tiên xuất ra một tia kính trọng đối với người trước mặt này. Đây mới là cường giả chân chính ý nghĩ, hoặc bất tử bất diệt hoặc thân vẫn đạo tiêu. Không mong sống lâu vạn tuổi chỉ mong sống trăm năm tung hoành ngang dọc, tự do tự tại.
Ở cái nơi cường giả vi tôn, một mét vuông mười tên cường giả, không thực lực chính là tội ác, sống lâu vài năm lại phải luôn căng mình trốn tránh, trốn tai kiếp họa lây, tránh cường giả để ý, khép nép cúi mình mà mong yên ổn sống cái vạn năm, sống lại có nghĩa lý gì?
Này để Trịnh Thiên kính trọng không thôi!
"Tiểu tử, ngươi cùng ta cũng coi như một đoạn duyên phận, không biết tương lai như thế nào nhưng nếu có thể sau này ngươi trở thành một phương cường giả, hy vọng ngươi có thể giúp lão phu một việc, đổi lại lão phu cả một đời sở học truyền lại cho ngươi." Trần đan tôn bỗng treo mắt nghiêm túc nhìn Trịnh Thiên nói ra.
"Như thế nào?"
Ừng ục.
Đến rồi, cơ duyên của ta!
Trịnh Thiên theo linh hồn nuốt ngụm nước bọt, lại không chớp mắt chính nghĩa ngôn từ nói ra: "Tiền bối xin cứ phân phó, dù lên núi đao xuống biển lửa ta cũng sẽ hoàn thành tâm nguyện của ngài."
Trần đan tôn híp mắt nhìn hắn một cái, cười ha hả hài lòng nói ra: "Tốt! Ngươi lại hướng lên trời thề một cái, lão phu liền tin tưởng truyền sở học lại cho ngươi."
Rách việc, thề với thốt, ta năm đó lúc ở địa cầu cũng không biết hướng lên trời mà thề anh yêu em với biết bao cô gái a, cũng lại không bị thiên khuyển lần nào...Trịnh Thiên trong lòng nhả rãnh một câu cũng không do dự hướng lên vùng hỗn độn không gian bên trên mà thề thốt: "Thiên đạo bên trên, nay Trịnh Thiên ta hướng người lập lời thề, nếu lại không thực hiện lời thề với Trần đan tôn, ta sau sinh con không có lỗ bi a."
Phi! Thô bỉ.
"Ừm..." Trịnh Thiên bỗng giật mình, không hiểu vì cái gì hắn vừa cất xong lời thề một cái linh hồn thoáng chốc giống như bị thiểm điện lướt qua, khiến toàn thân hắn có chút không thoải mái cảm giác.
"Tốt!" Trần đan tôn mỉm cười nhìn một màn này.
Này! Không phải thật ký thác lời thề với thiên đạo a.
Cmn! Lão tử cũng không muốn thật sinh con không có lỗ bi...
"Tiền bối, này là?" Trịnh Thiên hồi lâu hỏi ra.
"Thiên đạo lời thề, nếu sau ngươi không thực hiện vậy sinh con sẽ không có lỗ bi a." Trần đan tôn cười.
Thảo nễ ma, bà la sa, ngươi hố ta!
Trịnh Thiên mượn câu chửi nước bạn gào thét trong lòng.
Hắn thực quên chính mình đang ở tu tiên thế giới, hơn hết hắn thật không nghĩ đến đùa nghịch một câu thề thốt cứ vậy bị Thiên đạo ghi nhớ.
Không được! Lão nếu yêu cầu ta sau lại quất mông lão phải làm sao bây giờ...
...
...
...
Trần đan tôn mặt đen như đáy nồi nhìn phía trước một lòng đen tối linh hồn thanh niên, gân xanh trên trán đều bất cứ lúc nào có thể hiện ra.
"Hừ!" Hắn hừ lạnh một tiếng kéo Trịnh Thiên trở ra khỏi dòng suy nghĩ đen tối.
"Lão phu chỉ yêu câu ngươi sau này nếu trở thành một phương cường giả, đợi ta cuối luân hồi trả lại ta bộ này công pháp, lại điểm hóa một phần tiên duyên mà thôi!"
Lão già không nói sớm... Trịnh Thiên thờ phào một hơi: "Thì ra là vậy!"
"Chỉ là tiền bối, cái gì cuối luân hồi? Ta lại cũng không biết bao giờ thực hiện được."
Theo Trịnh Thiên các quyển tiểu thuyết, luân hồi thứ đồ chơi này e rằng Tiên Đế cũng chưa chắc đã đụng chạm tới, cho dù đụng chạm tới vạn năm lấy hắn tư chất e cũng khó mà đạt đến độ cao này. Lời hứa này có chút gân gà a!
"Ngươi không cần để ý, đến cảnh giới nào đó khi ngươi đủ mạnh mẽ để thực hiện lời thề, thiên đạo một khắc này sẽ hiện ra mà nhắc nhở ngươi, còn ta trầm luân trong luân hồi cũng không phải ngày một ngày hai." Trần đan tôn cười nói.
"Thì ra là vậy!" Trịnh Thiên gật đầu hiểu.
Hắn biết cái gì gọi là luân hồi, theo trái đất bảo điển, luân hồi chính là vòng lập lại của kiếp người, tuỳ theo nhân quả kiếp này mà ảnh hưởng tới kiếp sau, xấu thì heo chó cũng không bằng, tốt đẹp thì vạch đích sinh ra, vô vàn vô kiểu luân hồi. Chỉ là lâu nay hắn luôn cảm thấy luân hồi có chút gà mờ... Luân hồi không cho người ta mang theo tiền kiếp ký ức gọi cái gì luân hồi? Này là tân sinh a, không quá khứ cũng chẳng ký ức, chỉ mang theo nhân quả quấn thân. Cùi bắp luân hồi!
Hiển nhiên Trần đan tôn là muốn Trịnh Thiên sau này trả cho hắn phần ký ức nhân sinh bây giờ, cũng điểm hắn một phần tiên duyên ở phía sau luân hồi. Hắn là không biết làm cách nào, nhưng hắn tin Trần đan tôn loại này cường giả cũng không ngốc nghếch đưa ra một tôn yêu cầu mà hắn không làm được. Vậy lên chắc hẳn ở đâu đó cảnh giới trên tiên lộ sẽ làm được một bước này.
"Được! Tiền bối, chỉ cần ta có thể làm, ta sẽ không do dự thực hiện." Trịnh Thiên gật đầu đáp ứng, vật quy nguyên chủ thiên kinh địa nghĩa việc.
"Đa tạ!" Lần này đến lượt Trần đan tôn làm lễ nói ra.
Hiển nhiên vận mệnh, trường sinh của Trần đan tôn có được hay không bây giờ đều đã đặt lên vai của Trịnh Thiên. Trịnh Thiên có thể trưởng thành thành một phương cường giả vậy hắn cũng nắm lấy một cơ hội này mà lần nữa quật khởi, Trịnh Thiên thật bại vậy hắn cũng trầm luân trong luân hồi. Đôi khi thân bất do kỷ, mọi việc cũng không thể theo ý mình, đành phó mặc cho người cho trời vậy!.
Đại Sư Huynh Thực Sự Quá Cẩn Thận
quẻ tu,cực kì cẩn thận,chạy max nhanh-cẩu thả lưu
Số Hiệu 09-bao hài,dirty joke,mời lão tài xế